Biển thủ

Cuối cùng, khi Hạ Nhất Dung mặc bộ đồ bơi liền thân có đai đeo ra ngoài, Nhiếp Trinh đã nghĩ rằng: Chi bằng cứ để cô mua bộ đồ bơi rời kia thì hơn.
 
Ít nhất thì nó sẽ không bó chặt vào ngực và mông của cô.
 
Toàn bộ chân của Hạ Nhất Dung đều lộ ra ngoài, còn có thể nhìn thấy mép mông nữa. Lúc này, Nhiếp Trinh mới phát hiện ra dưới hông của cô có một vết bớt màu đỏ, to bằng móng tay, tựa như một con bướm sắp giương cánh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nhất Dung không biết bơi nên vừa tiến vào bể bơi đã bước xuống một bậc thềm, sau đó quay lại tìm Nhiếp Trinh.
 
Cô vẫy tay với anh từ xa, nghiêng đầu cầu cứu. Rõ ràng Hạ Nhất Dung đã mặc phao bơi vào người rồi nên cô sẽ không phải uống một ngụm nước nào cả.
 
Nhiếp Trinh không nhúc nhích. Đôi chân của cô nhẵn nhụi và trắng nõn nà như ngó sen, độ cong càng ngày càng đẹp mắt.
 
Nếu nắm giữ chân cô một chút, có phải nó sẽ trượt khỏi bàn tay anh hay không nhỉ?
 
Nó cũng nghịch ngợm như cô vậy. Gần đây, quả thực Hạ Nhất Dung càng lúc càng tinh nghịch hơn.
 
Dù cách xa nhau nhưng Nhiếp Trinh cũng có thể nhìn thấy Hạ Nhất Dung đang bĩu môi, rõ ràng cô đang chờ đợi đến độ bực mình.
 
Nhiếp Trinh không muốn bước ra ngoài nên chỉ đứng trong bóng râm. Chỉ cần anh bước ra một bước thì sẽ là ánh nắng trải dài vạn trượng, còn có cô gái đóng vai mèo ăn thịt hổ đang nhìn anh bằng đôi mắt to tròn đen láy cùng với giọng nói êm ái, cố chấp tìm cách kéo anh xuống.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Nhiếp Trinh vẫn bước ra ngoài. Biết làm sao bây giờ, vì cuối cùng anh cũng chẳng thể nào bỏ mặc cô được.

 
Nhiếp Trinh đi đến mép bể bơi, dùng một tay cởi áo phông trên người, sau đó cứ mặc quần bước vào bể bơi.
 
Anh vươn tay về phía Hạ Nhất Dung: “Tới đây.”
 
Dòng nước lập tức men theo lớp vải ngấm lên trên, thấm ướt một mạch đến đùi anh rồi dán sát vào da thịt Nhiếp Trinh, phác họa những đường cong một cách rõ ràng.
 
Hạ Nhất Dung cúi đầu nhìn thấy thì mỉm cười: “Nhiếp Trinh, anh đã vạm vỡ hơn nhiều rồi nè.”
 
Không chỉ phần chân mà ngay cả phần thân trên cũng vậy. Bả vai của anh đã trở nên dày rộng hơn, cơ ngực cũng nở nang một chút, song vòng eo vẫn còn săn chắc và cơ bắp càng thêm rõ nét ​​hơn.
 
Mấy đường cơ bụng dựng thẳng, ẩn trong cạp quần của anh.
 
“Hạ Nhất Dung.” Anh khẽ gọi, toàn thân không được tự nhiên cho lắm.
 
Làm sao cô có thể nhìn cơ thể anh với biểu cảm đó ngay trước mặt mọi người cơ chứ!
 
Nhiếp Trinh cảm thấy mặc dù bản thân đang ở trong bể bơi, nửa thân dưới lạnh buốt nhưng nửa thân trên lại nóng bừng như lửa đốt.
 
Vu Ái Ái đã xuống nước từ sớm rồi, cô ấy bơi sải với chiếc phao một cách khó khăn để tiếp cận phía bên này.
 
“Nhất Dung ơi, cậu xuống đi.”
 

Hạ Nhất Dung vươn tay ra để bắt lấy bàn tay đã chờ đợi cả buổi trời của Nhiếp Trinh, sau đó nắm chặt ngay tắp lự.
 
Nhiếp Trinh nhìn cô dần dần đến gần anh. Cơ thể Hạ Nhất Dung chầm chậm tiến vào trong bể bơi, bộ ngực căng tròn của cô xuất hiện trước mắt anh.
 
Nhiếp Trinh chợt quay mặt đi rồi kéo cô một cái thật mạnh. Hạ Nhất Dung hoảng sợ hét lên một tiếng rồi ngã xuống bể bơi.
 
Chẳng mấy chốc, cô đã bị sức nổi của phao bơi nâng lên cao. Hạ Nhất Dung lau những giọt nước bắn lên mặt mình: “Nhiếp Trinh!”
 
Anh cúi đầu chứ không nhìn cô: “Hãy cảm nhận nước trước đi. Nhóc chỉ có thể bơi khi không sợ nước thôi.”
 
Hai bàn chân của Hạ Nhất Dung không thể chạm tới đáy bể nên chỉ đong đưa lung tung trong nước.
 
Nhờ sóng nước khúc xạ nên trông cô càng thêm nhỏ nhắn và mảnh mai hơn. Nhiếp Trinh thấy đôi chân của Hạ Nhất Dung di chuyển về phía trước, bắp chân cô uốn cong rồi quấn quanh chân anh.
 
