Tác giả: Ngư Mộng Ngư
Kỳ Mộ Viễn hơi híp mắt, nguy hiểm trong mắt càng sâu, còn lại phần lớn là cảm xúc không rõ ràng, nhóc con này dám xem hắn là thế thân.
Hừm, càng ngày càng có hứng thú.
"Mối tình đầu của em?" Kỳ Mộ Viễn chậm rãi hỏi.
Tiêu Điềm không nghe ra lãnh ý trong lời hắn, cậu còn nhu thuận gật đầu, "Đúng rồi, mối tình đầu của em rất đẹp trai, cũng rất tốt bụng."
Môi cậu đỏ hồng như tô son, xinh đẹp khép mở nhưng nói ra đều là lời không dễ nghe, bỗng nhiên trong một phút chốc, Kỳ Mộ Viễn thật muốn làm nhóc con này tới khóc.
Tiêu Điềm không cảm nhận được nguy hiểm tới gần, vẻ mặt vẫn khờ dại nhìn Kỳ Mộ Viễn, "Anh và người đó thật sự giống nhau, tại sao anh không phải người kia chứ?" Cậu nói xong đột nhiên vui mừng, ngón tay vuốt ve trên mặt Kỳ Mộ Viễn.
"Không phải." Kỳ Mộ Viễn lạnh lùng trả lời, cảm thấy không vui trong lòng, trừng phạt cắn một cái lên đầu ngón tay Tiêu Điềm.
"Ui..." Tiêu Điềm bị đau lập tức rút tay lại, nhìn ngón trỏ nhiều hơn hai dấu răng, cậu nhất thời tức giận vô cùng, trừng mắt ồn ào với Kỳ Mộ Viễn, "Anh...!anh là đồ trứng thối!"
Kỳ Mộ Viễn sửng sốt, hắn đây là...!bị mắng phải không?
"Ha ha..." Kỳ Mộ Viễn cười cười, từ lúc hắn có ý thức cho tới bây giờ đã hơn ba mươi năm, hắn chưa nghe được đánh giá nào thú vị như vậy.
Tiêu Điềm ngây người, hắn cười lên cũng thật đẹp trai.
Ánh mắt cậu như hoa si đã lấy lòng Kỳ Mộ Viễn, hắn tốt bụng nhắc nhở Tiêu Điềm: "Hình như em...!đã quên làm chuyện gì rồi phải không?" Ý đồ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn Tiêu Điềm tiếp tục nháo.
Đúng vậy, thiếu chút nữa là quên mất.
Tiêu Điềm ngượng ngùng cười với Kỳ Mộ Viễn, "Thật xin lỗi, vậy em tiếp tục nha?"
Khóe môi Kỳ Mộ Viễn không khỏi cong lên, đây là thủ đoạn quyến rũ gì đây? Sao có thể...!Ừm...!Đáng yêu như vậy.
Tiêu Điềm lại duỗi cánh tay ôm cổ Kỳ Mộ Viễn, sau đó nhón chân hôn như chuồng chuồng lướt lên môi hắn, nhanh đến mức Kỳ Mộ Viễn chỉ cảm thấy được một chút mềm mại.
Không hề mãnh liệt nhưng càng làm cho lòng hắn ngứa ngáy.
Tiêu Điềm xấu hổ không dám nhìn Kỳ Mộ Viễn, cậu rũ mi thì thầm nói: "Đây là nụ hôn đầu tiên của em mà."
Nháy mắt, hô hấp Kỳ Mộ Viễn rối loạn, trước kia hắn từng gặp qua vô số thủ đoạn câu dẫn, thì ra cao cấp nhất là thế này.
"Tiếp tục." Kỳ Mộ Viễn nhìn chằm chằm lông mi đang run rẩy của Tiêu Điềm, thản nhiên nói ra hai chữ, chẳng qua lần này không phải nhắc nhở mà là hối thúc.
"Ò..." Tiêu Điềm không hiểu sao cảm thấy hơi mất mát, hắn chiếm được nụ hôn đầu của cậu mà không thấy vui vẻ sao?
Tiếp theo Tiêu Điềm dùng mặt mình cọ cọ trên mặt Kỳ Mộ Viễn, hừ, không hôn anh.
Kỳ Mộ Viễn buồn cười, nhóc con này rõ ràng đang giận dỗi, ngay lúc khuôn mặt Tiêu Điềm cọ tới mũi hắn, Kỳ Mộ Viễn đột nhiên nghiêng đầu, một ngụm bắt lấy môi cậu.
Tiêu Điềm lập tức mở to mắt nhìn, gần trong gang tấc chính là đôi mắt của Kỳ Mộ Viễn, lông mi đen dày như nhuộm, "Ưm..." Đầu lưỡi nho nhỏ bị cắn một chút, Tiêu Điềm không cảm thấy đau nhưng mà thân thể lại tê rần.
"Nhắm mắt." Kỳ Mộ Viễn không hài lòng khi Tiêu Điềm không chuyên tâm, bàn tay nhéo bên hông cậu một cái.
Tiêu Điềm cảm giác thân mình tê dại, cậu nghe lời nhắm mắt lại, trong lúc nhất thời tất cả giác quan như tập trung ở trên môi, hơi thở của hắn mạnh mẽ, bá đạo đòi lấy như vậy, Tiêu Điềm ngoại trừ ngây ngốc giương miệng còn lại không hề biết thuận theo chút nào.
Nụ hôn thật sâu vừa kết thúc, Kỳ Mộ Viễn nắn nắn gương mặt đỏ hồng của Tiêu Điềm, nói với cậu: "Như vậy mới gọi là hôn."
Tiêu Điềm "Ừm" một tiếng bằng giọng mũi, lắp ba lắp bắp, "Em...!học...!học được."
Kỳ Mộ Viễn dùng ngón cái cọ cánh môi mọng nước của cậu, so với thạch trái cây còn mềm mại hơn, hắn cảm thấy không đủ.
"Tiếp tục." Lần này nói như vậy, Kỳ Mộ Viễn gấp gáp không muốn đợi nữa, nghĩ tới chuyện hắn lãnh đạm tự giữ mình bao nhiêu năm rốt cuộc đêm nay phải thua trên người Tiêu Điềm.
Tiêu Điềm không vội tiếp tục, cậu biết còn một bước nữa là cởi quần áo, vì vậy một bên cởi cúc áo sơ mi của Kỳ Mộ Viễn, một bên hôn nhẹ lên lồng ngực hắn, cậu nghe được tiếng hít thở càng dồn dập trên đỉnh đầu, trong lòng vô cùng đắc ý.
Sau khi quần áo hai người rơi xuống đất, Tiêu Điềm như ý nguyện được phóng túng một lần trước khi kết hôn.
.....!
Tỉnh lại vào ngày hôm sau, Tiêu Điềm nhìn lồng ngực trần trụi trước mặt, trong đầu vang lên một tiếng sấm, tầm mắt cậu chậm rãi dời lên trên, sau đó đối diện với cặp mắt đen sâu hút.
Tiêu Điềm sợ hãi, cuống quít hỏi: "Chú, chú là ai?" Giọng nói của cậu khàn khàn.
Trong nháy mắt sắc mặt Kỳ Mộ Viễn đen thui, thì ra nhóc bại hoại muốn tìm tình một đêm!
"Cho em mười phút, từ từ nghĩ lại cho kỹ." Nói xong câu này Kỳ Mộ Viễn xốc chăn lên, xỏ dép lê.
"A!" Tiêu Điềm nhanh tay che mắt, cậu lỡ nhìn thấy thân thể trống trơn của hắn, thật xấu hổ.
Hành động này của cậu làm cho sắc mặt Kỳ Mộ Viễn càng thêm khó coi, thậm chí hắn hơi buồn bực đứng bên cạnh nhắc nhở Tiêu Điềm: "Tối hôm qua mỗi món quần áo trên người tôi đều là em cởi xuống."
Bên tai Tiêu Điềm nóng bừng, cậu có chút xíu ấn tượng, tối hôm qua cậu và hắn đã làm rồi, bây giờ trên người cậu đau nhức như bị hắn dùng chày giã cả đêm vậy.
Nghe Kỳ Mộ Viễn đã vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên, Tiêu Điềm chống cánh tay chậm rì rì đứng dậy, cậu nhặt quần áo của mình rơi trên mặt đất, chịu đựng phía sau không khỏe, mặc xong quần áo rồi nhanh chân bỏ trốn.
Đến lúc Kỳ Mộ Viễn từ phòng tắm đi ra, hắn còn nghĩ không nên quá khó xử nhóc con kia nhưng lại thấy trên giường chỉ còn lại một đống chăn lộn xộn.
Này...!chuyện này thật là...!
Nhất thời Kỳ Mộ Viễn không nghĩ ra từ ngữ thích hợp để miêu tả, đại khái xem như hắn bị dùng qua rồi bỏ?
Dám đối với hắn như vậy, Tiêu Điềm tuyệt đối là người đầu tiên, không phải, phải nói là có một không hai.
Đang lúc Kỳ Mộ Viễn lo lắng có nên đi bắt Tiêu Điềm trở về hay không thì chuông cửa dưới lầu vang lên, hắn nghĩ người tới lúc này chỉ có thể là đầu bếp tư nhân, không ngờ lúc mở cửa người xuất hiện lại là Tiêu Điềm vừa chạy trốn.
"...!Chú, xin hỏi....!chú có thể đưa em về nhà không?"
Đối diện với ánh mắt đáng thương của Tiêu Điềm, Kỳ Mộ Viễn biết mình đã rơi vào tay giặc rồi.
Nhưng xưng hô 'chú' này hắn thật sự không hài lòng.
Hết chương 5.
(27/9/2021)
Edit: Thỏ Cụp Tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...