Biển thủ

Chuyện hôn nhân của Hạ Nghị Dương đã được quyết định rồi. Nhà họ Chu nổi tiếng ở Thượng Hải có cô con gái lớn vô cùng nổi tiếng, tốt nghiệp từ một ngôi trường danh giá, lại còn tới New York để học thạc sĩ, được mệnh danh là Hy Phượng* của Thượng Hải vì chị ấy cũng có đôi mắt phượng tuyệt đẹp. Chưa bàn tới việc khéo ăn khéo nói, tác phong làm việc của chị ấy cũng nhanh nhẹn. Sau khi tốt nghiệp, người này đã làm việc trong công ty của gia đình mình và thực hiện một số dự án nổi tiếng. Người có gia cảnh bình thường không xứng với chị ấy, còn những nhà môn đăng hộ đối thì chị ấy lại xem thường những kẻ bất tài chỉ biết ham ăn nhậu và la cà ở những phố đèn đỏ trên bến Thượng Hải, vậy nên đã hai mươi tám tuổi rồi mà con gái nhà họ Chu vẫn chưa yên bề gia thất.
 
*Hy Phượng: Tên đầy đủ là Vương Hy Phượng, một nhân vật trong Hồng Lâu Mộng, có một đôi mắt phượng xinh đẹp, nổi tiếng với tính cách mạnh mẽ.
 
Hạ Tăng Kiến nói rằng, đây là vận may mà Hạ Nghị Dương đã vớ bở được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nhất Dung vừa cắn đũa vừa nhìn anh cả. Anh ta chỉ cười rồi đáp: “Đúng là con may mắn thật!”
 
Hạ Nhất Dung hơi lo lắng. Nếu đối phương là một người mạnh mẽ như Vương Hy Phượng thì với tính cách điềm đạm như anh cả, liệu bọn họ có hợp nhau hay không.
 
Cô thực sự rất thích anh cả của mình bởi Hạ Nghị Dương là người vô cùng chính trực và kiên cường, trông khá nghiêm túc khi lặng im. Nhưng chỉ những người thân quen mới biết Hạ Nghị Dương dịu dàng và chu đáo đến nhường nào.
 
Hạ Nhất Dung luôn cảm thấy anh cả không nên gia nhập quân đội.
 
Chủ đề trò chuyện lại đột nhiên chuyển sang Hạ Nhất Dung nên cô bèn đặt đũa xuống.
 
“Tiểu Dung đã có chị dâu rồi. Cuối cùng cũng có người chăm sóc cho con, nếu không thì lúc nào cha cũng thấy lo lắng cho con.”
 
Hạ Nhất Dung nhếch môi nhưng trong lòng lại nghĩ rằng: Mình đã mười bảy tuổi rồi cơ mà, cô không còn ở độ tuổi cần người khác săn sóc nữa rồi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hạ Nhất Dung bị đau bụng kinh dữ dội. Lúc mới có kinh nguyệt, vì ngại làm phiền người khác nên cô chỉ lăn lộn trên giường giữa đêm hôm khuya khoắt.
 
Cô chịu đựng cho đến rạng sáng, đến khi nghe thấy giọng nói của thím Trần, Hạ Nhất Dung mới đi tìm bà ấy với khuôn mặt tái nhợt, nhờ đối phương pha cho mình một bát trà gừng đường đỏ.
 
Hạ Nhất Dung của bây giờ luôn phải uống một viên thuốc giảm đau vào ngày đầu tiên của kỳ kinh nguyệt.
 
Hạ Nhất Dung lặng lẽ đi tìm Hạ Nghị Dương, nói một cách nghiêm túc hẳn hoi: “Anh cả, anh thích chị ấy hả?”
 
Đầu tiên Hạ Nghị Dương nở một nụ cười thoáng qua, sau một lúc suy nghĩ thật  lâu, anh ta cũng cho Hạ Nhất Dung một câu trả lời nghiêm túc không kém: “Tiểu Dung, anh đã sắp ba mươi tuổi rồi, không cần cái gọi là yêu nữa.”
 
“Chỉ cần phù hợp là được rồi. Cô ấy rất hợp với anh, có thể chăm sóc gia đình này thật tốt và cũng có thể săn sóc em nữa.”
 
