Sau đó, Hạ Nhất Dung phải nói để cô làm một cuộc trao đổi với Nhiếp Trinh, Hạ Tăng Kiến mới không tiếp tục lôi kéo Nhiếp Trinh không buông nữa.
Ông ấy chỉ nói một câu nửa đùa nửa thật: “Nhiếp Trinh, cháu không đối xử tốt với Tiểu Dung, cẩn thận chú không chống lưng cháu nữa đâu.”
Trong lòng Hạ Nhất Dung có quỷ nên nghe thấy ông ấy nói câu này, cô sợ hết hồn hết vía.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau bữa cơm chiều, cô gửi hai tin nhắn cho Nhiếp Trinh, anh cũng không trả lời.
Thấy mãi không nhận được tin nhắn của anh, Hạ Nhất Dung cũng có hơi tức giận, cho dù mình làm sai trước đi chăng nữa nhưng anh thế này là đang như thế nào đây.
Cô cũng không tiếp tục ôm điện thoại chờ tin nhắn nữa mà chỉnh điện thoại sang chế độ im lặng, một lòng một dạ tập trung tinh thần nghiên cứu xem nên tự chế nến thơm như thế nào.
Ném câu nói “Sẽ cố gắng chăm chỉ học tập” mà mình vừa nói ra sau đầu.
Sau khi sáp nến tan chảy ra, cô đựng vào trong cốc rồi lại nhỏ tinh dầu vào, đợi nó nguội đông lại là xong.
Hạ Nhất Dung lại cầm điện thoại lên lần nữa, bây giờ cách lúc cô nhắn tin nhắn đầu tiên cho anh đã bốn mươi phút.
Lồng ngực cô như có một ngọn lửa hừng hực bốc lên lấp kín đường thở khiến cho hô hấp cũng khó khăn, không thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung ném điện thoại đi, điện thoại “Bộp” một tiếng đập vào đầu giường rồi lập tức rơi xuống tấm thảm trải trên nền đất.
Cô đứng chỗ xa xa nhìn màn hình biến thành màu đen rồi lại đột nhiên sáng lên.
Khoảng mấy giây sau cô mới nhặt điện thoại lên, trên màn hình có một tin nhắn mới.
“Em qua đây, anh có chuyện muốn nói với em.”
Hạ Nhất Dung nhìn dòng tin nhắn kia, xong lại nhìn đồng hồ trên màn hình từ 21:35 biến thành 21:39 mới nhắn tin trả lời.
“Vậy tại sao không phải là anh qua đây?”
Cô ngồi xổm bên cạnh mép bàn nhìn sáp nến trong bình nhỏ, sáp nến đã sắp đông lại thành khối.
Nhiếp Trinh không kéo được cửa ra nên gõ cửa hai lần.
Hạ Nhất Dung đi qua mở khóa trong ra, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái mà thẳng thừng quay người đi tiếp tục quan sát sáp nến.
Cô cầm cái nhíp cắm lõi nến vào, thấy mặt ngoài có chút không bằng phẳng, cô lại chuẩn bị làm tan chảy chút sáp nến rồi đổ bên ngoài bao phủ cây nến hiện tại.
Nhiếp Trinh im lặng nhìn cô bận rộn: “Lúc trước em đã hứa với anh là sẽ không ảnh hưởng học tập.”
Vừa nói xong câu này, bản thân anh cũng nhận ra giọng điệu mình có phần không tốt, anh khựng lại một lúc để xoa dịu cảm xúc trong lòng mình rồi lại nói tiếp: “Anh đã từng nói không được thức khuya như vậy mà đúng không?”
“Lúc đó em đã thề thốt đồng ý với anh rất hay, sẽ không vì ở bên anh… Ở bên anh mà ảnh hưởng đến học tập.”
“Em xem, vừa nãy em còn nói mình sẽ cố gắng học tập chăm chỉ trước mặt mọi người trong nhà, bây giờ em lại đang làm cái gì đấy?”
“Hạ Nhất Dung, em giấu diếm thành tích kỳ thi giữa kỳ không cho người khác biết có phải do sợ anh biết đúng không?”
“Nếu ở bên anh khiến thành tích học tập của em bị ảnh hưởng, dạy bổ túc không thể do anh dạy em, vậy tìm gia sư chuyên nghiệp ở bên ngoài đi.”
Rất hiếm khi anh nói nhiều lời như vậy trong một lần duy nhất, vốn dĩ ban đầu Hạ Nhất Du chỉ biết im lặng lắng nghe, chột dạ không dám lên tiếng cãi lại gì cả.
Nhưng khi nghe thấy câu nói cuối cùng kia của anh, cô lại thấy tức giận, ném đồ trong tay xuống quay người lại.
“Anh thật sự không dạy bổ túc cho em sao?”
Cô nhìn anh chằm chằm, rõ ràng dáng vẻ đầy tức giận nhưng ánh mắt lại vô cùng tủi thân, cuối cùng cô vẫn chịu thua.
Nhiếp Trinh mím môi đối mặt với cô.
Một giây sau, hốc mắt Hạ Nhất Dung đã bắt đầu có những giọt nước mắt.
Nhiếp Trinh chưa kịp đi đến trước mặt cô lau những giọt nước mắt đó đi thì những giọt nước mắt đó đã rơi xuống.
Nhiếp Trinh thở dài, anh biết trong lòng cô không dễ chịu gì nhưng anh cũng vô cùng buồn phiền.
“Em…”
Hạ Nhất Dung ngửa mặt lên, không cho anh chạm vào mặt mình, nước mắt lã chã nói với anh: “Em không muốn ra nước ngoài cũng là vì không muốn chia xa với anh, anh thì hay rồi, lại còn mặc kệ em nữa chứ…”
“Anh mặc kệ em lúc nào chứ?”
Tự cô lau nước mắt đi: “Anh không dạy bổ túc cho em.”
Nhiếp Trinh ôm lấy cô, những phiền muộn trong lòng cuối cùng cũng vơi đi từng chút một.
Ngửi thấy mùi hương trên người cô, dường như anh cũng hài lòng hơn rất nhiều, không còn tức giận như trước nữa.
Anh vuốt vuốt lưng cô: “Tiểu Dung, em phải nghe lời.”
Hạ Nhất Dung vùi mặt vào trong ngực anh nhỏ giọng nói: “Em nghe lời mà.”
“Vậy sau này không thể nghịch ngợm muộn khuya như vậy rồi còn chưa chịu ngủ nữa, được không?”
Hạ Nhất Dung đỏ mặt, quả thực gần đây cô có hơi quá đáng, thường xuyên nói chuyện với Nhiếp Trinh rất lâu, cho đến khi đầu óc không còn tỉnh táo nữa mới đau đầu chóng mặt thiếp đi.
Ngày hôm sau thức dậy đầu óc choáng váng nặng trình trịch như bị người ta đánh cho một gậy nhưng trời vừa tối, chỉ cần nhìn thấy Nhiếp Trinh, cô sẽ phấn chấn tinh thần, mong muốn trời mãi mãi không bao giờ sáng để cô có thể nằm trong lòng anh nói chuyện với anh cả đời.
“Chẳng qua là vì hôm thi toán em không cẩn thận ngủ quên mất nên mới không thi tốt thôi.”
“Anh sẽ ra đề bài cho em.”
Nhiếp Trinh thở một hơi vào bên cổ cô, phần da thịt chỗ đó lập tức sởn da gà.
Anh giống như bị mê hoặc cúi đầu xuống cắn một cái, sau khi để lại dấu răng mới nhả ra.
“Em chỉ biết dỗ dành anh cho qua chuyện thôi.”
Hạ Nhất Dung ôm anh định lắc lắc cơ thể của anh nhưng cô lắc mãi cũng chẳng thể làm nó di chuyển gì, thành ra cô chỉ có thể dựa đầu vào ngực anh dụi dụi hai cái.
“Vậy em cũng dỗ dành anh được không?”
Mái tóc cô rối bời, trong mắt vẫn có chút hơi nước do nước mắt vẫn chưa tan đi.
Nhiếp Trinh buông cô ra, lui ra đằng sau hai bước.
“Mười chương hiến pháp tạm thời.”
“Hả?”
“Em phải đồng ý hết thì anh mới có thể dạy bổ túc cho em.”
Hạ Nhất Dung gật đầu, cô biết nặng nhẹ, cũng không thể cuối cùng thật sự thi được một mức điểm bình thường rồi khiến nhà họ Hạ mất mặt được.
“Không cho phép đi ngủ sau mười hai giờ, mỗi ngày sau khi làm bài tập xong thì tiếp tục làm bài tập thêm một tiếng nữa.”
Hạ Nhất Dung gật đầu.
“Cuối tuần mới có thể… Để anh ôm đi ngủ.”
Hạ Nhất Du do dự một lúc rồi cũng khó khăn gật đầu.
“Lúc học bổ túc thì học ở phòng sách nhà em, hơn nữa phải mở toang cửa ra.”
“Hả.”
“Đây mới là điều thứ năm thôi.”
Hạ Nhất Dung tùy thân, bĩu môi.
“Lúc học bù không cho phép không mặc áo lót, không cho phép mặc váy ngắn.”
Hạ Nhất Dung hơi nhếch miệng, mấy chuyện này cô còn chưa nghĩ đến, sao Nhiếp Trinh lại có thể lo trước tính sau đề phòng chu đáo sớm như thế chứ.
Lúc cô đang ủ rũ cúi đầu đợi anh nói nốt mấy quy tắc tiếp theo.
Nhiếp Trinh đột nhiên nhớ ra một chuyện.
“Em định lấy cái gì trao đổi với anh?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...