Biển thủ

Hạ Nhất Dung lâm vào bi quan. Cô cố gắng che giấu cảm giác lo được lo mất của mình, hơn nữa biết rõ như vậy là không tốt, nhưng cô vẫn không nhịn được.
 
Cô ra sức giữ chặt mỗi một điều tốt đẹp, hy vọng mình sẽ mãi mãi là đứa con gái ngoan ngoãn trước mặt cha, là cô cháu gái hiểu chuyện trước mặt cậu mợ, cho dù họ chỉ thỉnh thoảng nhớ đến mình như nhớ về một con thú cưng.
 
Cô không tham lam.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhưng đối với Nhiếp Trinh, cô lại lòng tham không đủ.
 
Hạ Nhất Dung nắm chặt bàn tay, móng tay bấm vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng thở hắt ra.
 
Cho dù không cam lòng, cô vẫn chủ động gửi tin nhắn.
 
“Sao anh không nói với em một tiếng.”
 
Kèm theo nhãn dán tức giận.
 
Sau khi sửa soạn lại cảm xúc của mình, cô vẫn là cô bạn gái ngoan ngoãn của Nhiếp Trinh.
 
Một lát sau, Nhiếp Trinh trả lời.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Vừa lúc anh có việc bận, cho cậu ta cơ hội thể hiện cái đã.”
 

Ký hiệu “đang gõ tin nhắn” nhảy nhót một lát, Hạ Nhất Dung lại xóa bỏ từng dòng chữ vừa gõ.
 
Thôi, chẳng phải anh ấy chưa bao giờ chủ động nói rõ mọi chuyện với mình hay sao?
 
Thấy ký hiệu “đang gõ tin nhắn” biến mất, Nhiếp Trinh vuốt ve màn hình điện thoại. Anh vừa huấn luyện xong nên lúc gõ chữ sẽ để lại dấu tay dính mồ hôi.
 
Người đằng sau nhanh chóng đuổi kịp anh, nhảy lên kẹp cổ anh.
 
Nhiếp Trinh lảo đảo đi về phía trước mấy bước rồi mới giữ thăng bằng, nghiêng đầu nhìn xuống dưới thấy làn da đen bóng tỏa sáng: “Đông Lai, cậu lại to hơn rồi.”
 
Vương Đông Lai cho anh một đấm: “Cậu không biết mấy cô bé thời nay thích mẫu người như tôi cỡ nào đâu.”
 
Sau đó lại nhỏ giọng nói thêm một câu: “Mặc dù số người thích cậu nhiều hơn.”
 
Nhiếp Trinh ghét bỏ đẩy anh ta ra: “Cả người toàn mùi mồ hôi chua lòm.”
 
Vương Đông Lai cũng cảm thấy không công bằng. Vì sao mỗi lần Nhiếp Trinh huấn luyện xong, trên người lại không có mùi mồ hôi nặng đến thế? Mái tóc ẩm ướt dán trên trán, người khác thì trông nhếch nhác, chỉ có mình anh trông đẹp trai.
 
Đuôi mắt hơi rủ xuống, khiến đám con gái kia la hét liên tục.
 
“Ê, nghe nói hoa khôi trường thích cậu đấy.”
 
Nhiếp Trinh nở nụ cười: “Đại học quốc phòng chúng ta mà cũng có hoa khôi trường à?”
 
Nghe lời này, Vương Đông Lai quả thực muốn giơ chân: “Cậu không biết gì cả! Cô ấy xinh lắm! Ngực còn to…”
 
Anh ta còn chưa nói xong thì đã bị Nhiếp Trinh đẩy ra, vẻ mặt rõ ràng không có hứng thú khiến Vương Đông Lai dừng chân: “Tiểu Nhiếp, có phải cậu có người yêu rồi không?”
 
Trước kia anh ta không chú ý, gần đây lại cảm thấy tần suất xem di động của Nhiếp Trinh càng ngày càng cao. Hồi nghỉ hè tập trung huấn luyện, mỗi đêm anh đều ôm di động, mỗi khi tắt đèn ánh sáng xanh của di động sẽ chiếu lên mặt anh.
 
Cường độ huấn luyện trong kỳ nghỉ hè rất lớn, ai mà chẳng tắm rửa qua loa rồi ngủ ngay lập tức. Chỉ có mình Nhiếp Trinh, tràn đầy tinh thần, thi thoảng anh ta nửa đêm tỉnh dậy còn thấy anh mỉm cười nhìn di động.
 
Anh ta xông lên giữ chặt Nhiếp Trinh: “Có phải cậu có người yêu rồi không? Có người yêu rồi thì tôi đi tán hoa khôi trường nhé?”
 
Nhiếp Trinh đứng trên bậc thang, cúi đầu nhìn xuống anh ta: “Ừ, cậu đi đi.”
 
Một thằng đàn ông cao to 1m85 đứng dưới bậc thang nhảy cẫng lên, lại sợ thu hút sự chú ý của người khác, anh ta che miệng quan sát chung quanh rồi mới hóng hớt: “Thật sự có người yêu à?” Vẻ mặt kích động không thua chính anh ta cưa đổ hoa khôi trường.
 
Nhiếp Trinh bỗng nhiên không muốn nghe thấy tin tức ai ai ai thích mình. Thậm chí anh hy vọng tất cả mọi người đều biết anh đã có bạn gái, khiến mọi người tự động bỏ cuộc, đừng có ý đồ với mình nữa.
 
Vương Đông Lai thấy vẻ mặt Nhiếp Trinh bỗng trở nên dịu dàng, đuôi mắt lại lần nữa rủ xuống, khiến tâm trạng của anh ta cũng lắng xuống.
 

“Ừ, đã gần một năm rồi.”
 
Từ trong giọng nói của anh, Vương Đông Lai phát hiện rất nhiều khía cạnh của Nhiếp Trinh mà anh ta chưa từng thấy bao giờ. Dịu dàng, kiên nhẫn, cực kỳ cưng chiều.
 
Nhiếp Trinh mà anh ta biết, là một Nhiếp Trinh bình tĩnh lần đầu tiên huấn luyện bắn súng đã đạt được thành tích hơn chín mươi vòng, là Nhiếp Trinh mặc dù hình thể gầy nhưng tàn nhẫn kiên quyết lúc huấn luyện vật lộn, là Nhiếp Trinh cho dù có gương mặt đẹp như con gái cũng vẫn là đàn ông thứ thiệt khiến anh ta vô cùng bội phục.
 
Nhiếp Trinh đã đi xa, Vương Đông Lai mới sờ lên cánh tay của mình, nổi hết cả da gà.
 
Anh ta đuổi theo hỏi tiếp nhưng lần này Nhiếp Trinh không trả lời.
 
Mãi đến khi tắm rửa, cách tấm chắn và tiếng nước, anh ta hỏi:
 
“Nhiếp Trinh, nghe huấn luyện viên nói cậu không muốn nhận cương vị kỹ thuật hả?”
 
Đúng lúc này Nhiếp Trinh mới gội đầu xong, lắc đầu vẩy nước: “Ừ.”
 
Vương Đông Lai cau mày, tắt vòi nước: “Vậy thì cậu thi trường quốc phòng làm gì?”
 
Nhiếp Trinh cúi đầu, dường như nở nụ cười tự giễu: “Quá độ một chút.”
 
Khi đưa ra sự lựa chọn này, anh chỉ hy vọng ông nội sẽ không phản đối mãnh liệt như trước.
 
Bây giờ ngẫm lại, có phải từ hồi đó trong lòng mình đã có ý nghĩ, muốn chừa lại một chút thời gian cho mình và Hạ Nhất Dung không?
 
Mấy giờ trôi qua, một chút tủi thân trong lòng Hạ Nhất Dung đã hoàn toàn biến mất.
 
Nghe thấy tiếng động cơ xe nhà bên cạnh, cô đi chân trần chạy ra ban công.
 
Chỗ nối liền ban công được Nhiếp Trinh dùng một cái bồn hoa dài ngăn cách, chỉ cao một chút, anh lại nói có tác dụng, tốt hơn nhiều so với liên thông hai bên ban công.
 

Hạ Nhất Dung đi vội vàng nên nhất thời không đứng vững, đạp chân vào bùn.
 
Lúc vào phòng, Nhiếp Trinh nghe thấy có tiếng nước, cửa nhà vệ sinh khép hờ, anh đi qua thì thấy Hạ Nhất Dung giơ một chân, vất vả rửa sạch.
 
Thấy anh vào phòng, cô trừng anh một cái: “Anh để bồn hoa ở đó người khác sẽ không nghĩ nhiều chắc? Em thấy anh muốn đề phòng em thì có!”
 
Cao có chừng đó thì sao có thể ngăn cản cô? Cô nói chuyện không có đạo lý chút nào.
 
Nhiếp Trinh vào phòng cầm chân cô, dùng tay vốc nước nhẹ nhàng rửa chân cho cô. Nước cuốn theo bùn đất chảy xuống từ cổ chân, anh lại không chê bẩn chút nào, dùng tay lau vết bùn trên chân cô.
 
Mãi đến khi bàn chân được rửa sạch sẽ trắng mềm, Nhiếp Trinh mới dời mắt nhìn gương mặt cô.
 
Không biết đôi mắt của cô nhóc đã đỏ hoe từ khi nào.
 
Tay anh còn nắm chân cô: “Em sao vậy?”
 
Hạ Nhất Dung trề môi, cánh tay ôm chặt cổ anh.
 
Tay còn lại của anh vỗ về sau lưng cô, ôm cô vào lòng, dịu dàng nhỏ nhẹ: “Sao lại không vui?”
 
Hạ Nhất Dung tủi thân: “Anh không tốt với em.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui