Biển thủ

Có lẽ do Hạ Nhất Dung đã để tâm đến chuyện học tập, hoặc cũng có thể do Nhiếp Trinh dạy bổ túc rất có hiệu quả mà trong kỳ thi tháng lần sau Hạ Nhất Dung phát huy rất ổn định, thậm chí điểm số của cô còn cao hơn điểm bản thân mong đợi, cuối cùng cô giành được một thứ hạng rất tốt.
 
Cô vui mừng phấn khích khoe khoang trước mặt Nhiếp Trinh, Nhiếp Trinh cũng không kinh ngạc với điểm số này của cô, anh chỉ xoa xoa đầu cô nói: “Lợi hại quá ta.”
 
Hạ Nhất Dung không thèm nể mặt mà nói thẳng: “Mở miệng khen ngợi vài câu là được hay sao? Em muốn được thưởng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiếp Trinh chầm chậm thu tay về giống như slow motion vậy, Hạ Nhất Dung trông thấy một chút cảm xúc chua chát và không đành lòng thoáng hiện lên trên gương mặt anh nhưng cũng nhanh chóng biến mất, cô nhạy cảm nắm bắt được cảm xúc bất ổn trong khoảnh khắc của anh, đồng thời trong đầu cô cũng chắp nối mọi chuyện từ nãy đến giờ, in sâu vẻ mặt đầy phức tạp lúc nãy của anh vào trong tâm trí.
 
Nhưng dù có như vậy thì vẻ mặt Hạ Nhất Dung vẫn vô cùng bình tĩnh.
 
Cô tự biết khuyết điểm của mình chính là khi gặp phải chuyện gì đó mà cô không muốn đối mặt thì cô sẽ thích tránh né lùi bước.
 
Lúc ông ngoại sắp qua đời, cô đang ngồi trên ghế dài trong bệnh viện, hai người Từ Tri Độ, Từ Danh Độ tìm cô nói bọn họ đều phải ở bên cạnh ông ngoại, chờ nhìn mặt ông lần cuối.
 
Khi đó cô lại cười giả ngu không hiểu: “Cái gì mà gặp mặt lần cuối chứ?”
 
Cô cố gắng cười tươi hết mức có thể nên khóe miệng bị kéo căng lên đau nhức, lại nếm được hương vị mặn đắng.
 
Từ Tri Độ lau nước mắt cho cô: “Tiểu Dung, lát nữa trước mặt ông nội, em đừng khóc, để ông yên tâm ra đi đi.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Cô đã sớm nhận ra gần đây Nhiếp Trinh có chút là lạ, anh thường xuyên mất tập trung.
 
Có đôi khi anh nhìn chằm chằm cô không biết đã nhìn bao lâu, cô chỉ biết khi cô ngẩng đầu lên thì anh lại lập tức nhìn sang chỗ khác, che giấu những cảm xúc đang ẩn chứa sâu trong đôi mắt không cho cô nhìn thấy.
 
Cũng có đôi khi cô ngồi bên cạnh anh dựa vào người anh, nói luyên thuyên một số chuyện lặt vặt không quá quan trọng: “Nhiếp Trinh, anh nói gì đi chứ?” 
 
“Hửm?”
 
Anh ôm chặt cô, có hơi áy náy nói: “Vừa nãy anh không nghe rõ.”
 
Cô không biết Nhiếp Trinh đang lo lắng chuyện gì, cô không muốn hỏi anh cũng không dám hỏi anh, chỉ sợ chuyện khiến anh phiền lòng này lại liên quan đến cô.
 
Mãi mãi không bao giờ biết thì tốt rồi.
 
Cô có thể giả vờ như không nhìn ra tần suất anh trốn tránh cô càng ngày càng cao.
 
Có lúc Hạ Nhất Dung có thể rất thông minh, cũng có thể rất ngốc.
 
Thỉnh thoảng Nhiếp Trinh lại ở lại nhà họ Hạ đợi đến đêm khuya, đến khi Hạ Tăng Kiến hoặc Hạ Nghị Dương trở về, anh lại đứng nói chuyện với họ trước ánh đèn sáng trưng của đèn xe.
 
Do sắc trời tối đen và cũng cách khá xa nên Hạ Nhất Dung không nhìn thấy rõ khi nói chuyện nét mặt của bọn họ như thế nào.
 

Cô hỏi Hạ Nghị Lâm: “Sao đột nhiên Nhiếp Trinh lại có nhiều chuyện muốn nói với cha và anh cả vậy?”
 
Bây giờ đã là cuối thu, những cơn gió thổi xào xạc, đứng bên ngoài lâu chắc chắn sẽ bị gió thổi lạnh thấu xương.
 
Hạ Nghị Lâm thuận miệng trả lời cô: “Có lẽ đang thương lượng bán em đi thế nào đấy.”
 
Nếu trước đây anh ta nói đùa kiểu như thế này, Hạ Nhất Dung nhất định không để anh ta yên, kiểu gì cô cũng sẽ kêu la: “Anh bắt nạt em, em muốn nói cho ba và anh cả biết.”
 
Nhưng bây giờ cô lại không lên tiếng.
 
Cô chỉ mím môi nằm ngoài trên thành lan can ngoài hành lang, hơi cụp mắt xuống nhìn chằm chằm vào màn đêm tối ngoài cửa sổ.
 
Hạ Nghị Lâm nói thầm: “Ơ, trở nên chín chắn hơn rồi đây nè.”
 
Anh ta đi ra ngoài một bước rồi lại quay đầu lại: “Cất cái vẻ mặt đấy của em đi, sao lại học theo cái vẻ mặt như người chết đó của Nhiếp Trinh không biết.”
 
Một tuần trước khi Hạ Nhất Dung thi giữa kỳ, Nhiếp Trinh kêu dừng việc học bổ túc lại.
 
“Lần này thi cuối kỳ mà có thành tích tốt thì nghỉ đông cũng không cần học bổ túc nữa.”
 
Hạ Nhất Dung phồng má, có chút không tình nguyện: “Anh cũng không phải không biết, em không muốn học bổ túc chút nào mà.”

 
Nếu không phải lấy cái cớ học bổ túc để có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Nhiếp Trinh vài tiếng mỗi ngày, cô mới không muốn vất vả học bổ túc suốt cả nửa học kỳ thế này đâu.
 
Mặc dù trong quá trình học bọn họ rất đứng đắn, không dựa vào cơ hội học bổ túc này mà làm một vài chuyện khó nói nhưng dù chỉ đơn giản bầu bạn với nhau thế này thôi, Hạ Nhất Dung cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
 
Cô chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như thế này, giống như được đắm mình trong nước chè vậy, không cần đun nóng đã sôi lên ùng ục sủi bọt nước, lan tỏa mùi thơm ngọt ngào đắm say ra ngoài không khí.
 
Nhưng Nhiếp Trinh lại nhất định phải đâm thủng những bong bóng trong suốt đang nổi lên trên bề mặt bát nước chè, những bong bóng chứa đựng sự ngọt ngào đó lặng lẽ nổ tung rồi lại tan vào trong nước chè, được bao bọc kín kẽ không một kẽ hở trong bình.
 
Anh dứt ra rời đi, trên người sạch sẽ không dính một vết nước chè nào.
 
Hai người họ đều im lặng một lúc, Hạ Nhất Dung không thích bầu không khí im ắng căng thẳng này, cô đang định chủ động nói ra hết những chua xót đau khổ mình nuốt vào chất chứa trong lòng bấy lâu nay.
 
Nhiếp Trinh đột nhiên kéo cái ghế của cô đến bên cạnh mình, Hạ Nhất Dung phải vội vàng bám tay vào thành ghế mới không va mặt vào lồng ngạc Nhiếp Trinh.
 
Thứ đập ngay vào mắt cô là áo len sợi thô của Nhiếp Trinh, nếu mặt cô mà đạp vào người anh xuống chút nữa thôi thì sợ là sẽ vừa khéo áp mặt vào bụng anh, xuống tiếp một chút nữa, có lẽ cũng sẽ đập trúng vào giữa hai chân anh.
 
Hạ Nhất Dung có hơi hối hận nên đánh mạnh vào người anh mấy cái để anh bị đau, còn mình lại dùng tay chống vào người anh đẩy anh ra, từ từ ngồi dậy, oán trách anh một câu: “Anh làm cái gì thế.”
 
Nhiếp Trinh dựa sát lại gần rồi cọ cọ gò má vào cô.
 
Trong phòng vẫn chưa mở hệ thống sưởi dưới sàn, cứ vừa đến mùa thu đông dã của anh sẽ trở nên lạnh buốt.
 
Tay của anh luồn xuống dưới tay cô rồi anh dùng bàn tay đó nắm tay cô.
 

“Cuối kỳ mà thi tốt sẽ khen thưởng cho em nhé? Gộp chung với kỳ thi tháng tháng trước luôn.”
 
Hạ Nhất Dung phân chia rạch ròi: “Không được, lần trước phải cho, cuối kỳ mà thi tốt cũng phải cho, không thể gộp hai lần vào làm một được.”
 
Nhiếp Trinh nắm chặt tay cô, hết bóp lại sờ.
 
“Anh thấy chú Hạ hoàn toàn không cần thiết phải chọn một cô con dâu biết làm ăn buôn bán nữa đâu.”
 
Nghe thấy anh đột nhiên nói vậy, Hạ Nhất Dung nghi ngờ chẳng hiểu ra sao, anh cười rồi nói tiếp: “Cứ đợi thêm hai năm nữa, em trưởng thành rồi giao mọi chuyện làm ăn trong nhà cho em là được, em sẽ không bao giờ để mình thiệt thòi đâu nhỉ.”
 
Cô buột miệng nói ra: “Em chỉ tính toán chi li với anh mà thôi.”
 
Cô vừa nói xong câu này thì cả hai đều vô cùng ngạc nhiên.
 
Vành tai Nhiếp Trinh đỏ bừng lên ngay lập tức.
 
Hạ Nhất Dung chỉ vô thức muốn bác bỏ lời anh nói cho nên cô nói năng cũng không suy nghĩ gì nhiều, bây giờ lại không cẩn thận nói ra lời âu yếm chơi chữ trôi chảy như này.
 
Cô cúi đầu xuống, bản thân cũng thấy vô cùng xấu hổ,
 
Nhiếp Trinh nghẹn lời một lúc lâu, sau đó mới nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Học ở đâu thế không biết.”
 
Hạ Nhất Dung nghĩ đây là tài năng trời ban rồi, từ nhỏ cô đã được ông ngoại khen dẻo mồm rồi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui