Nếu ông nội đã lên tiếng, thì Dương Cẩm Ngưng cũng chỉ có thể đợi ở Cố gia, không dám vì mình được yêu quý mà tùy tiện bỏ đi. Kỳ thực ở nơi này so với ở biệt thự Dạ Hoa không quá khác nhau, chỉ cần tránh không nhìn sắc mặt một số người, thì cũng khá ổn. Cô cũng không hứng thú gì, chán nản cầm kéo ra vườn cắt tỉa. Khi cô nhận ra lá cây cũng có thể được cắt thành hình thù khác thì lại cảm thấy thích thú.
Cô rải lá cây đầy đất, nhìn lại thấy mình đã tra tấn thành ra không nhìn ra hình thù trước đó, lại tự cảm thán sức phá hoại của bản thân thật đúng là miễn bàn.
Một tiếng giày da dẫm trên lá cây xào xạc vang lên.
Ánh sáng ấm áp vốn dĩ đang chiếu thẳng lên người cô lại bị một bóng người khác phía sau che khuất một nửa. Ngón trỏ vẫn xỏ vào cây kéo, nắm chặt trong tay, cô cũng không quay đầu lại.
“Chị ba thật là an nhàn.” Cố Kế Đông híp mắt nhìn cô, ánh mắt khó hiểu.
“Tôi vốn là người nhàn hạ mà, nếu không kiếm việc gì làm nữa thì biết đến bao giờ mới hết một ngày.”
Cố Kế Đông vươn tay kéo một cành cây vừa bị cô cắt tỉa, lay động nhẹ một chút, vài chiếc lá rơi xuống. Lá cây xanh mướt, những nhánh gân hiện rõ, giống như da người, nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy nó được tạo thành bởi vô số ô vuông và hình tam giác.
Dương Cẩm Ngưng cố gắng đè nén kích động muốn đi khỏi đây, chờ Cố Kế Đông nói tiếp. Cô đã sớm phát hiện ra, bình thường Cố Kế Đông luôn tỏ ra thờ ơ với mọi thứ, nhưng thời khắc mấu chốt lại có thể nhìn thấy rõ ràng thời cuộc. Cô rất muốn tỏ ra vô ý mà nói cho anh ta rằng, những điều anh ta nói với cô, những việc anh ta cùng làm với cô, tất cả đều có liên quan tới nhau. Anh ta tính toán rất rõ ràng, hơn nữa, còn không sai một li.
Cô không muốn coi những sự thật này là trùng hợp, cô rất thích việc uy hiếp người khác, như vậy bản thân mới không bị tổn thương.
“Thời tiết thật đẹp.” Cố Kế Đông cảm thán. “Anh ba hiện đang điều tra người đứng phía sau đã đưa tin. Tuy rằng anh ba không nói rõ, nhưng mà những bức ảnh đều là do một người làm ra, cho nên chị ba không cần vì thế mà để ý tới anh ba.”
“Qủa nhiên là một người biết ăn nói.” Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm cái cây bị cô cắt xén, “Cậu xem, những cái này bị tôi cắt tỉa, đối với chúng mà nói, kỳ thực là rất đau, còn những người đứng xem thì chỉ biết nghĩ là thế nào cũng sẽ mọc lại cành mới. Những người đứng xem cũng chỉ là những người đứng xem mà thôi. . .”
“Ý chị là dù anh ba có tìm ra người đứng phía sau là ai cũng không có gì hứng thú sao?” Cố Kế Đông lập tức nói sang chuyện khác.
“Đây cũng đều là chuyện của Cố gia các người.”
“Các người? Chị hình như là dùng sai từ?”
“Để biểu hiện tình cảm anh em sâu đậm, lẽ ra giờ này cậu nên đi giúp anh ba của cậu giải quyết rắc rối chứ nhỉ, còn hơn là ở đây nói những điều vô vị với tôi.”
Dương Cẩm Ngưng muốn cầm cây kéo định rời đi, Cố Kế Đông mở miệng nói xa xôi, “Chị dâu sao biết em không giúp anh ba giải quyết rắc rối?”
Dương Cẩm Ngưng dừng chân.