“Nhiếp Trinh, em hơi sợ.” Giọng nói của Hạ Nhất Dung đáng thương vô cùng nhưng Nhiếp Trinh chỉ muốn tách đôi chân cô đang vắt ngang chân mình ra thôi.
 
Nhưng Hạ Nhất Dung ngày càng kề sát vào, như thể cô đang thực sự sợ hãi.
 
Nhiếp Trinh quay đầu lại nhìn thoáng qua thì thấy Vu Ái Ái đang ở rất xa. Cô ấy đang bám vào mép bể rồi men theo đó mà bơi chầm chậm.
 
“Bạn của nhóc còn không sợ kia kìa.” Rốt cuộc, anh vẫn không nỡ kéo cô – người đang đu trên người anh xuống nước: “Người ở trong nước đều có sức nổi lên, không chết chìm được đâu. Hơn nữa, chắc độ sâu của hồ nước cũng chỉ cao đến vai nhóc thôi.”
 

Hạ Nhất Dung không tin, rõ ràng chân cô không thể chạm đất được.
 
“Phao bơi có lực nâng mạnh nên có thể nâng nhóc lên. Nếu không tin thì nhóc cứ cầm phao bơi thử xem?”
 
Hạ Nhất Dung nửa tin nửa ngờ, thấy độ sâu của nước thực sự chỉ cao đến ngực của Nhiếp Trinh mà thôi. Chiếu theo độ cao đó thì chắc là bản thân cô cũng không thể chết đuối được đâu.
 
Cô lấy hết can đảm và vẫn không quên nhắc nhở Nhiếp Trinh: “Anh phải cứu em đấy nhé.”
 
Hít một hơi thật sâu, Hạ Nhất Dung bèn tháo phao bơi ra. Cơ thể cô lập tức trụy xuống dưới, chân còn chưa chạm đáy thì cô đã nhắm mắt hét toáng lên rồi. Hạ Nhất Dung nắm lấy bả vai Nhiếp Trinh, sau đó ôm anh như một con gấu túi.
 
“Á á á! Anh giữ em với!”
 
Khi Hạ Nhất Dung tháo phao bơi ra, Nhiếp Trinh đã ôm hờ eo cô rồi, bây giờ anh càng siết chặt hơn.
 
Nhiếp Trinh thở dài một hơi, cố gắng hết sức để giữ ngữ điệu bình thường: “Nhóc thử đứng lên đi.”
 
Hạ Nhất Dung nhắm mắt lại, đôi chân với tới đáy bể, vượt qua một khoảng cách dài giữa lòng nước, cuối cùng chân cũng chạm đất.
 
Hình như nó thực sự không sâu lắm. Hạ Nhất Dung cười khúc khích, một chân còn lại cũng buông Nhiếp Trinh ra.
 
Nhiếp Trinh bình tĩnh lùi cơ thể về phía sau, chỉ cho cô mượn bờ vai để vịn vào.
 
Sau khi đưa Hạ Nhất Dung di chuyển hai vòng trong nước, cuối cùng cô cũng không còn sợ nước nữa và đòi Nhiếp Trinh dạy mình cách bơi với vẻ hào hứng hớn hở.
 
Nhiếp Trinh do dự một thoáng: “Nhóc cứ ngâm nước đi, sau này hẵng học.”
 
Chỉ có điều sau này ai sẽ dạy cô? Bất kể là ai đi nữa, người dạy bơi luôn phải chạm vào cơ thể cô.

 
Nhưng Hạ Nhất Dung lại đang hăng hái: “Không được. Em muốn học ngay bây giờ.”
 
Cô giở trò chơi xấu như một đứa trẻ, thề sẽ không bỏ cuộc nếu chưa đạt được mục đích của mình.
 
Mái tóc cô hơi ẩm ướt nên dán sát vào trán, lông mi cũng ướt át, càng làm cho ánh sáng trong đồng tử của cô thêm phần quyến rũ.
 
Cuối cùng anh cũng từ bỏ việc vật lộn: “Tôi đỡ nhóc, đừng sợ.”
 
Nhiếp Trinh tiến lên một bước rồi vòng tay qua eo Hạ Nhất Dung, định giữ cả người cô nằm ngang.
 
Trong khi anh còn chưa kịp bảo cô thả lỏng thì Hạ Nhất Dung đã hét ầm lên rồi ôm lấy anh một lần nữa.
 
Chỉ cần chân cô rời khỏi đáy bể, cô sẽ mất cảm giác an toàn.
 
Hai cánh tay Hạ Nhất Dung vòng qua cổ Nhiếp Trinh, bầu ngực áp sát vào ngực anh, cảm giác mềm mại khiến người ta không thể nào làm ngơ được.
 
Một cánh tay của Nhiếp Trinh vẫn còn ôm eo cô, còn tay kia thì vô thức giữ lấy chân Hạ Nhất Dung khi cô xoay người ôm anh, và bây giờ nó đang đặt bên hông phần mông của cô.
 
Hai chân của Hạ Nhất Dung đang quấn quanh người anh, phần thân dưới của hai người dán sát vào nhau.
 
Thứ vốn yên tĩnh đã lâu, vẫn chưa hoàn toàn khôi phục lại hình dạng ban đầu lại phồng to lên một lần nữa.
 
Nó bị chèn ép giữa hai cơ thể đang kề sát sít sao của hai người, biến hóa rõ rệt.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui