Biển thủ

Quả nhiên trong kỳ thi cuối kỳ, Hạ Nhất Dung đạt được một điểm số rất tốt, đứng thứ hạng hơn một trăm sáu mươi.
 
Trong buổi họp lớp trước kỳ nghỉ đông, thầy giáo còn cố ý chỉ mặt điểm tên khen cô tiến bộ vượt bậc. 
 
Buổi họp lớp vừa kết thúc, cô đã vội vàng thu dọn cặp sách, đằng sau vang lên tiếng sắc nhọn sởn gai ốc của bàn học ma sát tốc độ cao với mặt sàn lớp học.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cô cũng không thèm để ý, chỉ kéo khóa cặp sách lại định ra về, hôm nay Nhiếp Trinh đến đón cô tan học.
 
Nhưng cô còn chưa kịp đứng dậy đã thấy trước mắt mình lóe lên một bóng người, có lẽ do chạy quá nhanh nên khi chạy đến trước mặt cô người đó mới dừng bước chạy lại, tay người đó đột nhiên chống vào bàn.
 
Hạ Nhất Dung giật mình, ngẩng đầu nhìn xem người đến là ai thì hóa ra là lớp trưởng.
 
Giờ phút này, trán cậu ta đang lấm tấm mồ hôi, bàn tay chống vào bàn học của Hạ Nhất Dung, hơi cúi người xuống nhìn cô.
 
Các bạn khác trong lớp vẫn đang nói chuyện với nhau hoặc đang thu dọn đồ đạc, ngoại trừ hai hoặc ba người làm việc nhanh nhẹn đã thu dọn xong xuôi rời khỏi lớp học, những bạn còn lại đều bị tiếng động vừa nãy thu hút sự chú ý mà quay sang chỗ cô.
 
Không gian ồn ào đầy tiếng nói chuyện trong lớp cũng lập tức trở nên yên tĩnh, càng ngày càng có nhiều người nhìn sang chỗ này, trước ánh mắt của nhiều người như vậy Hạ Nhất Dung có chút mất tự nhiên.
 
“Lớp trưởng, cậu có chuyện gì không?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cậu ta nhìn cô chằm chằm một lúc, sau đó hơi cúi đầu nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn với những đốt ngón tay hồng hào đang nắm lấy quai cặp sách của cô.
 
Hôm nay đứng ở khoảng cách gần nhìn cô, cậu ta mới phát hiện ra Hạ Nhất Dung có một đôi mắt đen láy sáng long lanh, lúc nào cũng mở to nhìn thẳng người khác.
 
Chút lòng dũng cảm mà cậu ta gom góp rất lâu mới có lại biến mất từng chút một khi cậu ta đối mặt với ánh mắt của cô.
 
Có bạn nam đứng đằng sau huýt sáo hú hét, vừa bước vào lớp mười hai, trường học đã cố ý chia đám con em gia đình quân sự và chính trị ra làm hai lớp riêng, dù sao hầu hết đám học sinh này đều muốn ra nước ngoài du học, mà tỉ suất trúng tuyển đại học của nhà trường còn cầm đám học sinh bình thường gánh vác.
 

Bởi vậy, các người bạn cùng lớp của cô hoặc ít hoặc nhiều gì đều có chút bối cảnh gia đình không tầm thường.
 
Hạ Nhất Dung không biết gì nhiều nhưng cũng biết cha của lớp trưởng là thị trưởng trẻ tuổi nhất.
 
Lúc lớp mười hai khai giảng, cha của cậu ta đại diện cho phụ huynh học sinh lên phát biểu, ông ta là một người trông rất nghiêm túc, đến cả nội dung bài phát biểu cũng rất nghiêm túc.
 
Lớp trưởng lại không giống cha cậu ta, cậu ta là người rất hiền hòa, nụ cười luôn thường trực trên môi, giọng nói ấm áp như gió xuân.
 
Nhưng bây giờ trông cậu ta lại cực kỳ giống người cha nghiêm túc kia của mình, lông mày cậu ta cau lại thành hình chữ xuyên*.
 
* Chữ xuyên: 川
 
“Nếu không có chuyện gì thì tôi phải đi rồi?” Hạ Nhất Dung cũng không muốn tốn thời gian dây dưa nhiều với những người không liên quan, chắc chắn Nhiếp Trinh đang chờ cô rồi.
 
Nhưng đường đi của cô lại bị lớp trưởng ngăn lại không chừa cho cô con đường nào.
 
“Tôi…” Cậu ta ngập ngừng một lúc, sau đó vội vàng nói ra câu tiếp theo.
 
“Hạ Nhất Dung, kỳ nghỉ động tôi có thể hẹn cậu ra ngoài trượt băng không, có một sân trượt băng mới mở đấy.”
 
Nghe thấy cậu ta nói thế, tiếng huýt sáo càng lớn hơn, cậu ta nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, Hạ Nhất Dung đã có thể đoán ra được điều gì sâu xa hơn trong lời mời này.
 
Mọi người trong trường luôn nói Hạ Nhất Dung trông thì có vẻ như là một bông hoa trắng nhỏ vô hại nhưng trên thực tế, trên bông hoa trắng đó lại mọc đầy những chiếc gai sắc nhọn chỉ cần cô giơ tay chém xuống sẽ không để lại cho người ta một chút đường sống nào.
 
Đã từng có người cầm hoa ngăn cô lại ở hành lang, người đó còn chưa thổ lộ câu nào, cô đã nói: “Ngại quá nhường đường một chút.” Không cho người ta chút không gian nào để tìm lý do cho mình cả.
 
Hạ Nhất Dung lại lại dứt khoát như chém đinh chặt sắt nói: “Ngại quá lớp trưởng, tôi không thích trượt băng, nghỉ đông tôi cũng có chuyện phải làm rồi.”
 
“Thế không đi trượt băng, vậy đi…”
 

Hạ Nhất Dung không cho cậu ta cơ hội nói hết câu, cô hơi ngoảnh đầu sang, trông thấy bóng dáng Giang Thần đang đứng chếch bên trái phía trước.
 
Giang Thần thích lớp trưởng, đây là một bí mật công khai trong lớp, Giang Thần và cô coi như cũng có chút tình bạn, Hạ Nhất Dung không muốn khiến cô ấy suy nghĩ nhiều.
 
Cho nên lời cô nói tiếp sau đây càng tuyệt tình hơn: “Tôi không muốn đi đâu hết.”
 
Sau đó cô cầm cặp sách đứng lên: “Lớp trưởng, cậu tìm người khác đi chơi với cậu đi.”
 
Tiến lên trước một bước, Hạ Nhất Dung nhìn thấy mu bàn tay cậu ta nắm chặt lại, gân xanh nổi lên, sau đó lại từ từ thả tay ra.
 
Cô còn chưa đi đến cửa, Giang Thần đã đuổi theo, cùng đi ra ngoài với Hạ Nhất Dung.
 
“Cậu ta cũng không tệ đâu, hình như đã thích cậu từ lâu rồi.”
 
Hạ Nhất Dung nhìn Giang Thần, vẻ mặt cô ấy không có chút đau lòng tổn thương gì cả, thậm chí bây giờ cô ấy còn bình tĩnh phân tích sự thật khách quan với Hạ Nhất Dung.
 
“Cha của cậu ta sẽ còn thăng chức nữa cơ, cậu ta là một lựa chọn tốt.
 
Nhiếp Trinh lại mở khung chat của Hạ Nhất Dung ra lần nữa.
 
Tin nhắn gần nhất là lúc 16:48, cô nhắn: “Em xuống rồi đây.”
 
Nhưng bây giờ đã là 15:06.
 
Trước kia, cô luôn luôn là người hăng hái tan học chạy ra cửa lớp đầu tiên.
 
Đúng lúc này, có người gõ gõ mép cửa kính xe, Nhiếp Trinh hạ cửa kính xe xuống.
 

Trình Ân Vũ cà lơ phất phơ đứng dựa vào bên cửa xe, nghiêng đầu nhìn Nhiếp Trinh một cái rồi lại quay mặt đi.
 
“Bạn gái của anh đang được người khác tỏ tình kia kìa.”
 
Lúc cậu ta đi ngang qua lớp Hạ Nhất Dung nhìn thấy có người thổ lộ với Hạ Nhất Dung, tên đấy là Chu Thiếu Du, con trai của thị trưởng trẻ tuổi nhất, nghe nói người mà đám cậu ấm dốt nát kém cỏi ỷ vào quyền thế trong nhà mà làm mưa làm gió không vừa mắt nhất chính là cậu ta.
 
Triệu Ân Vũ cũng không ưa cậu ta, lúc nào cũng ra vẻ tự phụ thanh cao, nhất định phải giữ khoảng cách với người khác, ra vẻ mình khác mọi người, mình ở một đẳng cấp khác.
 
Triệu Ân Vũ cảm thấy có chút nực cười, khác chỗ nào, không phải vẫn nhìn trúng Hạ Nhất Dung đấy sao, sao không thấy cậu ta thổ lộ với đóa hoa trắng sinh ra trong gia đình bình thường ở lớp ba đi.
 
“Này, không phải Hạ Nhất Dung là bạn gái của anh sao?”
 
Triệu Ân Vũ thấy Nhiếp Trinh không thèm phản ứng gì với lời mình nói, cậu ta không nhịn được lại quay đầu lại nhìn về phía Nhiếp Trinh.
 
Cậu ta chả muốn nhìn thấy gương mặt này chút nào nhưng nhìn thấy xe của nhà họ Nhiếp đỗ ở đây, cũng không biết trong lòng cậu ta nghĩ như thế nào mà bản thân nhất định phải đi đến nói cho Nhiếp Trinh biết chuyện này.
 
