Biển thủ
Chớp mắt một cái đã lại đến nghỉ hè. Hạ Nhất Dung đã nói trước với Nhiếp Trinh là nhân dịp nghỉ hè hai người sẽ đi du lịch rồi.
Địa điểm là ở Nam Kinh, nơi Hạ Nhất Dung lớn lên.
Cô có một sở thích đó là thấy đồ ăn nào ngon là lại muốn cho người bên cạnh mình thưởng thức thử, thích đi chỗ nào đó cũng muốn dẫn người mình thương tới đó tham quan một lần cho biết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô muốn chia sẻ tất cả những gì mình thích với Nhiếp Trinh.
Nhiếp Trinh không nói nhiều, chỉ liếc nhìn cô một cái: "Cha em đồng ý cho hai chúng ta đi du lịch à?"
Đi học thêm hay thuận đường đưa đi đón về gì đó thì còn dễ nói vì dù sao hai nhà cũng gần gũi thân thiết với nhau.
Nhưng chưa chắc người nhà họ Hạ đã đồng ý để Hạ Nhất Dung đi du lịch riêng với Nhiếp Trinh.
Hạ Nhất Dung nháy mắt, mặt đầy vẻ ranh mãnh: "Em có cách."
Sau đó cô nhắc tới chuyện này trong bữa cơm, còn cắn môi cố làm ra vẻ cẩn thận.
"Cha, con nhớ cậu mợ quá. Nghỉ hè này con muốn đến Nam Kinh một chuyến."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Tăng Kiến cũng không nghĩ nhiều, chỉ cân nhắc trong chốc lát rồi đồng ý ngay: "Được, để cha bảo A Chính lái xe đưa con đi."
Hạ Nhất Dung vội vàng lắc đầu rồi nghịch ngợm cười rộ lên: "Không cần phải làm phiền chú ấy đâu ạ. Vừa lúc Nhiếp Trinh muốn tới Nam Kinh chơi nên con đi với anh ấy luôn cũng được, coi như là cảm ơn người ta đã chăm sóc con."
Nụ cười từ ái trên mặt Hạ Tăng Kiến dần biến mất. Hạ Nhất Dung càng ngày càng lớn rồi, mặc dù ông ấy xem Nhiếp Trinh như con cái nhà mình, nhưng Hạ Nhất Dung đã sắp trưởng thành, trai gái nên có khoảng cách mới đúng.
Ông ấy do dự, sợ mình nói thẳng ra sẽ làm Hạ Nhất Dung nghi ngờ: "Nhiếp Trinh cũng chỉ là một đứa trẻ trông trưởng thành thôi. Vẫn nên để A Chính đi cùng cha mới yên tâm."
Ông ấy nói rất khéo. Mặc dù Hạ Nhất Dung đang giả vờ như nghe không hiểu nhưng trong lòng vẫn căng thẳng. Cô không ngờ cha mình lại kiên định trong chuyện này như vậy.
Lúc nghe Nhiếp Trinh nói cô vẫn chưa xem là thật, cho rằng chỉ cần đưa ra được lý do chính đáng là sẽ thuận lợi qua cửa.
Cô bĩu môi, cố ý bất mãn ra mặt: "Con muốn về nhà cậu mợ thôi mà. Chuyện ngồi máy bay..."
Hạ Tăng Kiến rơi vào thế khó, lại không muốn con gái rượu đau lòng.
Bấy giờ Hạ Nghị Lâm mới bày ra vẻ ngạc nhiên như giờ mới nghe thấy lời Hạ Nhất Dung nói: "Đi Nam Kinh á? Em định bao giờ đi?"
"Thì... Tuần này?"
Hạ Nghị Lâm gật đầu: "Ừm, tháng bảy anh cũng cần tới Nam Kinh tranh giải."
Hạ Tăng Kiến vỗ tay một cái: "Vậy thì vừa lúc dẫn em gái con đi luôn. Như vậy cha cũng yên tâm."
Hạ Nhất Dung oán thầm trong lòng. Sao cô đi với Nhiếp Trinh mọi người lại không yên lòng vậy?
Hạ Nghị Lâm nói tiếp: "Con tranh giải ở Hạ Chu..."
Anh ta còn chưa dứt lời đã bị Hạ Tăng Kiến cắt ngang. Ông ấy lạnh lùng lườm sang: "Thì sao? Tới trước mấy ngày không được à? Chẳng có chút dáng vẻ anh lớn nào cả."
Hạ Nhất Dung vừa mở miệng định nói đỡ rằng Hạ Nghị Lâm anh lớn lắm rồi, không cần phải tới sớm đâu.
Nhưng Hạ Tăng Kiến đã vỗ bàn cái rầm.
Cô lặng lẽ khép miệng lại. Thôi vậy cũng được. Dù sao thì Hạ Nghị Lâm cũng là một người chỉ biết gõ bàn phím viết mã code. Có anh ta hay không cũng chẳng có gì khác nhau.
Sau khi nghe Hạ Nhất Dung kể lại chuyện này, Nhiếp Trinh nhìn cô cười.
"Chú Chính mà đi với chúng ta thì chỉ chở em tới rồi về thôi. Còn Hạ Nghị Lâm đi thì trừ lúc tranh tài ra chắc chắn ngày nào anh ta cũng ở cùng chúng ta."
Bây giờ Hạ Nhất Dung mới nhận ra mình làm ăn lỗ vốn rồi. Cô tiếc nuối vô cùng.
Nhưng Nhiếp Trinh lại như có điều suy nghĩ. Nếu chú Hạ đã bắt đầu để ý đến chừng mực giữa anh và Hạ Nhất Dung thì có phải sau này bọn họ nên giữ khoảng cách trước mặt người khác một chút không nhỉ?
Trên máy bay bay từ Bắc Kinh đến Nam Kinh, chỗ ngồi ở khoang hạng thương gia là kiểu xương cá, mỗi bên có một ghế, hai ghế ở giữa thông nhau, ghế bên cạnh hơi so le.
Hạ Nhất Dung lặng lẽ kéo kéo vạt áo Nhiếp Trinh.
Hạ Nghị Lâm ghét ánh mặt trời, cũng ghét ngồi gần người khác. Nhưng vì đang có nhiệm vụ đi theo em gái trên người nên Nhiếp Trinh không dám cam đoan anh ta có ngồi chung với Hạ Nhất Dung hay không.
Dù rằng hai chỗ ngồi ở giữa có tấm ngăn cách, hoàn toàn không hề động chạm gì đến nhau.
Nhiếp Trinh giành ngồi vào chỗ ở giữa ngay trước mặt Hạ Nghị Lâm.
Bên phải anh là ghế đơn dựa vào cửa sổ, hơi chếch về phía trước một chút so với chỗ anh ngồi. Bên trái là ghế liền kề.
Hạ Nghị Lâm nhìn một cái, cảm thấy không thể để Hạ Nhất Dung ngồi một mình ở ghế bên cạnh cửa sổ cách cả cái hành lang được.
Thế nên dù không muốn chút nào nhưng anh ta vẫn phải vỗ vỗ vai Nhiếp Trinh: "Cậu trông chừng em ấy nhé."
Nhiếp Trinh nhíu mày: "Em gái cậu hay em gái tôi vậy?"
Hạ Nghị Lâm ngồi xuống rồi đeo luôn chụp mắt lên, đầu cũng chẳng thèm ngoảnh lại mà chỉ phất tay với Nhiếp Trinh một cái: "Cũng có khác em gái cậu là bao đâu."
Hạ Nhất Dung nhịn cười ngồi xuống ghế bên cạnh Nhiếp Trinh.
Mặc dù ở giữa có tay vịn khá lớn cản trở nhưng dù sao thì cũng gần gũi hơn cách cả một dãy hành lang.
Hạ Nhất Dung xoè tay ra trước mặt Nhiếp Trinh.
Anh nhướng mày một cách khó hiểu. Cô dùng khẩu hình miệng nói: "Nắm tay nhau."
Nhiếp Trinh liếc về phía Hạ Nghị Lâm một cái. Từ góc độ này nhìn sang chỉ có thể thấy được vách ngăn mà thôi. Mọi thứ đều đã bị chặn hết.
Nhưng chỉ cần Hạ Nghị Lâm quay đầu lại là vẫn thấy được rõ ràng.
Anh bèn nói nhỏ: "Anh trai em mà quay lại là sẽ nhìn thấy." Nói thế thôi chứ anh vẫn nắm tay Hạ Nhất Dung rồi giấu xuống dưới chỗ ngồi.
Nhưng chỉ như này thì Hạ Nhất Dung không thoả mãn. Sau khi máy bay cất cánh, Hạ Nghị Lâm vẫn luôn ngồi im không nhúc nhích, hình như là ngủ mất rồi. Thế là cô càng to gan hơn.
Tâm trạng Hạ Nhất Dung cũng thăng hoa theo máy bay luôn.
Cô xoa má mình rồi nghiêm mặt lại gần người ta.
Nhiếp Trinh nhìn cô gái bên cạnh với ánh mắt bất đắc dĩ, không hiểu sao cô lại thích kiểu tiếp xúc tay chân này.
Nhưng phía trước còn có Hạ Nghị Lâm nên cảm giác vừa bí ẩn vừa kích thích này cũng khiến Nhiếp Trinh mất bình tĩnh.
Anh quay đầu sang hôn một cái lên mặt Hạ Nhất Dung.
Đúng lúc này, nữ tiếp viên hàng không tới kéo rèm và phát đồ ăn. Trừ bọn họ ra thì trong khoang hạng thương gia không còn ai nữa.
Cảnh tượng này rơi vào mắt cô tiếp viên.
Tiếp viên trẻ tuổi cúi đầu cười một tiếng rồi xoay người làm bộ như đang chỉnh lại đĩa thức ăn, chờ hai người tách ra mới đi về phía bọn họ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...