Thiếu nữ tay cầm xấp giấy vẽ, người đeo một túi họa cụ nhỏ bước trên đường lớn.
Khuôn mặt của cô ánh rõ nét buồn phiền.
Có lẽ rằng là người đang buồn chăng? Tiếng bước chân lộp cộp, đèn cũng đỏ rồi.
Cô bước đến vạch kẻ đường mà đi sang bên cạnh.
Thành phố lớn như vậy, để tìm được một bờ biển rất khó.
May sao, năm đầu, Mặc Nghiên Dương khám phá khắp nơi lại tìm được chỗ này.
Bỗng, một hồi còi ô tô chói tai vang lên không ngừng, Nghiên Dương cũng nhìn về hướng đó.
Nó thế mà lại đang lao nhanh về phía bản thân.
Cô bất ngờ đến không kịp phản ứng, chân cứ như cứng đờ, không thể nhúc nhích.
Chiếc ô tô cứ thế tiến về phía trước, lao thẳng vào thiếu nữ còn đang bất ngờ, chưa hiểu chuyện gì cả.
Xấp giấy vẽ theo gió mà bay lên.
Cái màu đỏ tươi ấy cứ như vậy mà nhuốm đỏ cả mặt đường và cả trên từng tờ giấy.
Một chiếc ô tô khác đi tới vì vụ tai nạn mà dừng lại, một bức tranh nhỏ bay lên cửa kính ô tô.
Bức tranh hoàng hôn trên biển đó nhìn quen mắt làm sao! Thiếu niên ngồi sau chiếc xe sang cảm thấy bất an liền đi xuống xe mà nhìn vị thiếu nữ đang dần được mang lên xe cứu thương.
Một bóng dáng quen thuộc hiện ra.
Cầm lấy những bức tranh bị nhuốm đỏ dưới đất, vị đó lại càng thêm chắc chắn về hình bóng đó.
Cái hình bóng quen thuộc cười đùa với hắn khi màn đêm đã buông xuống.
Cái dáng hình hắn chưa từng dám xác định tình cảm.
Chỉ là trong giờ phút này, tim hắn có chút nhói, có chút chệch nhịp mất rồi.
Hắn lãnh đạm như vậy, trước giờ cũng rất quyết đoán, mạnh mẽ, vậy mà giờ thấy cô đang trong tình trạng như vậy, cảm xúc là như sắp vỡ òa vậy.
Người con trai đó cũng thật là, bóng hình bản thân mong chờ đã lên xe vào bệnh viện rồi, vậy mà vẫn đứng đó.
Vẫn chôn chân đứng như cách vị thiếu nữ xấu số kia vậy.
Rồi bước chân đó quay lại xe, gõ nhẹ vài cái vào cửa sổ tài xế.
"Hủy hết tất cả các lịch trong hôm nay đi.
Tôi cần đến bệnh viện một chuyến."
Lời nói vừa cất lên, hắn đã quay người mà đi.
Đôi chân trước giờ chỉ bước vài bước nay lại phải đi cả cây số để đến bệnh viện.
Vừa thở hồng hộc chẳng ra hơi, hắn đã ngay lập tức đến gặp y tá.
Biết cô trong phòng cấp cứu, hắn liền chạy về phía đó, ngồi bên ngoài mà chờ đợi.
Một tiếng, hai tiếng rồi ba tiếng trôi qua, vẫn chẳng có hồi âm gì cả.
Thêm một tiếng nữa, một vị bác sĩ đi ra ngoài.
Hắn liền chạy đến mà hỏi.
Vị bác sĩ đó cũng chỉ biết lắc đầu mà bảo đã cố gắng hết sức.
Hắn như chết lặng.
Cô ấy chết rồi.
Sao bốn chữ đó cứ văng vẳng trong đầu hắn chứ? Có lẽ vì hắn yêu.
Là hắn đã yêu từ lúc nào mà không nhận ra.
"Hàn tổng, ngài có việc gì sao ạ? Tôi nghe nói nay ngài nói với tài xế hủy bỏ mọi lịch trình." – trợ lý của người đó cuối cùng cũng tới mà hỏi.
Hắn vẫn chẳng nói gì mà đi thẳng vào phòng cấp cứu.
Mùi thuốc khử trùng cứ thế mà xộc thẳng vào mũi.
Hắn không quan tâm, đi đến bên cạnh thi thể đã được trùm chăn kín mít.
Tim hắn nhói quá, cái bóng dáng quen thuộc nay đã nhuốm đầy máu.
Hắn phải làm sao đây?
Thời khắc cơn gió tiếp đất là lúc bụi cỏ biết lay động, giây phút cô không còn nữa cũng là lúc trái tim hắn biết loạn nhịp.
Điều đó thật giống như tiếng dế xuyên thủng màn đêm tĩnh lặng, lại như sóng âm thanh biết vẽ câu chuyện tình yêu.
Rốt cục thì dù thế nào cô cũng chẳng thể trở lại.
Lần nữa trở ra, đôi mắt hắn chẳng còn cảm xúc gì cả, chỉ còn một mảng vô hồn.
Hắn khoác lại chiếc vest rồi đi ra ngoài xe.
Có vẻ như người đàn ông này đã có dự tính riêng của bản thân.
Hoặc rằng, một thứ gì đó bất khả thi chăng?
* * *
Một năm sau, danh xưng của hắn nổi khắp toàn.
Vị tổng tài trẻ tuổi thành công với sản phẩm trò chơi nổi tiếng khắp toàn cầu.
Thành tích lẫy lừng của vị đó cũng được đem ra làm chủ đề.
Học lực vô vùng xuất sắc cộng thêm sự nổi tiếng của trò chơi đã khiến công ty hắn lên như diều gặp gió.
Hắn – Hàn Kỳ Thiên – hai mươi hai tuổi – chủ tịch công ty CAD.
Ngày cô mất, hắn thức trắng cả đêm mà nghĩ ra ý tưởng đó.
Một trò chơi mà nhân vật chính lại là cô.
Là một Nghiên Dương vui vẻ với vẻ đẹp riêng biệt.
Sẽ chẳng ai biết rằng hình ảnh cô trong game là hắn tỉ mỉ từng nét tóc để họa ra.
Chẳng ai biết cả, hắn làm như vậy rốt cuộc cũng chỉ để khiến cho nỗi buồn của vị thiếu niên ngày đó bớt lại.
Trò chơi của hắn chơi sao rồi cũng sẽ có một cái kết đẹp mà thôi.
Dù như thế nào thì hắn cũng nghĩ đủ trò để cô hạnh phúc mà thôi.
Vì cô là người hắn yêu mà, hắn điên mất rồi.
Mất bao lâu để ngọc trai biết phát sáng, mất bao lâu để ánh mắt biết nói yêu, dường như chỉ có thời gian mới cho ta đáp án nhưng làm sao đuổi kịp "thời gian" trong khi nó cứ trôi mãi.
Và có lẽ thời gian trôi nhanh quá mất rồi, hắn chưa kịp nói lời yêu thương đã phải tận mắt nhìn cô khép đôi mắt long lanh đó mãi mãi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...