Từng tên bợm nhậu đều quay về nghỉ ngơi, lúc này Hạ Nhất Dung mới rón rén mở cửa ban công ra, dự định đi xem Nhiếp Trinh thế nào. Lúc nãy anh bước vào nhà thì mặt đã đỏ ké, không biết đã uống bao nhiêu.
Kết quả cô mới xoay người lại thì đã rơi vào một vòng tay hơi lạnh buốt.
Cô thét lên, Nhiếp Trinh bật cười che miệng cô lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh thấy cô vẫn chưa hoàn hồn, vẫn trợn tròn mắt trong bóng đêm. Anh đã hoàn thành trò đùa dai của mình thì vui như được mùa: "Em xem em bị dọa rồi kìa, anh biết em sẽ đến tìm anh nên đã đợi sẵn ở đây."
Hạ Nhất Dung tức giận đánh vào người anh, tự dưng một cánh tay ở đâu lù lù xuất hiện trong đêm khiến cô bị dọa giật mình.
Nhiếp Trinh nói tiếp: "Thường ngày em nói chuyện nhỏ nhẹ và từ tốn nhưng không ngờ khi hoảng hốt lại la to như vậy."
Thỉnh thoảng anh quay đầu lại nhìn xem, mặc dù lúc nãy anh đã bịt miệng cô lại nhưng tiếng la ban đầu của cô rất chói tai, chắc chắn có người nghe thấy.
Đợi khi ba hồn chín vía của Hạ Nhất Dung quay về, cô vừa định nổi bão với con ma men này thì phát hiện áo khoác của anh đã đông cứng chẳng khác gì cục đá, không biết anh đứng bên ngoài bao lâu rồi.
Thế là cô trừng anh, kéo anh vào phòng.
Sau đó tiếng gõ cửa vang lên, người tới là Chu Thanh Thanh: "Tiểu Dung, em sao rồi?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ấy chắc chắn cô không sao, Chu Thanh Thanh đã phát hiện cuộc gặp gỡ bí mật của hai người ở ban công từ lâu, có điều Hạ Nghị Dương bừng tỉnh trong giấc mộng cứ nằng nặc đòi sang xem sao, cô ấy sợ anh ta bắt gặp cặp đôi đang hẹn hò bèn cản anh ta lại, đích thân đến xem.
Hạ Nhất Dung trả lời bằng giọng điệu mất tự nhiên: "Không sao đâu chị dâu, em mới gặp một con bọ và đã đập chết nó rồi."
Chu Thanh Thanh nén cười: "Không sao thì tốt, chỉ là con bọ hơi lớn thôi đúng không, chị về nói lại với anh trai em để anh ấy yên tâm."
Cô ấy cố tình nhất mạnh mấy chữ "con bọ hơi lớn", mặt Hạ Nhất Dung đỏ bừng, trút hết những bực dọc lên người Nhiếp Trinh.
Cô vừa mới tránh được vòng ôm của anh thì đã bị anh kéo về, vì có men say nên bước chân của anh khá loạng choạng, khiến hai người đều ngã xuống giường.
Hạ Nhất Dung đẩy anh ra: "Anh về phòng anh rồi quậy đi."
Nhiếp Trinh ôm lấy eo cô rồi vùi mặt vào ngực cô, cô mặc chiếc áo len khá rộng khiến da thịt dưới cổ lộ lõa lồ một mảng lớn, bị những cọng tóc to cứng của anh làm ngứa ngày.
Da cô quá mỏng, chị cọ mấy lần mà gần như đỏ lên.
"Hôm nay anh gặp Chu Thiếu Du."
Cuối cùng Hạ Dung không còn giãy dụa lung tung nữa, nằm im để cho anh ôm.
Cô đợi rất lâu nhưng không thấy anh nói câu tiếp theo, hơi thở của anh phả vào xương quai xanh, cảm giác ướt át lại âm ấm.
"Vẻ ngoài cũng được, là người hiểu chuyện."
Hạ Nhất Dung gãi vào lòng bàn tay anh: "Em không chịu ra ngoài chơi với cậu ta."
Nhiếp Trinh cắn vào làn da bên dưới xương quay xanh, nơi đó không có thịt thà nên nó lập tức trượt ra khỏi miệng.
Anh hừ hai tiếng, ngồi dậy đè lên người Hạ Nhất Dung, giữ chặt hai tay của cô lên trên đỉnh đầu.
Anh áp sát, giọng điệu dịu dàng nhưng đầy uy hiếp: "Em dám đồng ý với cậu ta xem."
Lúc này anh đã hơi say, câu nói lại cứ ấp úng trong miệng, nghe như đang làm nũng với cô.
Trái tim của cô bất giác hóa thành một vũng nước, sự lạnh lẽo trên người anh cũng được hơi ấm sưởi ấm.
Cô vươn tay ôm lấy eo của anh.
Không biết xuất phát từ tâm lý gì, cô nói: "Anh nói xem nếu cả đời này em chỉ yêu mỗi anh thôi thì có phải em hơi thiệt thòi không?"
Đầu óc của Nhiếp Trinh bị cồn làm tê liệt, anh suy nghĩ một lát mới hiểu được ý của cô.
Anh bóp chặt eo cô như gọng kìm, Hạ Nhất Dung sợ nhột bèn cười khúc khích né sang một bên.
Sau đó cô nghiêm túc nói với anh: "Anh nghĩ thử xem, nếu em không thử yêu bất kỳ người nào khác đến tận cuối đời, chỉ yêu mỗi anh thì..."
Cô còn chưa nói xong, anh đã nâng mặt của cô lên rồi hôn vào mặt cô.
"Chưa gì đã muốn cùng anh đi đến hết cuộc đời rồi sao?"
Hạ Nhất Dung đẩy anh ra, Nhiếp Trinh bỗng chống hai bên tay cô, nhấc toàn thân lên.
"Anh không lỗ, không muốn thử yêu người khác."
"Em nghĩ đi, dù anh có thật sự thả em đi nhưng chắc chắn em cũng không tìm được người nào tốt bằng anh đâu."
Hạ Nhất Dung khịt mũi, vùi mặt vào cổ anh.
Anh nghiêng đầu hỏi cô: "Sao thế?"
Cô lắc đầu đáp lại.
Nhiếp Trinh chưa từng nói như vậy, anh chưa bao giờ bá đạo và kiêu ngạo đến thế.
Anh chủ động cách ly bản thân với thế giới bên ngoài, cô biết là vì lòng thương hại và cảm thông vô cớ của người khác đã khiến anh khó chịu.
Nhưng gần đây anh đã thay đổi rất nhiều, Hạ Nhất Dung nóng lòng muốn xem rốt cuộc tiếp theo anh sẽ trở nên thể nào, có thể trở thành chàng trai lém lỉnh hay đùa nghịch giống như lúc còn bé theo những gì mọi người nói hay không.
Nhiếp Trinh lại cắn vào làn da dưới xương quanh xanh.
Anh vừa ngậm chặt thì nó lại trượt ra.
Nhưng anh cứ làm hết lần này đến lần khác, không biết mệt là gì.
Nhiếp Trinh bỗng ngẩng đầu, tò mò hỏi: "Anh đến nhà em ăn cơm còn mang theo bát từ lúc nào?"
Hạ Nhất Dung bật cười: "Anh không nhận ra ư? Đó là chiếc bát mà em đã dùng để ăn cháo nấm tuyết ở nhà cậu, em đã mang chúng về trong chuyến đi Nam Kinh, một bộ gồm hai cái, em đã dùng chúng từ bé đến giờ."
Cô đã dùng từ nhỏ đến lớn, một bộ hai cái, giờ chia cho anh một cái.
Nhiếp Trinh chỉ à một tiếng rồi lại vùi đầu vào ngực cô.
"Em nghĩ xem anh có thể trồng được dâu tây hình trái tim không?"
Hạ Nhất Dung trợn mắt, tại sao người này vừa say thì đã trở nên ngây thơ rồi?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...