- Chị lại bị thương nữa rồi.
- Ngồi dậy, em đút cho chị ăn nha.
- Cái đồ cơ hội này, ai cho chị hôn em.
- Mẹ em muốn gặp chị nữa á, thứ sáu này qua nhà em chơi đi.
...
- Đừng lo, chị sẽ chịu trách nhiệm với em mà.
Khánh Vân đang bị cái gì vậy nè? Cô thật nhớ nàng, thực sự rất nhớ giọng nói ngọt ngào ấy, nhớ ánh mắt long lanh mỗi khi làm nũng với cô, nhớ cả nụ hôn trên đôi môi mềm mại. Xa nhau vài tuần, cô mới nhận ra mình đã sai, sai hoàn toàn. Cô không còn yêu An Chi như mình nghĩ, chẳng qua đó chỉ là cảm xúc nhất thời khi người cũ gặp lại, bên cạnh chị, cô không cảm thấy thoải mái như lúc có Kim Duyên. Trong trái tim này, từ lâu đã luôn hiện hữu hình bóng của Kim Duyên, nàng chiếm trọn tâm trí cô mất rồi, khiến nỗi nhớ của cô như dai dẳng như hàng ngàn thế kỷ.
Mấy chậu cúc vàng như cũng biết buồn, chúng muốn nói với cô hãy đi tìm nàng, nói với nàng rằng bao đêm qua cô đã trống vắng như thế nào.
Cô nghe Hương Ly kể hết mọi chuyện rồi. Kim Duyên đang giận cô lắm, phải thôi, cô sai rành rành ra như vậy mà. Giận nhưng không nỡ nói lời chia tay, Kim Duyên lúc nào cũng vậy hết, chuyện gì cũng giấu cho riêng mình.
- NGUYỄN TRẦN KHÁNH VÂN! CHỊ RA ĐÂY CHO TÔI.
Hả? Hương Ly? Sao em ấy lại ở đây?
Khánh Vân giật mình đứng dậy, trước mắt cô là đứa nhỏ mặt hầm hầm như muốn ăn tươi nuốt sống người ta đến nơi.
Bụp
Chiếc dép bay vào người Khánh Vân làm cô không kịp trở tay. Định mở miệng mắng Hương Ly vì cái tội láo với mình, ai ngờ đâu chiếc dép còn lại bay sượt qua vai cô, suýt nữa là đáp thẳng lên mặt rồi.
- Chị đang làm cái quái gì vậy hả? Tôi chịu hết nổi chị rồi đó, sao chị đối xử với chị dâu như vậy? Đồ tệ bạc, uổn công tôi lúc nào cũng coi chị là người chị tốt nhất thế gian này.
Hương Ly thực sự là quá tức giận rồi, không cần biết chị em gì hết, hôm nay phải mắng cho Khánh Vân tỉnh lại mới thôi.
- Em bị cái gì vậy?
Khánh Vân có hơi cáu gắt vì khi không lại bị con bé nhỏ hơn mình mấy tuổi xông vào nhà chửi thẳng mặt, cũng là lần đầu tiên cô thấy Hương Ly nổi nóng đến thế.
- Chuyện gì vậy Khánh Vân?
Ở bên trong, An Chi nghe ồn ào cũng chạy ra xem có chuyện gì. Ai ngờ đâu, vừa thấy mặt chị, máu nóng trong người Hương Ly lại bùng lên, chỉ thẳng mặt mà quát:
- Còn chị nữa, sao chị không đi luôn đi, chị bỏ chị tôi, để chị tôi đau khổ ngần ấy năm. Rồi giờ chị quay về đây, chị muốn cái gì? Có biết là chị dâu của tôi mỗi ngày đều khổ sở lắm không hả? Chị ấy hôm nào cũng khóc... hai người... hai người ác lắm.
Nói đến đây, khóe mắt Hương Ly bỗng rưng rưng, hai tay em nắm chặt, môi run lên như muốn mắng họ tiếp. Nhưng em đã quá thất vọng rồi, em không còn sức để nói thêm gì nữa.
An Chi khó hiểu nhìn Hương Ly đang đứng im ở đó, rồi lại nhìn qua Khánh Vân. Tự nhiên lại bị chửi xối xả, cái gì vậy nè trời?
- Hai người ngồi xuống đi.
Khánh Vân thở dài rồi ngồi xuống ghế sofa. Là lỗi của cô khi không nói cho chị biết về Kim Duyên, thật tai hại mà.
.
Chiều hôm ấy, sau khi gỡ hết khúc mắc trong lòng, Khánh Vân quyết định đến nhà nàng để xin lỗi, cầu mong nàng sẽ tha thứ cho mình. Nhưng mà Kim Duyên cứng đầu, nhất quyết nói mẹ không cho cô vào nhà. Mẹ Năm cũng chẳng biết làm gì hơn, mẹ cũng giận Khánh Vân chứ, cái tội làm cho con gái yêu quý của mẹ khóc sưng cả mắt.
Kim Duyên cứng đầu một thì Khánh Vân cứng đầu mười. Cả buổi hôm ấy cô không hề rời đi, cho đến tối muộn, vẫn thấy một thân ảnh ngồi cắm cọc trước cửa nhà.
Lâu lâu mẹ Năm lại trông ra cửa, thấy có một đứa trẻ cứ đi tới đi lui, mỏi chân thì ngồi xuống, một lát lại đứng lên trông vừa buồn cười vừa tội nghiệp. Cho đáng đời, để nó đợi thêm một chút nữa đi.
- Mẹ đuổi chị ta về đi.
Kim Duyên cuối cùng cũng chịu xuống nhà vì đói bụng, nhìn ra cửa thấy cái tên đó liền bực mình.
- Mẹ đuổi rồi mà nó đâu có chịu về.
Mẹ nhún vai bất lực, thật mệt mỏi với tình yêu tuổi trẻ.
- Không biết có ăn uống gì chưa mà cứ đứng đó hoài.
Đã bốn tiếng hơn rồi chứ ít gì, vậy mà mỗi lần Kim Duyên nhìn ra đều nhìn thấy kẻ đáng ghét nào đó đang làm khùng làm điên trước cửa nhà mình. Khi thì giỡn với mấy con chó nhà hàng xóm, khi thì bứt lá cây trước nhà nàng rồi xả đầy dưới sân, sau đó lại lúi cúi nhặt lên bỏ thùng rác. Khùng thì khùng nhưng vẫn là công dân tốt.
Ăn xong cơm tối, Kim Duyên giúp mẹ dọn dẹp một chút rồi bỏ lên lầu. Mẹ có hỏi có nên cho cô ấy vào nhưng nàng một mực không chịu, thế là mẹ vào phòng ngủ luôn. Chuyện tụi bây để tụi bây tự giải quyết, cái thân già này không can thiệp.
Trời lại đổ mưa rồi. Kim Duyên rời khỏi giường, nàng đi lại phía cửa sổ rồi nhìn xuống xem ai kia đã về hay chưa. Vẫn ngồi y nguyên ở đấy.
Nàng lắc đầu ngán ngẩm, trong lòng có chút lung lay khi thấy Khánh Vân hai tay ôm lấy thân thể mình vì lạnh. Nhưng nàng vẫn còn giận quá, không muốn gặp cô ấy chút nào.
Bên ngoài, mưa càng lúc càng nặng hạt. Lòng Kim Duyên bắt đầu không yên, nàng thở dài một cái rồi mở cửa ra khỏi phòng.
.
Khánh Vân ở dưới này sắp lạnh cóng tới nơi, cả người cô ướt nhẹp, nhưng vẫn nhất quyết không muốn bỏ về. Cô sợ khi mình rời đi, sẽ không thể nào gặp lại nàng thêm một lần nào nữa.
Đang vẩn vơ trong dòng suy nghĩ thì bỗng nghe sau lưng có tiếng mở cửa, cô lật đật quay lại. Trước mặt cô là Kim Duyên, Khánh Vân xoa mắt xem mình có nhìn lầm, không, cô không lầm, là nàng thật rồi.
- Vào nhà.
Nghe được chất giọng lạnh lẽo của người đối diện, Khánh Vân chỉ biết ngoan ngoãn bước từng bước nhẹ nhàng vào trong.
Kim Duyên không nói gì, nàng kéo tay cô một mạch đi thẳng lên lầu, vào phòng thì quăng cho cô ấy bộ đồ để thay.
Bước ra khỏi phòng tắm, Khánh Vân nhìn thấy Kim Duyên đang nghiêm nghị ngồi trên giường nhìn mình. Mồ hôi trên đầu cô bắt đầu túa ra, sợ sệt vì ánh mắt sắt lẹm đó của nàng. Cô rón rén đi lại gần, định ngồi xuống bên cạnh thì liền bị nàng trừng mắt một cái, rồi đứng hình luôn.
- Chị xin lỗi em.
Khánh Vân khuỵu gối xuống, cô xoa xoa lấy bàn tay nàng, mắt ngước lên chớp chớp ra vẻ đáng thương.
- Về xin lỗi cái người đó của chị.
Nàng hất tay cô ra, quay mặt sang chỗ khác. Đừng có làm cái mặt vô tội, người ta không có mềm lòng đâu à nha.
- Đâu có, chị chỉ yêu có một mình em thôi, người đó không...
- Bé Ly nói tôi nghe hết rồi, chị không cần giải thích.
Hai ngón tay nàng kẹp lấy cái mỏ của cô, không cho nói nữa. Cách đây hai tiếng, Hương Ly đã gọi điện giải thích mọi chuyện với nàng, còn có An Chi, chị ấy nói trong thời gian qua Khánh Vân không hề làm gì có lỗi với nàng cả. Nghe tới đó nàng vui đến muốn nhảy cẩng lên, nhưng vẫn phải dạy cho tên ngốc này một bài học, dám cho gái ở chung nhà mà không báo cáo với nàng.
Gương mặt Khánh Vân bỗng sáng bừng lên, vậy là nàng hiểu cho cô rồi, thật may quá. Cô ôm lấy chân nàng mà dụi dụi đầu vào như con cún, làm nàng nhột phải giơ tay đánh cô một cái chát. Nhưng mà Khánh Vân không có thấy đau tí nào, nàng đánh cô cả trăm, cả ngàn lần cũng được, chỉ cần đừng giận cô nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...