Biển thủ
Sáng sớm ngày hôm sau, Hạ Nhất Dung lại ngủ nướng.
Mặc dù đêm qua bị Nhiếp Trình lạnh lùng từ chối việc gặp mặt ban đêm, cái "hứng thú muốn thử" của cô cũng bất thành nhưng vì là một người ham học hỏi nên Hạ Nhất Dung vẫn xem hết video Vu Ái Ái gửi cho mình.
Trước kia cô không biết nhiều về mấy chuyện này, phần lớn là nghe theo bản năng của cơ thể để làm ra mấy chuyện chính bản thân cô cũng không rõ lắm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi xem xong mấy video kia, cuối cùng Hạ Nhất Dung cũng có cái nhìn toàn diện và hiểu sâu hơn về chuyện nam nữ.
Hạ Nhất Dung được phổ cập kiến thức xong cực kỳ hưng phấn, không khỏi ảo tưởng ra rất nhiều hình ảnh. Mãi đến khi đầu óc quá mệt mỏi mới chìm vào giấc ngủ say.
Cô bị cuộc gọi của Nhiếp Trinh đánh thức.
Chỉ là vừa mới bắt máy "Alo" một tiếng, tiếng cười khẽ của Nhiếp Trinh đã truyền từ bên kia tới.
"Em mà không rời giường nữa là sẽ tới trễ đấy."
Giọng anh rất êm tai và mát mẻ, nghe như cây xanh buổi sáng vẫn còn vương sương sớm vậy.
Hạ Nhất Dung gần như tỉnh ngủ ngay lập tức. Cô vừa há miệng đã đốp một câu: "Ai nói em chưa dậy? Em dậy rồi."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trình "Ừ" một tiếng, giả vờ như không nghe thấy giọng điệu lười biếng lúc vừa tỉnh ngủ của cô. Cô gái nhỏ sĩ diện hão, anh chiều.
"Vậy em soạn sửa rồi lên đường đi. Còn mười phút nữa là em sẽ trễ."
Hạ Nhất Dung cầm hai miếng bánh mì nướng, đạp bừa một đôi giày rồi chạy ra ngoài.
Làn váy bay bay phía sau cô, ba bước dồn lại làm hai.
Hạ Nhất Dung nhét cho Nhiếp Trinh một miếng bánh mì. Anh chưa kịp nói lời từ chối đã nhận được một cái lườm yêu kiều của ai đó, thế là chỉ còn cách im lặng xé bánh ra nhét vào miệng.
Quả nhiên vừa ăn xong cô đã ra binh hỏi tội.
Không hề sợ tài xế nhà họ Nhiếp nghe thấy rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
"Sao tối hôm qua anh không cho em qua tìm anh?"
Dáng vẻ hung hăng lại hờn giận này chỉ còn thiếu mỗi bước hỏi toạc ra "Có phải anh hết thích em rồi không" nữa thôi.
Nhiếp Trinh cảm thấy cô như vậy rất đáng yêu, trông như mấy con vật nhỏ xù lông vậy, chỉ cần sờ lên sống lưng là sẽ xuôi ngay, còn vung vẩy cái đuôi nữa.
Nhưng bây giờ anh lại không muốn xoa dịu cô cho lắm. Hạ Nhất Dung làm mình làm mẩy đáng yêu quá chừng.
"Hử?" Anh cố ý không trả lời.
Hạ Nhất Dung "Hừ" một tiếng nặng nề rồi quay phắt đầu ra ngoài cửa sổ.
Sau khi đi được hơn nửa quãng đường, Nhiếp Trinh mới thăm dò thò tay ra đặt lên mu bàn tay cô.
Cảm giác lành lạnh kia làm chút mất tự nhiên trong lòng Hạ Nhất Dung biến mất tăm trong nháy mắt.
Nhưng cô lại cảm thấy mình không thể tha thứ cho anh một cách dễ dàng vậy được. Thế là cô cố gắng không nhếch môi lên cười, vẫn cố chấp không quay đầu lại.
Cô nhẹ nhàng giãy ra mấy lần không được nên thôi không thèm giãy nữa.
Nhiếp Trinh cứ đặt tay lên mu bàn tay cô như vậy, năm ngón tay gập xuống nắm chặt ngón tay cô.
"Em đừng trêu chọc anh."
Giọng của anh rất khẽ. Hạ Nhất Dung biết anh đã ngồi lại gần mình.
Đúng lúc cô định nhíu mày hỏi mình "trêu chọc" anh bao giờ thì anh lại thở dài một hơi: "Anh mất rất nhiều công sức mới nhịn được đấy. Em đừng quyến rũ anh như vậy."
Những lời này gần như được thốt lên ngay bên tai Hạ Nhất Dung khiến nửa người cô mềm nhũn ra, đầu hơi nghiêng muốn né ra xa chút đỡ nhột.
Sau đó cô quay mặt lại, mặc dù đã cố gắng nín cười nhưng gò má vẫn phồng lên.
"Anh đang nói cái gì vậy?"
Hạ Nhất Dung hiểu nhưng vẫn giả vờ ngu ngơ, miệng mím lại, làm ra vẻ thiếu nữ ngây thơ không biết gì.
Nhiếp Trinh cười cười cọ ngón tay lên mu bàn tay cô.
"Em chờ chút."
Hạ Nhất Dung hoảng hốt. Trước kia có lần cô bắt anh phải thưởng cho mình, anh cũng nói "Em chờ chút".
Cô biết thứ anh để ý là gì, mặc dù cô không quan tâm cho lắm.
Nhưng không thể không thừa nhận rằng cô vẫn cảm động.
Giống như mình đang được một người đáng tin nghiêm túc đối đãi vậy.
Hôm nay Hạ Nhất Dung không chạy qua thăm hỏi ban đêm nữa.
Nhiếp Trinh nhìn ngày tháng đếm ngược trên điện thoại di động. Đích cuối của đếm ngược là ngày hai mươi sáu tháng chín năm sau, sinh nhật mười tám tuổi của Hạ Nhất Dung.
Anh đặt tay lên trán cười khổ một tiếng.
Anh muốn nghĩ lại lần nữa xem tại sao mình lại cứ phải nhẫn nhịn chịu khổ treo cổ trên cái cây tên Hạ Nhất Dung này thế nhỉ?
Nhưng chính bản thân anh cũng hiểu rõ rằng chỉ cần Hạ Nhất Dung chủ động thêm chút nữa là chắc chắn anh sẽ đầu hàng, nguyên tắc đã đặt ra sẽ bị phá huỷ.
Hạ Nhất Dung đang khen ngợi Vu Ái Ái.
Khung chat lập tức bật lên trên màn hình điện thoại: "Lãng phí một đêm đẹp rồi hả?"
"Không được thường xuyên quá đâu đấy."
"Mình chỉ muốn mở mang kiến thức cho cậu thôi. Lúc nào cửa cũng rộng mở cho cậu."
Tay Hạ Nhất Dung đặt trên bàn phím, mắt nhìn những hàng tin nhắn dần xuất hiện.
"Hai người sẽ không kiềm chế được lâu đâu. Kinh nghiệm của người từng trải cho hay."
"Còn lâu mình mới nóng vội như vậy."
Mặt Hạ Nhất Dung đỏ bừng lên. Bởi vì cô biết Vu Ái Ái nói đúng. Cô không kiềm chế được lâu nữa đâu.
Lúc nào cô cũng muốn gần gũi với Nhiếp Trinh. Sự thật là cô cực kỳ nóng vội.
Trước đây không biết gì thì thôi, bây giờ cô biết hết rồi nên những suy nghĩ kia lại càng ùa ra như đê vỡ, nhấn chìm cả người cô vào trong đó.
Thậm chí cô còn chẳng có tâm trạng nào mà nghe giảng, chỉ muốn nằm trong lòng Nhiếp Trinh bất kể ngày đêm thôi.
Da thịt anh vừa lành lạnh vừa bóng loáng, mùi thơm trên người anh tĩnh lặng xa xăm như mùi gỗ quý trong rừng sâu vậy, làm cô si mê đắm chìm.
Hạ Nhất Dung nghĩ rằng cô không thoải mái thì Nhiếp Trinh cũng đừng mơ được yên ổn.
Thế là cô soạn tin nhắn gửi đi.
"Em mà không nhịn được nữa thì làm sao bây giờ?"
Câu này gợi cho người ta liên tưởng đến rất nhiều điều. Sau khi đùa dai thành công, Hạ Nhất Dung lăn lộn trên giường vài vòng, cài chế độ im lặng cho điện thoại rồi để ra xa, xong xuôi mới thoải mái đi ngủ.
Trong bóng tối, màn hình điện thoại chợt sáng lên nhưng Hạ Nhất Dung đã nhắm mắt nên không thấy.
Nhiếp Trinh nhìn chằm chằm khung chat của hai người.
Chỉ là mấy câu mà trước kia rất bình thường như "Anh dậy chưa?" "Ra ngoài đi" thôi mà lòng dạ anh lại ngứa ngáy khó nhịn, vô cùng phiền muộn.
Dù có là một câu nói đơn giản thì vẫn có thể làm khoé mắt anh chứa tình, cả người nóng cháy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...