Biển thủ

Nhiếp Trinh đứng ở con đường nhỏ gần như đã bỏ hoang đằng sau trường học đợi Hạ Nhất Dung, lúc trông thấy cô tươi cười đầy sức sống chui từ trong cửa nhỏ ra ngoài.
 
Anh nhướn mày: “Sao em vui vẻ thế?”
 
Cô tiến lên ôm lấy cánh tay anh: “Em gặp phải Triệu Ân Vũ trong rừng cây, cậu ta chúc em sinh nhật vui vẻ. Trước đây lúc mới quen cậu ta, em nghe được một số lời đồn đại về cậu ta còn cảm thấy cậu ta rất đáng sợ, sau này tiếp xúc với cậu ta vài lần lại phát hiện ra thật ra Triệu Ân Vũ cũng không tệ lắm đúng không? Cậu ta chỉ tham gia tiệc sinh nhật của em duy nhất một lần vào lần em mười ba tuổi, thế mà cậu ta đã nhớ rõ ngày sinh nhật của em rồi…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ồ, vậy em đoán xem cậu ta đang làm gì trong rừng cây?”
 
Hạ Nhất Dung quay người sang, ngửa đầu đụng phải góc hàm dưới căng cứng của Nhiếp Trinh.
 
Cánh tay đang ôm lấy tay Nhiếp Trinh của cô trượt xuống, nắm chặt bàn tay đang buông thõng bên chân của anh.
 
Làn da anh có xúc cảm lành lạnh.
 
“Em xin lỗi… Em chỉ là chuyện gì cũng muốn nói với anh, muốn chia sẻ cho anh biết mà thôi.”
 
Sau đó trong lúc nói chuyện lại không suy nghĩ kỹ càng, không dừng lại kịp mà nói hết ra.
 
Nhiếp Trinh nắm chặt tay cô, kìm nén tất cả cảm xúc dâng lên trong lòng ngay khi bản thân nghe thấy cô nhắc đến Triệu Ân Vũ xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không sao, cậu ta đang làm gì?”
 
Hạ Nhất Dung lắc đầu, không muốn tiếp tục nói về chủ đề này nữa: “Chúng ta đi đâu vậy?”
 
Con đường nhỏ này quá hẹp nên xe phải đỗ ở tận đầu ngõ.
 
Hạ Nhất Dung đi từ đây ra đầu ngõ, hô hấp cũng dần trở nên nặng nề hơn, bước chân cũng dần chậm lại. Nhiếp Trinh quan sát cô, cảm thấy cần thiết phải tiến hành bài tập tăng cường thể lực cho cô.
 
“Mấy ngày nữa anh dẫn em đi bơi nhé?”

 
Hạ Nhất Dung lắc đầu, xưa nay cô là người lười vận động nên không thích mấy hoạt động này.
 
Không gian xung quanh yên tĩnh vắng vẻ, Nhiếp Trinh kéo cô lại gần mình, Hạ Nhất Dung vẫn đang đi về phía trước nên theo quán tính cô lao vào trong lòng anh, cô xoay người lại, đè tay vào trước ngực Nhiếp Trinh.
 
Xung quanh bóng cây um tùm, ánh nắng xuyên qua những tán cây rậm rạp chia thành những chùm sáng nhỏ đơn lẻ chiếu xuống đất.
 
Nhiếp Trinh ghé sát vào bên tai cô: “Có muốn bản thân động không?”
 
Gần như trong chớp mắt, ngay khi anh vừa nói ra cô đã hiểu được Nhiếp Trinh đang ám chỉ chuyện gì, tuy đỏ mặt nhưng cô cũng không nhận thua.
 
Hạ Nhất Dung tiến lên một bước, bàn tay hờ hững vẽ một vòng tròn trên ngực anh.
 
“Không muốn, muốn anh động cơ.”
 
Tóm lại chính là không muốn rèn luyện thể lực.
 
Cô cố ý sát lại gần anh, bộ ngực mềm mại đàn hồi đè vào lồng ngực anh, mở miệng ỏn à ỏn ẻn nói: “Vậy anh muốn dẫn người ta đi đâu thế?”
 
Nhiếp Trinh vứt suy nghĩ vừa xuất hiện trong đầu mình sang một bên, thôi được rồi, một mình anh rèn luyện thể lực là đủ rồi.
 
Nhiếp Trinh dẫn Hạ Nhất Dung đến công viên vui chơi giải trí, nơi này do Vương Đông gợi ý cho anh, cậu ta nói nơi các cặp đôi nhất định phải đi ngoài rạp chiếu phim ra thì chính là công viên vui chơi giải trí.
 
Khi đến đó, nhất định phải ngồi vòng đu quay trên cao, khi vòng quay quay đến điểm cao nhất thì hôn môi với người mình yêu.
 
Lúc đó anh còn khịt mũi coi thường, cái gì mà nơi các cặp đôi nhất định phải đi, cái gì mà vòng đu quay trên cao, cái gì mà hôn môi khi vòng quay quay đến điểm cao nhất.
 
Cũng không bằng gần gũi nhau rồi đè nhau lên giường hôn hít lúc ban công đang mở toang ra.
 
Hôm nay là ngày làm việc trong tuần nên công viên vui chơi giải trí có rất ít người, rất nhiều trò chơi hấp dẫn đều không cần xếp hàng mà có thể chơi được luôn nhưng Hạ Nhất Dung lại không hứng thú lắm với tàu lượn siêu tốc, trò mà cô cảm thấy hứng thú chính là trò chơi bắn súng bắn bóng bay đổi búp bê trên mảnh đất trống.
 

Nhiếp Trinh đứng bên cạnh cô, nhìn trước khi bắn một phát súng cô đều tốn công nhắm một mắt lại để ngắm chuẩn mục tiêu.
 
Trong năm lượt bắn, có ba lượt cô bắn trúng mục tiêu.
 
Theo quy định thì trúng ba lượt được hai giải thưởng khích lệ.
 
Cô cũng không cảm thấy quá buồn phiền vì kết quả này, trong lúc chờ ông chủ thay đạn cô vẫn đứng bên cạnh nói chuyện với người ta: “Cái súng này của anh cũ rồi, lúc bắn không có tiếng lên đạn, phải có tiếng “Lạch cạch” cảm giác nó mới sướng.”
 
Ông chủ cười ha ha: “Phải kiếm được tiền mới có thể đổi được.”
 
Hạ Nhất Dung hào phòng giống như Tán Tài Đồng Tử: “Thế hôm nay tôi chơi thêm một lúc.”
 
Phát súng thứ nhất không trúng mục tiêu.
 
Cô bĩu môi, cầm súng đứng lên ngắm bắn.
 
Nhiếp Trinh liếc mắt nhìn sang vòng đu quay đang chuyển động trên không, anh đi đến sau lưng Hạ Nhất Dung nâng cánh tay giúp cô.
 
Cánh tay cô được anh hơi nâng lên, hơi thở nóng bỏng của anh phả vào sườn mặt cô khiến sợi tóc vương bên sườn mặt hơi bay bay lên.
 
“Khoảng cách gần như này thì không cần nhìn vào cái kính phía trên kia, ống ngắm của loại súng đồ chơi này đều được làm từ thủy tinh dày, nếu nhìn vào trái lại ánh sáng khúc xạ sẽ ảnh hưởng đến vị trí phán đoán.”
 
Anh tìm cự ly thích hợp xong, tay phải nắm lấy tay Hạ Nhất Dung, ngón tay trỏ của anh đè lên ngón tay trỏ của cô nhấn nhẹ một cái.
 
Một tiếng “Lạch cạch” vang lên, quả bóng bay ở góc rìa nhất nổ tung.
 
Cho dù hai người đã nhiều lần làm chuyện thân mật hơn như thế này nhưng giờ phút này Hạ Nhất Dung vẫn tim đập rộn ràng, phát bắn đó của Nhiếp Trinh giống như bắn trúng vào trái tim cô vậy, cảm giác tê dại từ ngón tay bị anh đè xuống lan ra khắp cơ thể cô.
 
Trong cơ thể cô như có thứ gì đó cũng giống như quả bóng bay kia, một tiếng “Lạch cạch” vang lên nó cũng nổ tung theo.

 
Anh bắn liên tục mấy phát, một hàng bóng bay phía trên cùng đã biến mất.
 
“Chính là cảm giác này, em thử tự mình động thử xem.”
 
Câu nói này của anh khiến Hạ Nhất Dung không khỏi suy nghĩ nhiều, cô quay đầu sang đang định lườm anh nhưng lại trông thấy Nhiếp Trinh đứng đấy nhìn cô bằng vẻ mặt đầy nghiêm túc, ánh mắt cũng kèm theo ý thúc giục.
 
Có lẽ thật sự mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
 
Nhiếp Trinh vẫn ôm lấy Hạ Nhất Dung từ phía sau, đỡ cánh tay cô, chỉ có điều tay anh không chạm vào cò súng nữa mà để chính cô tự mình thực hiện.
 
Lúc vị trí ngắm bắn của Hạ Nhất Dung có hơi lệch, anh sẽ lặng lẽ cầm cánh tay cô thay đổi góc độ một chút.
 
Tiếng “Lạch cạch” Hạ Nhất Dung muốn vang lên không ngừng, chẳng mấy chốc hàng thứ hai cũng không còn quả bóng nào.
 
Hai mươi phát đạn bắn xong đều trúng bóng, ông chủ cười lớn lấy con búp bê màu hồng lớn nhất ra.
 
“Cô chơi nữa không?” Hai cô cậu này mà bắn tiếp thì gần như anh ta có thể đổi sang một khẩu súng mới rồi.
 
Nhiếp Trinh nhận lấy con gấu bông ông chủ đưa: “Không chơi nữa, chúng tôi phải trở về sớm một chút để ăn mì trường thọ.”
 
Lúc nãy ở cửa ra vào anh vừa nhìn thấy giờ mở cửa hoạt động của vòng đu quay là cho đến năm giờ chiều.
 
Ông chủ quay người lại cầm một con gấu bông màu cà phê: “Tặng cho cô gái đấy, chúc cô sinh nhật vui vẻ, càng lớn càng xinh đẹp.”
 
Hạ Nhất Dung lại không hứng thú lắm với việc ngồi đu quay, trên đường đi qua nó cô líu lo không ngừng.
 
“Kỳ lạ ghê ta, sau khi anh giúp em thì phát nào cũng có thể bắn trúng, hơn nữa cũng có tiếng “Lạch cạch” vang lên.”
 
“Nhiếp Trinh, trong lúc huấn luyện bọn anh có bắn súng không?”
 
“Chúng ta nhanh lên đu quay ngồi một vòng đi, ngồi xong lại trở về bắn thêm vài lần có được không? Ông chủ còn tặng cho chúng ta một món quà đây này, phải để ông ấy kiếm lại tiền chứ.”
 
Nhiếp Trinh nghi ngờ không biết ý kiến tất cả các cặp đôi nhất định phải đi công viên vui chơi giải trí mà Vương Đông nói cho anh biết đã được xác thực hay chưa.
 
Ngoài bọn họ ra thì còn có một cặp tình nhân nữa, trông bọn họ giống như sinh viên, ở nơi công cộng cũng ôm nhau thắm thiết.

 
Bọn họ ngồi vào chỗ cách cặp người yêu sinh viên này mấy ghế trống.
 
Lúc vừa mới đi lên, Hạ Nhất Dung còn chưa kịp đứng vững thì khoang ngồi đã lung lay, cô ngã vào vòng ôm đã chuẩn bị trước của Nhiếp Trinh.
 
Vòng quay dần dần lên cao, quầy hàng bắn bóng bay biến thành một chấm tròn nhỏ.
 
Trong không gian nhỏ không quá ổn định này, lòng bàn chân của Nhiếp Trinh như bị dính chặt vào mặt sàn, dù khoang ngồi có lắc lư thế nào anh cũng không hề nhúc nhích gì.
 
Hạ Nhất Dung cảm thán từ tận đáy lòng: “Bây giờ anh trở nên rắn chắc hơn rất nhiều.”
 
Tay của cô vừa định sờ vào cơ ngực của Nhiếp Trinh thì lại bị anh nắm chặt lại.
 
Anh ngước mắt nhìn lên trên, đếm xem còn cách mấy khoang ngồi nữa thì bọn họ sẽ di chuyển đến điểm cao nhất của vòng quay.
 
Năm, bốn, ba, hai, một.
 
Lúc vòng đầu tiên quay qua điểm cao nhất, Nhiếp Trinh hôn vào bờ môi còn đang định nói chuyện của Hạ Nhất Dung.
 
Lúc anh lui ra, anh còn dùng đầu lưỡi khều nhẹ vào bờ môi cô, cô còn hơi mở miệng để lộ đầu lưỡi màu hồng nhạt của mình.
 
“Vừa nãy em định nói gì?”
 
Đột nhiên nghe thấy anh hỏi vậy, Hạ Nhất Dung sững sờ, hoàn toàn không nghĩ ra nổi, cô cũng không hiểu tại sao Nhiếp Trinh lại bỗng nhiên hôn cô.
 
Lúc vòng thứ hai quay qua điểm cao nhất, cô nhớ ra vừa nãy mình muốn nói gì.
 
“Vừa nãy em…”
 
“Tiểu Dung, luôn luôn vui vẻ nhé.”
 
Sau đó cô lại bất ngờ bị anh hôn một cái.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui