Biển thủ

Nghỉ đông chưa được mấy ngày là đã đến Tết, Chu Thanh Thanh là người có tính tình thích náo nhiệt, dưới sự lo liệu của chị ấy, một đại viện luôn lạnh lẽo buồn tẻ cũng coi như đã trở thành nơi có sức sống hơn rất nhiều.
 
Từ cửa viện đến rừng cây phía sau hậu viện đều được chị ấy cho người treo đèn lồng đỏ.
 
Nhìn từ xa xa, ngoại trừ cành khô trơ trọi lá thì chỉ có đèn lồng đang sáng lên những luồng ánh sáng màu đỏ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Bầu không khí thịnh suy đan xen này thật ra lại tạo ra chút hương vị “Tống cựu nghênh tân” chào tạm biệt cái cũ để đón cái mới.
 
Người làm không đủ nên không chỉ Hạ Nhất Dung và Nhiếp Trinh mà đến cả Hạ Nghị Lâm không quan tâm chuyện bên chuyện cũng bị bắt tới đây giúp đỡ.
 
Bọn họ được sắp xếp cầm chổi lớn quét hết lá rụng và bụi đất bám lâu ngày trên đường, quét một lượt vẫn không hết.
 
Hạ Nghị Lâm bị bắt tới đây quét đường tiếng oán than ngập trời, cầm chổi đứng sang một bên: “Cũng không biết quét gì nữa, chỗ này làm gì có ai đến nữa đâu, quét tuyết trước cửa là được rồi, còn quan tâm mấy ngôi nhà bảy tám năm không có người ở này làm gì chứ?”
 
Hạ Nhất Dung đi theo Chu Thanh Thanh bận trước bận sau mấy ngày nên cũng học được rất nhiều điều phải chú ý.
 
Nghe thấy giọng điệu than thở này của Hạ Nghị Lâm, lông mày cô nhíu lại: “Gần sang năm mới rồi, không được nói mấy câu xúi quẩy như thế.”
 
Hạ Nghị Lâm cười, lau bụi bám trên bức tường gạch cao cỡ nửa người đằng sau lưng mình, sau đó nhảy lên tường ngồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhiếp Trinh, cậu nhìn thử xem, con bé nói câu này có giống bà cụ không.”
 

Nhiếp Trinh cũng cười nhìn sang chỗ cô, hôm nay Hạ Nhất Dung mặc áo lông trắng, đội một cái mũ màu đỏ, chóp mũi đỏ lên vì bị gió lạnh thổi, trông cả người cô tròn trịa đáng yêu.
 
“Không giống, em ấy như búp bê cầu phúc vậy.”
 
Hạ Nghị Lâm “Hừ” một tiếng: “Bây giờ cậu càng ngàng càng che chở con bé, toàn nói chuyện trái với lương tâm thôi.”
 
“Đến cả người anh trai ruột như tôi cũng không sánh bằng cậu.”
 
Nhiếp Trinh cúi đầu quét đất, chỉ có một mình anh nghiêm túc làm việc, anh cũng không thèm ngẩng đầu lên mà trả lời luôn: “Đúng thế, người tôi tay cầm tay dạy dỗ có thể không tốt hay sao?”
 
Hạ NHất Dung đỏ mặt, Hạ Nghị Lâm nghe không hiểu câu này của anh có ý gì nhưng cô lại cảm thấy trong lời Nhiếp Trinh nói có ý nghĩa khác.
 
Mấy ngày trước, anh sờ ngực cô, đột nhiên nói một câu: “To hơn chút rồi, do anh tự tay sờ nó lớn.”
 
Nhân lúc Hạ Nghị Lâm không để ý, cô nén giận trừng mắt nhìn Nhiếp Trinh đầy trách móc.
 
Nhưng đúng lúc này Hạ Nghị Lâm lại chợt nảy ra một suy nghĩ: “Con bé do cậu tay cầm tay dạy dỗ, hay là lớn lên gả con bé vào nhà cậu đi.”
 
Anh ta vừa nói câu này ra, cả Nhiếp Trinh lẫn Hạ Nhất Dung đều sửng sốt.
 
Hạ Nghị Lâm gãi gãi đầu, cảm thấy có lẽ mình bị gió lạnh thổi đến đông cứng rồi nên mới nói ra câu này.
 
Bình thường ở cạnh Nhiếp Trinh, dĩ nhiên chỉ có hai người họ thì nói thế nào cũng được, mặc dù câu này của anh ta chỉ là nói đùa nhưng cũng không thể nói ngay trước mặt Hạ Nhất Dung được.
 
Anh ta lặng lẽ liếc mắt quan sát vẻ mặt Hạ Nhất Dung, sợ em gái sẽ tức giận nhưng lại chỉ thấy con bé ngây người một lúc rồi sau đó nhặt chổi lên cúi đầu quét rác.
 
Anh ta không khỏi cảm thán, quả đúng là người Nhiếp Trinh dạy dỗ, cũng học được phong thái giận cũng không tỏ thái độ ra mặt này.
 
Nhiếp Trinh lại thẳng tay vung chổi lên đánh anh ta: “Sao hôm nay cậu nói nhiều như vậy hả?”
 
Hạ Nhất Dung nằm trên giường, chỉ cảm thấy mỏi eo đau lưng, muốn xoay người cũng không xoay được, cô lẩm bẩm một tiếng.
 
Bây giờ trông cô rất giống bà cụ xương khớp tay chân thoái hóa vậy.
 
Quét đất suốt một buổi chiều, vốn dĩ cô và Hạ Nghị Lâm còn không quét nhiều bằng Nhiếp Trinh, thế mà cũng đã thở hổn hển đầu đầy mồ hôi, còn Nhiếp Trinh lại như người không làm gì, như thể chút cường độ làm việc ấy cũng chỉ như gãi ngứa với anh mà thôi.
 
Nhưng Nhiếp Trinh của trước đây cũng là người đi được mấy bước là không muốn đi nữa.
 
Mấy năm nay, ở một nơi cô không hề hay biết, quả thật Nhiếp Trinh đã thay đổi rất nhiều.
 
Đột nhiên Hạ Nhất Dung cảm thấy bước chân của mình có phần không đuổi kịp anh, dường như đang chạy như bay về mục tiêu cố định của mình.

 
Trong lúc cô còn đang đắm chìm trong kịch bản “Bất đắc dĩ phải chia xa” với nhiều tình huống khung cảnh khác nhau do mình tượng tượng ra, đột nhiên lại nhận được tin nhắn Nhiếp Trinh gửi đến.
 
“Xuống đây đi, từ cửa sau viện nhà em rẽ ra.”
 
Ngay khi nhận được tin nhắn này, cô đột nhiên bật dậy từ trên giường, mọi mỏi mệt đau nhức kia dường như biến mất ngay lập tức.
 
Nhiếp Trinh đang cầm ngược một bó pháo bông.
 
Trông thấy Hạ Nhất Dung đi ra, anh nắm tay cô nhét vào túi áo khoác của mình.
 
“Cái này để làm gì thế?”
 
Hạ Nhất Dung biết Nhiếp Trinh không thích mấy thứ mang tính hình thức như này, đến cả sinh nhật hay ăn tết anh cũng không đốt pháo bông bao giờ.
 
“Không phải em thích hay sao?”
 
Hạ Nhất Dung liếc anh một cái, sự vui vẻ và đắc ý toát ra từ đuôi lông mày.
 
Cô lắc lắc bàn tay nhét trong túi áo Nhiếp Trinh: “Còn chưa đến giờ đón năm mới đâu.”
 
Nhiếp Trinh dẫn cô đi ra đằng sau đại viện: “Năm nay bọn anh bị điều đi duy trì trật tự an ninh, chỉ sợ đêm ba mươi tết không ở nhà được.”
 
Hạ Nhất Dung lại không muốn như thế, cô lập tức lắc đầu: “Không muốn đâu, để em nói với cha, bảo cha xóa tên anh trong danh sách.”
 
Nhiếp Trinh quay người lại, phủi lớp tuyết rơi trên đầu cô: “Không được lạm dụng quyền lực cá nhân như thế, trước đây lúc ăn tết, cha anh và chú Hạ đều đã đích thân ra trận.”
 
Có lẽ do bầu không khí quá thoải mái nên anh cũng không chú ý mình lại nhắc đến cha tự nhiên như vậy.
 

Hạ Nhất Dung trông thấy con ngươi trong đôi mắt anh lập tức hơi co lại.
 
Cô giả vờ như không phát hiện ra lòng bàn tay anh hơi căng cứng lại, cô cố ý gây sự: “Ăn tết mà anh cũng không ở cạnh em, vậy anh định bù đắp em thế nào đây?”
 
“Em còn chưa tìm anh đòi khen thưởng của đợt thi đâu đấy, anh phải nợ em một đống rồi ấy chứ.”
 
Bọn họ đi xuyên qua rừng cây, đi đến chỗ Nhiếp Trinh dẫn cô đi xem đom đóm.
 
Hai người đứng ở chỗ đó mặt đối mặt, Nhiếp Trinh dùng tay cản gió, châm lửa pháo bông đang cầm trong tay.
 
Mặt của anh được ánh sáng của ngọn lửa chiếu sáng, anh từ từ bỏ tay ra, đưa cây pháo bông đang nở rộn giống một đóa hoa đến trước mặt Hạ Nhất Dung.
 
“Em ước nguyện vọng năm mới đi.”
 
Hạ Nhất Dung cúi đầu, thổi vào thanh sắt đang cháy như cây nến kia.
 
Tốc độ ngọn lửa cháy xuống nhanh hơn, trước khi pháo bông tắt hoàn toàn.
 
Cô lao vào lòng Nhiếp Trinh ôm anh.
 
“Muốn anh chúc mừng năm mới.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui