Sau một tháng kể từ ngày khai giảng, nhà trường tổ chức kỳ thi thử.
Toàn thể học sinh lớp mười hai đều biết rằng tổng cộng sẽ có ba lần thi thử, theo truyền thống ở Hồng Tinh Nhất Trung, kỳ thi thử đầu tiên sẽ khó nhất, lần thứ hai bình thường, lần ba thì dễ nhất.
Nhưng Hạ Nhất Dung làm đề Toán xong thì cực kỳ nghi ngờ nhân sinh, chẳng biết cuối cùng mình tự học là vững căn bản hay mất gốc luôn mà sao làm cả bài thi lại mướt mườn mượt, không vướng mắc lấy câu nào. Chẳng phải người ta đồn lần kiểm tra đầu tiên là lần tụ hội những câu hỏi hóc búa nhất ư? Ngoại trừ câu trắc nghiệm cuối cùng và câu tự luận cuối cùng là bỏ ra, những câu hỏi còn lại cô không thấy có gì quá khó khăn cả.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung cứ đinh ninh nhất định là mình chưa học đến nơi đến chỗ mà đã huênh hoang.
Vài ngày sau, kết quả thi được công bố. Lúc nhận được phiếu điểm, Hạ Nhất Dung choáng váng.
Không thể tin được cô đạt những sáu trăm bốn mươi điểm, trong khi bình thường cùng lắm cũng đầu sáu trăm mà thôi!
Trước khi chữa đề, giáo viên cố ý khen ngợi Hạ Nhất Dung tiến bộ vượt bậc, đứng thứ năm trong lớp vào lần thi thử này.
Vào giờ giải lao, Chu Thiếu Du cầm bài thi đến chỗ Hạ Nhất Dung, cậu ta bỏ đi cái vẻ hùng hổ trước đó, ăn nói nhỏ nhẹ hơn hẳn: "Tôi làm sai câu này, tôi xem cách giải của cậu được không?"
Hạ Nhất Dung thoải mái đưa bài thi của mình cho cậu ta, nhưng cậu ta không nhận mà lại đứng trong hành lang, cười tủm tỉm nhìn Hạ Nhất Dung.
Một học sinh đi ngang qua, Chu Thiếu Du nghiêng người nhường đường. Nữ sinh kia ngoái đầu quan sát hai người, ánh mắt đầy ám muội nom như đang hóng hớt vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Cậu tiến bộ thật đấy, tôi thi được có sáu trăm hai mươi điểm thôi."
Hạ Nhất Dung gật đầu, nhận lời khen của cậu ta.
Thấy cô không nói gì thêm, Chu Thiếu Du thấy hơi lúng túng, cầm bài thi toan rời đi, không ngờ cô lại dịu dàng tiết lộ: "Môn Toán tôi được Nhiếp Trinh dạy cả, anh ấy dạy cẩn thận lắm."
Chu Thiếu ngoảnh đầu lại, thấy cô nở nụ cười ngượng ngùng, lúm đồng tiền nơi khóe miệng trông hết sức đáng yêu.
Cậu ta bỗng vội vàng trở về chỗ ngồi của mình. Bất ngờ làm sao, Hạ Nhất Dung chủ động nhắc đến Nhiếp Trinh với cậu ta, lại còn cười bẽn lẽn với cậu ta nữa chứ! Nhất định là trong cuộc nhậu lúc trước, Nhiếp Trinh có ấn tượng tốt với cậu ta nên khen cậu ta với Hạ Nhất Dung đây mà!
Chu Thiếu Du thầm mở cờ trong bụng, nghĩ rằng lần sau gặp lại Nhiếp Trinh nhất định phải niềm nở với anh hơn mới được.
Song, Hạ Nhất Dung lại nghĩ rằng cô đã ám chỉ rõ ràng như thế rồi, Chu Thiếu Du phải biết khó mà lui.
Mãi đến cuối tuần Hạ Nhất Dung mới được gặp Nhiếp Trinh.
Đó là vào giờ ăn trưa, Nhiếp Trinh mở cửa đi vào, không ngờ Hạ Tăng Kiến và Hạ Nghị Dương cũng đang ở nhà.
Anh đang xách hai cái hộp trên tay, Hạ Nghị Lâm ra đón: "Cậu ăn gì chưa?"
Nhiếp Trinh đi vòng qua bà ta, chào hỏi Hạ Tăng Kiến trước rồi mới lơ đãng liếc nhìn Hạ Nhất Dung.
"Nhà bạn tôi ở Đan Đông, gia đình cậu ấy ra chợ mua dâu rồi gửi lên mấy hộp, chia cho tôi hai hộp."
Nói xong câu ấy, anh mới mỉm cười nhìn về phía Hạ Nhất Dung: "Tôi nhớ Tiểu Dung thích ăn dâu, thích làm bánh dâu nữa."
Hạ Nghị Lâm rướn tới xem, xùy một tiếng: "Một năm làm có hai ba lần, thế mà cậu cũng nhớ được."
Hạ Nhất Dung đỏ mặt trừng Hạ Nghị Lâm: "Chút nữa em sẽ làm, làm nhiều chút để đưa cho ông nội Nhiếp... và anh ăn."
Cô ngắm nhìn Nhiếp Trinh một cách chăm chú, không tài nào rời mắt được. Chẳng biết tuần qua anh đã đi đâu mà có vài vết xây xát trên mặt, mặc dù đã đóng vảy, chỉ là những đường xước bé tí, nhưng những vết xước chồng chéo nhau trên cằm ấy đủ để khiến cô hãi hùng.
Chu Thanh Thanh ngồi ngay bên cạnh Hạ Nhất Dung nên thấy rõ mồn một ánh mắt đong đầy tình ý dịu dàng, nũng nịu, cất chứa bao điều muốn nói nhưng lại chẳng thể thốt thành lời của cô. Ánh mắt cô long lanh yếu ớt, chứa đựng bể tình bao la không gì có thể diễn tả được, ngay cả Hạ Nhất Dung cũng phải ngó qua dòm mấy lần.
Chị ấy khẽ tằng hắng: "Tiểu Trinh chưa ăn nhỉ, vào bàn ăn luôn đi."
Nhiếp Trinh lắc đầu từ chối, cười bảo: "Em có nói với ông nội trưa nay sẽ về rồi, thể nào ông ấy cũng đợi em cho xem."
Mãi đến lúc sắp sửa ra về, anh không thèm nhìn Hạ Nhất Dung lấy cái nào.
Hạ Nhất Dung nhai cơm rệu rạo trong miệng như nhai sáp, cố gắng nuốt cả cục xuống bụng, cúi gằm mặt không nói tiếng nào, ngay cả khi cha hỏi cô có ý định thi vào trường đại học nào chưa mà cô cũng không nghe. Mãi đến khi Chu Thanh Thanh cố tình nhắc lại một lần nữa, cô mới như sực tỉnh giấc.
"Hả?"
"À, con vẫn chưa quyết định, đợi thi đại học xong xem điểm rồi tính."
Cô nghĩ đến một chuyện bèn bổ sung thêm câu nữa: "Con không muốn học trường ngoài Bắc Kinh đâu."
Nếu không có gì bất ngờ thì chắc chắn Nhiếp Trinh cũng ở lại Bắc Kinh nhỉ? Bấy giờ Hạ Nhất Dung mới nhận ra mình và Nhiếp Trinh đều chưa ai nói về tương lai của mình.
Cô là kiểu người ăn xổi ở thì, nhưng còn Nhiếp Trinh thì sao? Từ trước đến giờ anh luôn vạch rõ kế hoạch cho mình mà nhỉ?
Hạ Tăng Kiến phá lên cười thật sảng khoái: "Con mà muốn rời Bắc Kinh thì cha cũng tiếc lắm, giống như các anh của con vậy, học đại học cũng ở nhà, thi cử xong xuôi thì mua xe, ngày nay cho dù mua hai chiếc xe cũng không bị ai nói là trái phép cả."
Hạ Nhất Dung chờ đến khi cha và anh cả đi rồi mới chạy đi tìm Nhiếp Trinh, vừa gặp nhau là khoanh tay, mặt chụ ụ một cục.
Nhiếp Trinh bật cười đi tới, định vòng tay ôm cô thì cô lách người, tránh khỏi cái ôm của anh.
Nhiếp Trinh nhướng mày: "Sao thế? Không phải em bảo thi được hạng năm nên thưởng cho em à?"
Hạ Nhất Dung cố tình đứng cách anh hai bước, trang nghiêm như một vị tướng sĩ đang ra hiệu lệnh: "Cởi đồ ra."
Mặc dù ngoài miệng Nhiếp Trinh trêu cô rằng "Sao rốt ruột thế" nhưng vẫn nhanh nhẹn cởi chiếc áo hoodie rộng thùng thình đang mặc ra.
Thế rồi anh đặt tay lên thắt lưng, nhìn Hạ Nhất Dung bằng ánh mắt khiêu khích: "Đang giữa ban ngày ban mặt đấy, em chắc chưa?"
Hạ Nhất Dung thuận tay vơ cái gối ôm trên giường ném về phía anh.
Nhiếp Trinh vẫn nhìn chằm chằm vào cô, đón lấy gối ôm một cách dễ dàng mà không thèm nhìn nó, xoay hai vòng trong tay.
"Vì sao chỉ có mặt bị thương thôi? Anh không biết anh chỉ đẹp mỗi cái mặt thôi à? Còn không biết nâng niu nó nữa."
Nhiếp Trinh nghiêng đầu cười, đặt tay lên khóe môi cười khúc khích một hồi mới vừa cởi thắt lưng vừa tiến lại gần cô.
"Em có chắc là anh chỉ đẹp mỗi cái mặt thôi không?"
Lúc Nhiếp Trinh đi đến trước mặt cô, chiếc quần đã tuột đến xương mu, anh cầm tay cô đặt lên bụng mình, còn cố ý hít thở thật mạnh nhưng không phát ra âm thanh quá lớn.
"Rõ ràng em từng khen cơ bụng anh đẹp mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...