Biển Và Em
Đồng hồ rất nhanh đã điểm mười hai giờ, nàng lọ lem cũng phải rũ bỏ bộ váy xinh đẹp, Mặc Nghiên Dương cũng vậy.
Vẻ tươi tắn, tràn đầy nhựa sống cũng đến lúc vứt bỏ để sự mệt mỏi hòa vào màn đêm thăm thẳm.
Ánh mắt cô gái trong suốt đến mấy thì cũng đến lúc phải đục ngầu rồi.
Cô thay bộ đồng phục của cửa hàng rồi treo lại vào trong kho.
Nhân viên ca tiếp theo cũng đến, Nghiên Dương phải về rồi.
Cô đã xin làm ba ca liên tiếp để có đủ tiền chi trả cho bản thân cũng như là học phí.
Thiếu nữ khoác lên chiếc áo hoodie màu xanh nhạt rồi bước từng bước về nhà.
Tiếng bước chân lộp cộp vang tứ phía.
Trong chiếc ngõ nhỏ thân thuộc nay chỉ còn mình cô.
Những căn nhà đều đã tắt đèn, một khoảng không tối đen bao tứ phía.
Mặc Nghiên Dương bật đèn pin trên điện thoại lên mà soi đường về nhà.
Giờ này đúng thực là đã rất muộn rồi.
Cả con phố nay chỉ còn ánh đèn vàng ấm áp tỏa ra từ căn nhà nhỏ của cô.
Tiếng mở cửa vang lên giữa đêm, đôi chân nhỏ nhắn từ từ bước vào ánh vàng rồi liền đóng cửa lại.
Căn hộ nhỏ này là cả tâm huyết của Mặc Nghiên Dương.
Cô phải đi vay mượn khắp nơi mới có thể mua đứt nó.
Tuy rằng phải ăn mì hoặc uống nước qua ngày nhưng nhìn lại nơi ấm áp để nương tựa này, Nghiên Dương chưa từng thấy hối hận.
Có lẽ là căn nhà như một cảm giác thành tựu vô hình vậy, là vô cùng vui sướng khi nghĩ về nó.
Tháo đôi giày trên chân rồi đặt lên tủ, cô đã ngay lập tức vào giường mà thả lỏng cơ thể để cho nó tự ngã xuống chiếc giường.
Gương mặt xinh đẹp vừa úp thẳng xuống giường, Mặc Nghiên Dương cũng thở dài một hơi.
Có lẽ là ngày hôm nay đã quá đủ mệt mỏi rồi.
Nằm trên giường một thời gian, cơn đói cồn cào bỗng nhiên dâng lên.
Thân xác mệt mỏi nay ngồi dậy, mắt cũng chỉ mở được một nửa, cô lững thững đi đến nhà bếp.
Tay Nghiên Dương mở chiếc lồng bàn ra, cô mệt mỏi nở một nụ cười.
Đồ ăn trong đó đã được ăn hết từ lúc nào.
Niềm vui từ những điều nho nhỏ như thắp lên hy vọng để tiếp tục phấn đấu của Mặc Nghiêm Dương.
Cô nhanh chóng nấu một ít thức ăn rồi quay vi sóng bát cơm thừa trong tủ lạnh.
Đồ ăn cũng chỉ đơn giản là một ít rau và chút thịt sắp hết hạn ở cửa hàng.
Chị chủ tiệm thương tình cô là sinh viên nghèo nên mấy món thức ăn sắp hết hạn thay vì vứt bỏ thì thường dúi cho cô một ít vào túi.
Đồ ăn đã được chuẩn bị xong, Mặc Nghiêm Dương bắt đầu thưởng thức đồ ăn khi trời đã gần một giờ.
Ngoài trời im phăng phắc, con đường cũng không một bóng người.
Cô cũng quen với cảnh này rồi nên chẳng ý kiến gì cả.
Làm muộn như vậy thì cũng chịu thôi.
Ánh đèn điện lập lòe giữa đêm.
Có lẽ là nó đã được sử dụng từ rất lâu rồi.
Thiếu nữ tay cầm đôi đũa mà gắp thức ăn bỏ vào miệng.
Ánh mắt của cô buồn vui chẳng rõ, chỉ đơn giản là không quá đặc biệt.
Bữa ăn như bao ngày ấy chẳng biết đã lặp lại biết bao lâu rồi.
Có lẽ là cũng đủ lâu để khiến nó trở thành một thói quen.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng, Mặc Nghiên Dương chạy vào phòng mà lấy điện thoại.
Cô nhấc máy lên nghe mà hoài nghĩ trong đầu không biết ai lại còn gọi vào giờ này.
"A.
Mặc Nghiên Dương, chiều nay cậu về sớm quá, thầy Trần bảo chúng mình sắp có bài kiểm tra đấy, chủ đề thì tớ cũng chưa rõ nhưng ôn đi nha mấy ngày nữa là có tiết của thầy rồi." – Bạch Minh Anh thấy cô vừa nhấc máy liền nói liên hồi.
"Ừ, cảm ơn cậu nhé, muộn như vậy rồi còn bắt cậu phải gọi như vậy."
Hai người họ cũng chỉ nói thêm vài câu nữa rồi liền tắt máy.
Mặc Nghiên Dương đi vào phòng, mở cuốn sổ tay nhỏ của bản thân ra mà xem.
Cô thở dài trước những nét vẽ nguệch ngoạc trong tiết vẽ của mình.
Cô chỉ giỏi vẽ phong cảnh nhưng thầy Trần còn có những bài mở rộng để sinh viên có sự linh hoạt.
Trong số đó, ác mộng của Mặc Nghiên Dương mang tên mẫu vẽ.
Những mẫu vẽ với nhiều hình dáng khác nhau lại khiến cô rất rối.
Có mình điểm của thầy Trần là lâu lâu cô lại đội sổ những tiết như vậy.
Có lẽ đây chính xác là yếu điểm duy nhất trong việc vẽ vời của Mặc Nghiên Dương.
Với đồ vật thì cô cũng coi như là có thể làm sơ sơ nhưng với người thì Nghiên Dương coi như là "mù mờ".
Mặc Nghiên Dương đi ra ngoài mà rửa bát rồi liền bật đèn bàn lên để học vẽ.
Cô quyết tâm phải đạt được điểm trung bình trở lên trong bài kiểm tra sắp tới.
Cô chính là muốn phải tốt nghiệp loại giỏi để có được sự công nhận của bố mẹ.
Nghiên Dương muốn vào một nơi tốt, kiếm tiền với thu nhập ngang ngửa hoặc thậm chí là hơn so với ngành nghề mà cha mẹ cô đã hướng nghiệp vào đó.
Trước giờ, mọi cố gắng ngày đêm không từ bỏ của Mặc Nghiên Dương suy cho cùng cũng là vì sự công nhận của cha mẹ.
Lên nơi đây, chẳng có gì cả, cô không bỏ cuộc cũng chỉ vì chứng minh thực lực.
Ngành nghề trước đây bố mẹ chưa bao giờ để vào mắt, cô muốn cha mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ đó..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...