Biển thủ
Máy bay vừa hạ cánh đã có hai người nhà họ Từ tới đón bọn họ.
Người lớn hơn là Từ Danh Độ, người nhỏ hơn là Từ Tri Độ.
Đã lâu không gặp hai người này nên tâm trạng vui sướng của Hạ Nhất Dung hiện ra qua từng câu nói. Vừa thấy bọn họ, cô đã tách ra khỏi Nhiếp Trinh và Hạ Nghị Lâm nhảy cà tưng về phía trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi thân thiết ôm tay Từ Danh Độ, cô lại mềm mại gọi một tiếng "anh họ cả". Từ Tri Độ nắm hai bên má cô kéo sang hai bên làm cô phải nhíu mày toét miệng ra: "Anh họ hai!"
Hạ Nghị Lâm bước lên phía trước hai bước rồi quay đầu nhỏ giọng giục Nhiếp Trinh: "Sao cậu cứ xị mặt ra vậy? Nhanh chân lên chút coi."
Anh em nhà họ Từ đã dùng mắt chào hỏi bọn họ từ nãy rồi. Ở trên đất nhà người ta không thể mất lịch sự được.
Hạ Nghị Lâm cảm thấy Nhiếp Trinh thật khó hiểu. Đâu có ai chọc đến anh đâu mà sao tự nhiên lại trợn mắt lườm anh ta làm gì?
Anh ta cho Nhiếp Trinh một đấm ở góc độ mà anh em nhà họ Từ không nhìn thấy, lại đấm trúng tấm lưng cứng ngắc của anh. Hạ Nghị Lâm giật mình phát hiện hoá ra bây giờ dáng dấp Nhiếp Trinh rắn rỏi đến vậy.
Hạ Nghị Lâm lúc nào cũng mặt lạnh như tiền mà bây giờ cũng cười rộ lên: "Làm phiền hai người rồi."
Từ Danh Độ là một người rất nhiệt tình và thoải mái: "Nói gì vậy chứ? Trong nhà em đã sắp xếp cả rồi. Cha em ra lệnh cho em phải đón tiếp mọi người chu đáo đấy."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất nhiên cái từ "mọi người" này không bao gồm Hạ Nhất Dung.
Hạ Nhất Dung vẫn đang khoác tay Từ Danh Độ và đứng bên cạnh anh ta như cũ. Cô cười híp mắt nói với Hạ Nghị Lâm và Nhiếp Trinh: "Cậu bảo hai người cùng về nhà ở kìa."
Nhiếp Trinh quay đầu sang chỗ khác, nhìn ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối do mặt trời tạo ra trong sân bay, nghĩ thầm trong đầu rằng Hạ Nhất Dung cũng là một cục đá ủ bao lâu cũng không ấm nổi. E rằng hai người anh họ nhà họ Từ này mới là người thân thiết trong lòng cô.
Vừa tới Nam Kinh mà nhà họ Từ đã thành "nhà" cô rồi.
Lại còn đứng cùng một phía với anh em nhà họ Từ nữa chứ. Nhìn kiểu gì cũng giống anh em tình cảm tốt.
Chà, cũng nhiều anh quá ha? Một anh, hai anh, ba anh, tất cả đều là anh trai thân thiết của cô cả, nguyên một dàn anh trai luôn.
Hạ Nghị Lâm nhìn về phía Nhiếp Trinh. Anh ta không muốn ở lại nhà họ Từ vì ở nhà người ta sẽ có rất nhiều điều bất tiện. Nhưng anh ta lại không biết từ chối lời mời nhiệt tình của anh em nhà họ Từ như thế nào.
Từ Tri Độ đã cầm lấy vali của anh ta chuẩn bị cất lên xe rồi. Kinh nghiệm xã giao thiếu thốn làm Hạ Nghị Lâm bối rối không biết phải làm sao.
Hạ Nghị Lâm quay ra cầu cứu Nhiếp Trinh. Nếu mặt anh ta dày chút thì có thể gọi cha mẹ của hai anh em nhà họ Từ trước mặt một tiếng "cậu mợ" chứ Nhiếp Trinh thì hoàn toàn là một người lạ. Chắc chắn anh sẽ càng không muốn ở lại nhà họ Từ hơn cả anh ta.
Ai ngờ Nhiếp Trinh lại nhìn lên nóc nhà, dáng vẻ mặc dòng đời đưa đẩy.
Một người thái độ thờ ơ, một người mù tịt xã giao. Thế là cuối cùng bọn họ không thể từ chối được lời mời nhiệt tình của cặp anh em này, phải lên xe đi thẳng về nhà họ Từ.
Hạ Nhất Dung mở cửa kính xe ra nhìn đường phố quen thuộc bên ngoài, miệng nói không ngừng: "Em muốn ăn bánh tháp nước. Sáng mai còn muốn ăn cơm cuộn gạo lứt nữa..."
Từ Danh Độ đang lái xe. Từ Tri Độ ngồi bên ghế phó lái quay đầu lại nhìn ra ghế sau cười: "Được được được."
Hạ Nhất Dung nói luyên tuyên một hồi rồi mới muộn màng nhận ra từ nãy giờ Nhiếp Trinh không hề lên tiếng.
Chiếc xe mà bọn họ đang ngồi là thương vụ bảy chỗ. Nhiếp Trinh ngồi ở hàng cuối cùng. Hạ Nhất Dung quay đầu lại thì thấy anh đang nhắm mắt ngồi thẳng người.
Cô lặng lẽ vòng tay qua cái ghế bên cạnh thò ra phía sau đụng đụng đầu gối Nhiếp Trinh.
Vừa nói chuyện với Từ Tri Độ vừa cào cào đầu gối anh.
Hôm nay Nhiếp Trinh mặc một chiếc quần thể thao ngắn để lộ phần đầu gối trở xuống. Thậm chí Hạ Nhất Dung còn cảm nhận được lớp lông mềm mềm chân anh nữa.
Cô biết rõ anh không ngủ, chỉ là đang giả vờ ngủ thôi. Nhưng anh lại không nhúc nhích.
Cô lại tựa người ra phía sau để vươn tay dài hơn, lần mò xuống phía dưới theo đầu gối Nhiếp Trinh, sượt qua bắp chân anh rồi vòng vo chỗ mắt cá chân.
Cuối cùng Nhiếp Trinh cũng không chịu nổi đợt cù léc này. Anh vẫn nhắm mắt, chỉ không hề khách sáo hất tay cô ra.
Hạ Nhất Dung kêu lên một tiếng khe khẽ. Từ Tri Độ lập tức ân cần hỏi han: "Sao vậy?"
Hạ Nhất Dung rụt tay về rồi nở một nụ cười khôn khéo: "Không sao ạ, tay em vô tình va phải ghế thôi."
Từ Tri Độ cũng cười: "Em vẫn lanh chanh như hồi còn bé."
Nhiếp Trinh nghiến chặt răng. Vậy hả? Anh không biết Hạ Nhất Dung là một người lanh chanh đâu đấy. Cô là người tinh ý biết lắng nghe và quan sát vẻ mặt của người khác, làm gì cũng cẩn thận tỉ mỉ. Chẳng biết chú Hạ đã khen cô khôn khéo hiểu chuyện bao nhiêu lần rồi.
Tất nhiên Hạ Nhất Dung nhận ra tâm trạng của Nhiếp Trinh không tốt. Nhưng vừa đến nhà họ Từ bọn họ đã được tiếp đón nhiệt tình. Mợ đã chuẩn bị sẵn một bàn thức ăn để chào đón Hạ Nghị Lâm và Nhiếp Trinh.
Đang ở trước mặt mọi người nên Hạ Nhất Dung không tiện nói nhiều. Cô chỉ đổi đĩa rau cải trước mặt Nhiếp Trinh thành đĩa thịt bò mà thôi.
"Mợ, Nhiếp Trinh không thích ăn rau. Bà Bạch thái nhuyễn rau làm nhân sủi cảo mà anh ấy cũng nếm ra được."
Cô giơ ngón tay lên nhấn mạnh: "Chỉ có một chút xíu rau trong đó thôi đó."
Mọi người cười rộ lên. Nhiếp Trinh cũng cầm đũa ngồi cười, ánh mắt nhìn cô có vẻ sâu xa.
Bà Từ đứng lên: "Biết vậy mợ không đưa rau cải vào thực đơn hôm nay rồi. Mợ nghĩ mùa hè nên ăn món nào nhẹ nhàng mát mẻ chút. Dì Vương à, dì cắt một đĩa lạp xưởng Quảng Đông dọn lên đây đi."
Nhiếp Trinh cũng đứng lên: "Dì không cần mất công như vậy đâu ạ. Thức ăn trên bàn đủ cho cháu ăn rồi ạ."
Bà Từ nhấn anh về lại ghế rồi nói: "Gọi dì nghe xa lạ quá, cháu cứ gọi mợ là mợ theo Tiểu Dung là được rồi. Mợ biết nhà cháu và nhà Tiểu Dung rất thân thiết với nhau nên cháu cũng như anh trai con bé thôi."
"Bình thường làm phiền cháu chăm sóc Tiểu Dung không ít. Nói mới nhớ, bà của cháu và mẹ của mợ là hai người bạn thân thiết đấy. Nghe nói cháu sẽ tới đây, mẹ của mợ còn cố ý gọi điện tới bảo mợ đón tiếp cháu chu đáo nữa cơ. Cháu cứ ngồi đó đi, lạp xưởng Quảng Đông ngon lắm."
Hạ Nhất Dung nháy nháy mắt với Nhiếp Trinh. Bằng mắt thường cũng thấy được tai anh dần đỏ bừng lên.
Ở dưới mặt bàn không ai nhìn thấy, Hạ Nhất Dung cởi giày, dùng đầu ngón chân cọ cọ phần thịt mềm mặt trong bắp chân Nhiếp Trinh.
Sau đó cô nhẹ nhàng đạp một cái.
"Mợ, bình thường anh ba cháu bận lắm, mợ để anh ấy ở lại phòng khách bên cạnh thư phòng đi cho yên tĩnh. Phòng bên cạnh phòng cháu để cho Nhiếp Trinh ở cũng được.
Bà Từ vừa bưng đĩa thức ăn ra vừa trả lời: "Tiểu Dung chu đáo quá. Mợ đang nghĩ để anh ba cháu ở gần cháu cho tiện chăm sóc nhau. Nhưng nếu vậy thì đổi lại như cháu nói cũng được. Dù sao thì Tiểu Trinh cũng giống anh trai cháu mà."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...