Mặc Nghiên Dương trên đường tới bến xe thì một chiếc xe chắn trước mặt cô.
Chiếc cửa kính mở ra, một gương mặt quen thuộc lại hiện lên trước mắt cô.
Là Hàn Kỳ Thiên.
Hắn lại muốn đích thân đi đón cô.
"Tiểu Dương, lên xe."
Hàn Kỳ Thiên vừa dứt câu, sự tôn trọng của cô với hắn cũng hết.
Nghiên Dương liền đi vòng ra rồi thẳng tiến đến bến xe buýt.
Cô tối hôm qua đã thống nhất với thần sinh tử rồi.
Tình yêu này phải phát triển theo đúng mạch của những cặp đối thông thường.
Vì vậy, cô sẽ coi hắn như người dưng rồi từ từ phát triển cảm tình.
Tối hôm đó, Mặc Nghiên Dương cũng làm một bản cam kết rằng trước tuổi hai lăm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.
Cô tốt nghiệp đại học thì cũng đã hai mươi mốt tuổi, gặp hắn thì cũng đã bước sang tuổi hai mươi hai.
Còn ba năm nữa thôi, còn ba năm để đưa ra quyết định cuối cùng, còn ba năm để Nghiên Dương đưa ra lựa chọn của bản thân mình.
Trên chiếc xe buýt hôm đó, cô dường như có rất nhiều tâm sự, mắt cứ vô hồn và nhìn về vô định.
Bỗng, chiếc ghế rộng rãi trở nên chật chội hơn một chút.
Mặc Nghiên Dương bị thứ đó mà bừng tỉnh, cô nhìn về phía đối diện.
Là một người quen cũ.
Người đó chính là vị đã giúp Nghiên Dương sửa nét trên xe.
"Chúng ta có duyên thật đấy.
Xin chào, anh là Chu Cao Lãng.
Gọi anh là Cao Lãng được rồi.
À, có vẻ như chúng ta cũng làm chung công ty nữa cơ đấy.
Anh ở phòng sáng tạo số sáu." - hắn cười cười mà nói.
"Vâng, có vẻ là vậy rồi ạ.
Em là Mặc Nghiên Dương.
Cảm ơn anh vì hôm đó đã chỉ dạy em." Cô cũng xã giao mà cười lấy một cái.
Hai người họ suốt quãng đường trò chuyện liên tục, trông rất vui vẻ.
Mặc Nghiên Dương và Chu Cao Lãng xuống xe buýt cùng một lúc.
Nhìn hai người họ vừa nói vừa cười, toán nhân viên ngoài sảnh lại xì xào liên tục.
Hai người họ mặc kệ cho đến khi Nghiên Dương vào phòng làm việc.
Vừa bước vào phòng, Mặc Nghiên Dương liền bị các "bà tám" trong phòng kéo ra và hỏi về quan hệ của hai người họ.
Nghiên Dương liền cười mà bảo hai người họ học chung một trường, lâu rồi mới gặp lại nên mới có nhiều chuyện nói như vậy.
Những người kia khi nghe thấy câu trả lời cũng thỏa trí tò mò mà về chỗ làm.
Cô cầm bình nước trên bàn mà đi ra chỗ bình nước của công ty.
Môi Mặc Nghiên Dương khẽ nhếch nhẹ, có vẻ như dự tính của cô đã đang được thực hiện rồi.
Nếu như Nghiên Dương có một mối quan hệ khác rồi thì vừa tránh được gièm pha lại tránh được tình yêu.
Một công đôi việc.
Nhưng mọi chuyện trên đời này đều dễ như vậy.
"Mà khoan, vậy bó hoa hôm trước em cầm từ phòng Hàn tổng là?"
Nghiên Dương trở về chỗ làm thì liền bị câu hỏi của một chị nhân viên vào trước cô một năm hỏi.
Việc này cô có chút lúng túng vì nó đang nằm ngoài sự tính của cô mất rồi.
Chỉ vài phút sau thôi, Mặc Nghiên Dương nhanh chóng đã lấy lại được nụ cười chuyên nghiệp của mình mà trả lời:
"Em không biết, tại em là nhân viên mới nên phải lên trên đó cùng các bạn khác để nghe dặn dò.
Do là em vào hơi trễ nên bị khiển trách, phải ở lại sau một chút.
Lúc về ngài ấy hỏi em có lấy bó hoa đó hay không thì em thấy đẹp nên mang về.
Em nghe mùi Hàn tổng của chúng ta thất tình lắm nha, các chị nghĩ sao?"
Nghe được câu chuyện nửa thực nửa ảo của Nghiên Dương, mọi người trong phòng chẳng mảy may suy nghĩ gì cả, chỉ cười cười nói nói rôm rả về cái tin Hàn tổng bị từ chối.
Quả thực, ngay cả Mặc Nghiên Dương cũng thấy hắn vô cùng đẹp trai, bị từ chối đúng là khó thật.
Tuy nhiên, kẻ từ chối trong câu chuyện của Nghiên Dương không phải chính cô sao?
"Nghiên Dương, trưa rồi, đi ăn trưa cùng bọn chị không?" Trưởng phòng hỏi.
"Dạ thôi, em còn deadline đây này.
Các chị cứ đi ăn đi bao giờ dự án này xong em mời các chị một bữa ra hồn nhé.
Em vào được mấy ngày rồi mà cứ bù đầu trong đống kế hoạch nên vẫn chưa mời phòng mình được hôm nào cả." Cô chỉ cười rồi nhẹ nhàng mà từ chối.
Mấy người họ nghe vậy cũng vui vẻ mà đi ra khỏi phòng, Nghiên Dương cũng vậy mà thở phào một hôm.
Mấy người họ lật mặt đúng thật là rất nhanh, cô có chút khó thích nghi với nó nhưng chỉ một chút thôi.
Mặc Nghiên Dương là ai cơ chứ? Cô không phải chính là bà hoàng thích ứng sao? Dù bao nhiêu hoàn cảnh thì vị thiếu nữ đó vẫn có thể bắt kịp mà thôi.
Trưa hôm đó, Mặc Nghiên Dương vì vội nên đã bỏ bữa.
Kết quả là chiều cô đã bị đau dạ dày.
Thực tế, bụng dạ cô cũng không phải là yếu.
Chỉ là khi còn học đại học, cô đã ăn uống vô cùng tiết kiệm.
Bây giờ, chu kỳ "ác ma" đó lại lặp lại thì khó mà cô không bị đau bụng được.
Dù gì, cô cũng đã bỏ bữa sáng vì nấu xong cho vị thần sinh tử kia thì cũng chẳng còn thời gian nữa rồi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...