Đến cả cha cậu ta cũng đã cố ý nhắc đến Chu Thiếu Du với cậu ta, bảo cậu ta phải có quan hệ tốt với Chu Thiếu Du, cha của Chu Thiếu Du là người một tay đích thân cất nhắc.
 
Còn Nhiếp Trinh thì sao, bây giờ anh ta lấy cái gì so với Chu Thiếu Du đây.
 
Nhiếp Trinh có ngoại hình đẹp trai, Chu Thiếu Du cũng không tệ.
 
Nhiếp Trinh có thành tích tốt, thành tích của Chu Thiếu Du cũng tốt.
 
Nhiếp Trinh tan cửa nát nhà, không quyền không thế, Chu Thiếu Du lại gia đình hạnh phúc, chỉ chờ ngày cha cậu ta bước chân vào chính quyền trung ương.
 
Nhưng cho dù Nhiếp Trinh đã như vậy rồi, tại sao ba mình vẫn thích anh ta như thế, thích đến nỗi biết rõ trong lòng Nhiếp Trinh vẫn còn oán hận nhưng cũng muốn nhận anh ta làm con nuôi, thích đến nỗi vô số lần uống say lúc đánh chửi cậu ta, ông ta luôn nói “Tại sao mày không phải là Nhiếp Trinh.”
 
“Anh biết Chu Thiên Thăng không, con trai ông ta ngăn Tiểu Dung lại tỏ tình đấy.”
 
Nhiếp Trinh càng không phản ứng với lời cậu ta nói, Triệu Ân Vũ lại càng muốn chọc giận anh.
 
Cuối cùng Nhiếp Trinh cũng động đậy, anh chỉnh lại nếp nhăn trên đầu gối, hôm nay anh mặc trang phục huấn luyện ngụy trang. Vừa nãy Triệu Ân Vũ không để ý, bây giờ quan sát anh mới phát hiện trông Nhiếp Trinh không giống trước đây nữa, làn da đã trở nên đen hơn rất nhiều không giống làn da trắng nõn nhẵn mịn giống con gái trước đây nữa, trên người cũng có thêm khí chất kiên cường hơn.
 
Nhìn thoáng qua thì quả thực trông anh ta còn giống con trai nhà họ Triệu hơn cả mình.

 
Triệu Ân Vũ vừa định rời đi lại nghe thấy Nhiếp Trinh nói: “Vậy thì sao, Tiểu Dung thích tôi.”
 
Giang Thần và Hạ Nhất Dung chào tạm biệt nhau ở đầu cầu thang.
 
Đúng là cô ấy thích Chu Thiếu Du nhưng người ta không thích cô ấy, cho dù Hạ Nhất Dung có từ chối Chu Thiếu Du thì cô ấy cũng không có chút vui vẻ nào.
 
Cô ấy không biết Hạ Nhất Dung thích kiểu người như thế nào, mấy năm học cấp ba, cậu ấy từ chối tất cả mọi người có ý với mình.
 
Có người cầu mà không có được nên sinh ghen ghét, tung tin đồn nhảm nói Hạ Nhất Dung là người đồng tính luyến ái, không thích đàn ông.
 
Vừa nãy Hạ Nhất Dung đã nói với cô ấy rằng cậu ấy thích Nhiếp Trinh.
 
Nhiếp Trinh sao.
 
Theo bản năng Giang Thần cũng có suy nghĩ Nhiếp Trinh là người cửa nát nhà tan, ngay cả ngày lễ ngày tết cũng có rất ít người đến thăm ông nội Nhiếp.
 
Hạ Nhất Dung và Nhiếp Trinh…
 
Cô ấy ngẩng đầu, đúng lúc trông thấy Chu Thiếu Du đang chen chúc trong đám người đi từ trong phòng học ra.
 
Đã rất lâu Giang Thần không nhớ đế Nhiếp Trinh, nhìn thấy cho dù vừa bị Hạ Nhất Dung từ chối nhưng Chu Thiếu Du vẫn mặt mày rạng rỡ không thấy thất bại, trong lòng cô ấy đột nhiên dâng lên nỗi niềm chua xót khôn nguôi.
 
Lúc còn rất nhỏ, tất cả mọi người vẫn sống trong đại viện, anh trai cô ấy là Giang Phường đánh nhau với Triệu Ân Vũ, cậu ta xông lên ngăn cản, không cẩn thận bị cành cây trong tay Triệu Ân Vũ sượt qua mặt.
 
Trong lúc hỗn loạn đó không ai phát hiện ra cô ấy cả, chính Nhiếp Trinh đã kéo tay cô ấy, dẫn cô ấy đến nhà họ Nhiếp, mẹ Nhiếp Trình ôm cô ấy, rửa mặt sạch sẽ rồi nhẹ nhàng thổi vào vết thương cho cô ấy.
 
“Thần Thần không đau nữa nhé.”
 
Hạ Nhất Dung thích Nhiếp Trinh, hình như cũng không có gì không đúng cả.
 
Anh ấy luôn là một người tốt như vậy cơ mà.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui