Vào mùa thu, Hạ Tăng Kiến nhận được một cuộc điện thoại, người gọi đến nói mình là chủ nhiệm lớp của Hạ Nhất Dung ở trường Hồng Tinh Nhất Trung.
Sau khi nghe cuộc gọi này xong, lần đầu tiên ông ấy xin nghỉ nửa ngày để về nhà.
Lúc Hạ Nhất Dung được Hạ Nghị Lâm đưa về nhà, mới mở cửa ra cô đã trông thấy trên ghế sofa có rất người đang ngồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có cha, anh cả, anh hai, còn có cả chị dâu Chu Thanh Thanh mới gả đến đây được hai tháng.
Nhiếp Trinh cũng dựa vào cột đứng ở một bên, trông thấy cô về nhà anh cũng chỉ ngước mắt lên nhìn cô một cái, ánh mắt phức tạp, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Lúc bấy giờ trong lòng Hạ Nhất Dung mới bắt đầu cảm thấy lo lắng, cứ như thể có một tảng đá nặng ngàn cân đang đè nặng trong lòng nhưng vẻ mặt cô vẫn ung dung bĩnh tĩnh không chút hoang mang.
Chu Thanh Thanh đứng lên, nở nụ cười tươi nói: “Em về rồi đấy à, uống ly nước trước đã nhé?”
Hạ Nhất Dung trông thấy trên bàn ngoài ly trà cha cô uống ra thì chỉ để hai ly thủy tinh, đã đổ nước đầy bảy phần mười ly.
Trông dáng vẻ này chắc là đã sớm chuẩn bị chờ cô đây mà.
Cô nhìn về phía cha mình, thấy ông ấy cúi đầu không nói gì, chỉ cầm nắp chén trà gạt gạt chạm vào mép chén.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hơi nóng từ chén trà bốc lên nhè nhẹ, sau đó từ từ tỏa ra rồi tan vào trong không khí.
Cuối cùng người mở miệng trước vẫn là Hạ Nghị Lâm, trước bầu không khí căng thẳng này anh ta cũng không khỏi có chút dè dặt: “Sao vậy?”
Hạ Nghị Tố gọi Hạ Nhất Dung: “Tiểu Dung, đến đây ngồi đi.”
Anh ta còn tưởng là chuyện gì to tát lắm mà phải gọi liên tiếp ba cuộc điện thoại kêu anh ta về nhà nữa chứ.
Nghe anh ta nói vậy, Hạ Nhất Dung lại không có can đảm qua đó ngồi, vừa vào cửa cô đã bị cảnh tượng bây giờ dọa cho trợn trắng mắt rồi.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Nhất Dung vô thức nhìn về phía Nhiếp Trinh, thấy mặc dù tâm trạng anh không vui vẻ lắm nhưng vẫn rất thản nhiên, chỉ có điều khóe miệng anh mím chặt lại nhưng đang suy nghĩ điều gì đó.
Cũng có thể cô đã đoán sai.
“Tiểu Dung à.” Hạ Tăng Kiến mở miệng nói, Hạ Nhất Dung lập tức ngồi thẳng người lên.
“Buổi chiều giáo viên của con có gọi điện thoại cho cha, nói kết quả kỳ thi giữa kỳ lần trước của con không lý tưởng cho lắm, cứ tiếp tục cái đà này thì thi vào đại học sẽ rất khó.”
Tảng đá lớn trong lòng Hạ Nhất Dung tan thành mây khói.
Cô cúi đầu, ngập ngừng nói: “Là thi không được tốt ạ.”
Hạ Tăng Kiến gật đầu, khó trách trước đây con gái luôn luôn chủ động đưa phiếu điểm cho ông ấy mà lần này thái độ của cô lại rất khác thường.
Ông ấy cố gắng nói hết sức dịu dàng, không muốn tạo thành gánh nặng quá lớn trong lòng Hạ Nhất Dung.
“Thật ra ý của giáo viên chủ nhiệm lớp con gọi điện thoại đến cho cha là muốn hỏi xem cha có sắp xếp gì khác cho con không, nếu cha định sắp xếp cho con ra nước ngoài du học thì thành tích thi đại học có tốt hay không cũng không quan trọng.”
“Cha quá bận rộn, bình thường không sát sao quan tâm các con được, hôm nay nhân dịp mọi người trong nhà đều có mặt ở đây, Tiểu Dung, suy nghĩ của bản thân con như thế nào.”
Ông ấy giao quyền lựa chọn cho Hạ Nhất Dung nhưng bản thân ông ấy cũng không ngờ rằng Hạ Nhất Dung lại thẳng thừng nói: “Con không ra nước ngoài đâu.”
Giọng cô vô cùng kiên định, hiển nhiên là đã suy nghĩ đến chuyện này từ trước.
“Cha, con sẽ học tập chăm chỉ, cố gắng trong kỳ thi tuyển sinh đại học có thể thi được thành tích tốt.”
Nghe con gái đưa ra quyết định như vậy, Hạ Tăng Kiến lại do dự: “Tiểu Dung, tiếng anh của con không tệ, ra nước ngoài cũng là một lựa chọn tốt, hơn nữa sang năm anh ba con cũng sẽ đi nước Anh, nếu con đi cùng thì cũng có người chăm sóc cho con.”
Nhưng không ngờ ông ấy vừa nói xong, Hạ Nhất Dung lập tức ngẩng đầu lên, rưng rưng sắp khóc: “Cha, con không muốn ra nước ngoài.”
Từ lâu cô đã nghĩ đến chuyện này, bởi vì lúc học lớp mười một Giang Thần đã nói cô ấy muốn ra nước ngoài du học, những gia đình có gia thế như bọn họ sẽ không cho phép con cái học những trường học bình thường.
Hơn nữa cô ấy cũng nói thành tích của mình cũng không thể đỗ vào trường đại học tốt trong kỳ thi đại học ở trong nước, thế nên lúc học cấp ba cô ấy đã chuẩn bị cho việc thi đạt chứng chỉ IELTS và tham gia những hoạt động xã hội ở trường học, lựa chọn trường học ở bên nước ngoài.
Lúc ấy Vu Ái Ái có hỏi cô một câu, có phải cô cũng sẽ đi du học ở nước ngoài không.
Khi đó Hạ Nhất Dung nghĩ, cô không muốn chia xa hai người hai nơi với Nhiếp Trinh đâu.
Hơn nữa mọi người trong nhà cũng chưa bao giờ nhắc đến chuyện này với cô, chắc hẳn sẽ không đưa cô ra nước ngoài.
Bây giờ, khi mọi người nhắc đến chuyện này thật, Hạ Nhất Dung lại luống cuống hoảng loạn.
Trước mặt nhiều người như vậy, nước mắt cô đã thật sự rơi xuống.
Cô nửa ngồi nửa quỳ, cách Hạ Nghị Dương nắm chặt lấy cánh tay Hạ Tăng Kiến.
“Cha, con… Con sẽ chăm chỉ học tập, con sẽ cố gắng thi được thành tích tốt trong kỳ thi đại học, sẽ không khiến cha và mọi người trong nhà mất mặt đâu…”
Lúc nói hai câu này ra, nước mặt cô đã giãn giụa, giọng nói cũng nghẹn ngào theo: “Đừng đưa con ra nước ngoài mà, con sẽ cố gắng học tập mà cha.”
Chu Thanh Thanh đưa khăn giấy qua, để vào trong tay Hạ Nghị Dương.
Hạ Nghị Dương liếc mắt nhìn cha mình một cái, sau đó kéo Hạ Nhất Dung dậy, dịu dàng lau nước mắt cho cô.
“Cũng không nói nhất định phải ra nước ngoài, em khóc lóc cái gì chứ.”
Nước mắt cô vẫn không ngừng rơi, vừa nãy lại vội vàng nói chuyện nên bây giờ lại bắt đầu nấc một cái.
Cái nấc này của cô cũng xoa dịu bầu không khí đang hết sức căng thẳng, Hạ Nghị Tố bật cười.
Chu Thanh Thanh cũng bưng một đĩa hạt dẻ ra, cười nói: “Chị cố ý bảo người ta mua hạt dẻ rang cho Tiểu Dung, còn chưa ăn em đã nấc cục trước rồi.”
Hạ Tăng Kiến bưng cốc nước chuẩn bị sẵn cho Hạ Nhất Dung lên, phất phất tay đuổi Hạ Nghị Dương sang một bên, còn mình thì ngồi vào chỗ bên cạnh con gái.
Vẻ mặt ông ấy đầy yêu thương: “Thi không tốt cũng không sao, thi không tốt thì chúng ta lại nghĩ cách khác, con khóc gì chứ, cha cũng không trách móc gì con mà.”
Tâm trạng hoảng loạn lo lắng không yên của cô bị sự xấu hổ thay thế.
Hạ Tăng Kiến lại nói tiếp: “Cha cũng không muốn đưa con ra nước ngoài, cho nên vừa nãy trước khi con về nhà cha đã tìm thằng bé Nhiếp Trinh, cha muốn trao đổi một ơn huệ với thằng bé, thế mà thằng bé lại không làm.”
“Tiểu Dung, con ra nói với thằng bé đi, bảo thằng bé Nhiếp Trinh dạy bổ túc cho con.”
“Anh hai con nói thằng ba cũng đã dạy toán cho con mấy lần nhưng thằng bé không có kiên nhẫn, thằng bé Nhiếp Trinh vẫn phù hợp hơn, không phải trước đấy thằng bé đã dạy bổ túc con hai lần, hiệu quả đều rất tốt đó sao.”
Hạ Tăng Kiến ra vẻ nghiêm túc: “Thằng bé Nhiếp Trinh, có phải cánh cháu cứng cáp rồi, không cần cầu xin chú cái gì nữa đúng không?”
Ý mà lời ông ấy nói ám chỉ quá rõ ràng, Nhiếp Trinh cũng không tiếp chiêu.
“Chú Hạ thương cháu, cho dù không nợ ơn huệ này chú cũng sẽ giúp cháu.”
Hạ Tăng Kiến vỗ vỗ đầu Hạ Nhất Dung: “Tiểu Dung, con nói xem, con có muốn giáo viên dạy bổ túc này không?”
Dáng vẻ ngang ngược của ông ấy bây giờ như thể chỉ cần Hạ Nhất Dung nói muốn, ông ấy cũng phải trói bằng được Nhiếp Trinh cho con gái mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...