Cố Kế Đông giật nhẹ khóe miệng, “Đối với anh ba mà nói, gia đình và công việc vạn sự đều tốt, đi khuyên ngăn chị dâu cũng chính là chia sẻ với anh ba.”
“Tôi có cần xúc động trước tình anh em của hai người không?” Giọng điệu cô rõ ràng càng tăng lên.
“Quên nói cho chị biết, em cũng đã hiểu phần nào về người đứng sau màn kịch này, không biết hiện tại chị ba có hứng thú hay không?” Cố Kế Đông đi tới trước người cô, ngăn cản ý nghĩ muốn rời đi của cô, biểu cảm tùy ý, thản nhiên tươi cười.
“Không liên quan đến tôi.” Cô không có tâm tư mà nghe anh ta nói nhiều như vậy, nhưng vẫn cầm kéo đứng yên tại chỗ, có chút chần chờ.
“Có lẽ chị dâu nói đúng. Chuyện này đích xác là sẽ ảnh hưởng tới tâm trạng. . . Thế nhưng chị nên biết nếu em có thể điều tra được ‘chân tướng’, thì anh ba tự nhiên cũng biết.” Còn không chờ Dương Cẩm Ngưng có bất kì phản bác nào, tập tức mở miệng, “Hay là chị dâu vẫn rất tin tưởng vào chuyện anh ba có tìm ra được chân tướng hay không?”
(hự, thế này là sao, sao nghe có vẻ như Dương Cẩm Ngưng cũng biết ấy? ? ? )
Cố Kế Đông đi rất xa rồi, cô còn đứng tại chỗ. Bàn tay cầm kéo của cô đã bị cứa vào mấy vết. Cô giơ chiếc kéo ra tới cái cây gần nhất, ra sức cắt bỏ cành cây, từ đầu tới cuối, cuối cùng chỉ còn trơ mỗi thân. Một hàng dài các cây cao cây bé, tất cả đều bị cô cắt chỉ còn lại thân cây, bồn hoa ở giữa thực đáng thương, mất đi dáng vẻ ban đầu, trên mặt đất nhưng lại là một đống cành lá vụn vặt.
Cành tàn đầy đất, ánh dương rã rời.
Mọi người ai đi ngang qua chứng kiến cảnh tượng này cũng đều tròn mắt nhìn.
Người đầu sỏ gây chuyện là cô chỉ quay qua mỉm người ngọt ngào một chút, “Tôi không thích mấy cái cây này, ngày mai cho người đến thay mới hết cây cối đi.”
Xoay người một cái, nụ cười trên mặt tiêu biến như một trò ảo thuật.
~~~~~~~~~~~~~~ http://saharavuong.wordpress.com ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Dương Cẩm Ngưng thật không ngờ, những hành vi thất thường của mình ở vườn hoa bị người ta báo cho ông nội. Ngay lúc Cố Thừa Đông xảy ra việc rắc rối với báo chí, cô vẫn không có hành động nào khác thường, đã bị người khác coi là không bình thường. Hiện tại cô lại náo loạn, người khác không những không cho rằng hành vi của cô là cổ quái, ngược lại còn nghĩ là cô lúc trước tự gây áp lực cho chính mình, cho nên mới tìm cơ hội để phát tiết.
Một người phụ nữ, đối mặt với sự ám muội của chồng mình và người phụ nữ khác, sau đó giả vờ làm như không có việc gì, đây là một loại thương cảm; nhưng nếu như là có hành vi dị thường, thì sẽ bị gọi là mất đi lý trí.
Thế nên, có người lại muốn lúc cô mất đi lý trí mà đến đây ngăn cản hành động thiếu suy nghĩ của cô.
Kỳ thật có nhiều lúc buồn chán cô đều suy nghĩ, lúc đi lên cầu thang gặp ông nội thì Cố Thừa Đông sẽ nghĩ cái gì. Hôm nay cô có thể tự mình cảm nhận tiếng tim đập dồn dập, kỳ thực trong đầu cái gì cũng không muốn nghĩ.
“Ông nội.” Cô thong thả đến thư phòng của ông nội.
Cô vẫn rất hoài nghi, đặt nhiều sách ở giá sách như vậy, lẽ nào đều đã đọc qua một lần rồi?
Ông nội buông quyển sách trên tay, gỡ mắt kính xuống, nhìn cô cười hiền lành, “Nghe nói cháu không hài lòng với thiết kế của vườn hoa?”
“Nào có, mỗi ngày đều nhìn, cảm thấy chán mà thôi. Con người đều thích cảm giác mới mẻ mà.”
“Đó các cháu là thanh niên, giống như ta rồi thì sẽ thích những cái cũ.” Ông nội đứng lên, đi đến bên cửa sổ, quay đưa lưng về phía cô, “Ông biết, chuyện này đích thực là Thừa Đông làm việc quá đáng, nó đối xử với cháu như vậy không được.”
“Ông nội nói nghiêm trọng quá rồi, chúng ta đều là người một nhà, không cần nói những lời này. . .”
“Cẩm Ngưng, cho dù cháu nghĩ như thế nào, ông nội vẫn phải nói. Nếu như Thừa Đông thật sự muốn làm việc này, tuyệt đối sẽ không có kẻ nào có thể phát hiện ra.” Ông xoay người, trong giọng nói có thở dài, “Cũng không phải là ông thiên vị nó, mà là nhiều năm nay, ở phương diện này, ông thật sự không nhìn thấu nó, những người đó. . .” Ông lắc đầu.
“Ông nội nói cháu đều hiểu, thật ra cháu không nghĩ nhiều như vậy. Chẳng qua cảm thấy vườn hoa cần thay đổi một chút, nếu như ông nội không thích, coi như cháu cũng chưa nói gì. Mọi người đều là những người làm việc lớn, cho nên hay nghĩ xa xôi. . . thực ra cháu không có ý gì cả.”
Ông nội vẫn nhìn cô, cô cũng đứng bất động, nghênh đón ánh mắt của ông.
Bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa, “Lão gia, đã đến giờ uống thuốc.”
Ông nội vẫy tay, bảo cô ra ngoài.
Dương Cẩm Ngưng lúc này mới chậm chạp đi ra.
Cô đem tất cả quần áo trong tủ ra để ở trên giường, kể cả những bộ đồ chưa bị tháo mác cũng xếp gọn gàng lại cùng với những cái cũ. Sau đó, cô xếp gọn nội y vào một cái giương nhỏ, tất cả được sắp xếp ngăn nắp gọn gàng trong tủ quần áo. Sau khi làm xong, cô lại thu dọn lại căn phòng lại một lần. Có điều, đồ đạc của Cố Thừa Đông, cô một chút cũng không động vào.
Những lúc trong lòng bực dọc, thì cô sẽ nhiều lần làm những việc như vậy.
Nếu như mà vẫn còn thấy phiền, vậy thì lại lôi quần áo ra xếp lại lần nữa.
Lúc cô mười tám tuổi, cô từng mong muốn đến khi mình ba mươi tuổi có thể ngồi xem lại cuộc sống của chính mình như xem một cuốn sách. Ngẫm nghĩ lại những chuyện đã trải qua, rồi tự tỉnh táo bản thân, tự mình phải cố gắng sống tốt.
Nhưng giờ cô đã hai lăm tuổi, vẫn cứ là một kẻ vô tích sự, hơn nữa, đời người cứ tuần hoàn, chẳng bao giờ người ta nhìn lại quá khứ để khiến bản thân thỏa mãn với cuộc sống cả.
Mãi đến giờ cơm, cô mới chậm rãi xuống dưới nhà ăn.
Cố Thừa Đông đã trở về, đang ở trong phòng đọc sách nói chuyện với ông nội. Lúc ăn cơm, ông nội mặt mày nghiêm trọng, dặn dò Cố Thừa Đông vài câu, Cố Hoài Đông và Cố Kế Đông đều không mở miệng.
Dương Cẩm Ngưng không biết bọn họ đang suy nghĩ cái gì, đương nhiên chính cô cũng không tò mò.
Lúc trở lại phòng, cô vẫn không có việc gì để làm, gọi điện thoại hỏi thăm tình hình, cả một ngày gọi một vài cuộc điện thoại. Trong lúc chán chường, cô rốt cuộc tìm được một bộ phim truyền hình đáng xem nhưng cô diễn viên kia chỉ biết trừng to mắt giả vờ đáng yêu, thật khiến cho người ta cảm thấy như cóc đi guốc, khỉ đeo hoa. Cuối cùng cô quyết định không xem nữa. Thế nên, tối hôm nay quả thật là vô cùng buồn chán, cô thậm chí còn cáu kỉnh hơn bình thường, lại càng căm hận nữ diễn viên kia. Biết được cô ta còn muốn đóng phim bi kịch, Dương Cẩm Ngưng lại càng hoài nghi, không biết tên đạo diễn kia có mắt hay không.
Cô dừng ở kênh thiếu nhi rồi dứt khoát ném cái điều khiển từ xa đi.
Cố Thừa Đông bộ dạng có vẻ rất mệt mỏi, cô cũng không quan tâm. Nhưng trong phòng chỉ có hai người bọn họ, cô cũng không thể giả vờ không nhìn thấy anh, đưa ánh mắt lạnh nhạt hỏi: “Sự việc kia giải quyết như thế nào rồi?”
Cố Thừa Đông không có trả lời cô, có vẻ như là cô lại tự mình đa tình rồi.
Cũng đúng, người khác có thái độ như thế, cô vẫn còn chủ động như vậy làm cái gì?
Bỗng nhiên nhớ tới, bản thân mình cũng không phải là không có việc gì làm, cô đi tìm quần áo chuẩn bị đi tắm. Dù cho hôm nay cô tắm rửa đến ba lần, thì cũng sẽ không có ai thèm hỏi đến.
Lúc lấy quần áo xong, thấy vẻ mặt anh vẫn bình thường, cô càng khó chịu, “Ông nội nói vậy là có ý gì?” Muốn ép anh nhìn ra chỗ mình, “Tìm được kẻ đứng sau rồi sao?”
“Ừ.” Anh nằm ở trên giường, rốt cục cũng không còn là bức tượng nữa, “Lương thị, đối thủ cạnh tranh của Cố thị. Ông nội mong muốn cho đối phương một bài học, để cho bọn họ biết, triêu chọc Cố thị thì sẽ có hậu quả thế nào.”
Dương Cẩm Ngưng cười một tiếng khinh thường, đổi chiếc áo ngủ trong tay thành một bộ khác, nhưng cô vẫn chưa vừa ý: “Vậy cũng chỉ có thể chứng minh anh đắc tội với nhiều người lắm thì người ta mới đối phó với anh. Cho nên làm ra chuyện cái gì, sớm muộn đều phải trả giá.”
Cô đi rất chậm, cảm thấy nếu không nhìn thấy vẻ mặt của anh bây giờ thì thật có lỗi với bản thân, cho nên, cô lại quay đầu lại nhìn anh. Phát hiện anh đang liếc nhìn mình, ánh mắt thờ ơ khiến cô phát hoảng: “Xin lỗi, em vừa rồi nói sai gì à. Phàm là đắc tội người của anh, kết cục chắc chắn sẽ không tốt, chắc hẳn sau đó sẽ không còn ai dám nhổ răng trong miệng cọp nữa, dù sao người ta cũng biết tốt xấu. Ai dám đắc tội với anh. . .”
Cô đi vào phòng tắm, vừa mới chuẩn bị đẩy cửa ra, cổ đã bị ai đó túm lấy.
Cô trừng to mắt nhìn chằm chằm cái cổ của mình bị Cố Thừa Đông bóp, anh vẫn không có biểu cảm gì, nghiêng đầu nhìn, giống như nhìn một con thỏ đang chuẩn bị chết trong tay anh. Chỉ cần anh mất hứng, dùng một chút lực thì bản thân cô sẽ chết không có chỗ chôn.
“Em thật sự cho rằng tôi không biết em đã làm những gì?” Sắc mặt anh trầm xuống, lạnh như băng, sức ở tay cũng tăng lên, “Hay là em thực sự nghĩ tôi là một người tốt?”
Sắc mặt cô từ từ biến hóa, khi tay anh càng tăng tực thì cô ngày càng khó thở.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...