Hạ Nhất Dung kéo tay áo của anh cả. Cô hiếm khi thân thiết với Hạ Nghị Dương như vậy nên anh ta cũng cảm thấy ngạc nhiên vô cùng.
 
Cô lắc đầu, sắc mặt vừa kích động vừa thất thố: “Anh cả ơi, em không cần ai chăm sóc mình cả. Em đã lớn rồi mà.”
 
Tại sao cha lại nói như vậy và anh cả cũng nói như thế chứ!
 
Nhưng Hạ Nhất Dung cũng chẳng cần một người chị dâu phù hợp để chăm sóc cho mình. Cô muốn anh cả của mình tìm được một người mà anh ta yêu thích thực sự. Thích mới là điều quan trọng nhất.
 
Hạ Nghị Dương là một người tốt đến vậy mà. Anh ta tựa như một dòng suối trong veo đến mức nhìn thấy cả đáy, lặng lẽ dâng trào từ dưới lên trên nhưng gợn sóng cũng cực kỳ êm dịu. Hạ Nghị Dương tích lũy sức mạnh tiềm tàng từng tí một dưới lòng đất chứ không mãnh liệt như sóng lớn nơi biển rộng.
 
Anh ta vỗ nhẹ vai Hạ Nhất Dung như đang an ủi mà cũng tựa cưng chiều: “Nhưng mà căn nhà này cần có một bà chủ.”
 
Hạ Nhất Dung trở về phòng nhưng cô lại không thể nào lắp ghép bộ Lego mà Hạ Nghị Lâm vừa mới mua cho cô được.
 
Hạ Nhất Dung gọi điện thoại cho Nhiếp Trinh rồi mở loa ngoài. Cô đặt điện thoại di động xuống đất và ngẩn ngơ nhìn chằm chằm vào con số tính thời gian cuộc gọi.
 
“Nhiếp Trinh à.”
 
Hạ Nhất Dung đã quên mất vừa rồi mình định nói những gì khi muốn gọi điện thoại cho anh, trong đầu cô chỉ quẩn quanh một vấn đề duy nhất.
 
“Nhiếp Trinh à, anh cả của em sắp đính hôn rồi.”
 
“Ừm, tôi biết.”
 
Cô nhặt một bộ phận lên rồi ấn vào ngón tay, tạo thành một dấu vết màu đỏ. Nhưng Hạ Nhất Dung vẫn không thể tìm thấy vị trí cần lắp nó vào.

 
“Anh cả nói rằng anh ấy không cần thích, chỉ cần hợp là được.”
 
Tại sao chứ? Chẳng phải thích chính là điều quan trọng nhất sao?
 
Một Hạ Nhất Dung mười bảy tuổi không thể nào hiểu được.
 
Nhiếp Trinh mỉm cười: “Hạ Nhất Dung, không phải ai cũng may mắn gặp được người mình thích, và cũng chẳng phải ai cũng có thể ở bên cạnh người mình thích đâu.”
 
Vì trong lòng phiền muộn nên Hạ Nhất Dung đành cất một đống linh kiện còn lại cùng với thành phẩm dở dang mà cô không thể nào hoàn thành.
 
“Vì sao?” Nhiếp Trinh còn chưa kịp trả lời, cô lại hỏi ngay tắp lự: “Còn anh thì sao?”
 
Anh khựng lại một thoáng và không trả lời cô: “Hạ Nhất Dung, mau ngủ đi.”
 
Khoảng thời gian giữa hè kéo dài kinh khủng. Hơi nóng tụ thành một cái lồng bao trùm cả thành phố, lần lữa chẳng chịu biến tan.
 
Hạ Nhất Dung càng ngày càng trở nên uể oải, cả ngày cứ ủ rũ chứ không vui nổi. Cô luôn nài nỉ Nhiếp Trinh lái xe vào tầng dưới tòa nhà dạy học của mình bằng giọng điệu mềm mại vì cô lười đi vài bước kia.
 
“Anh nhìn mà xem trời nắng như thế nào đi. Em sẽ bị phơi nắng đến mức tan ra mất.”
 
Nhiếp Trinh lườm cô: “Nhóc được làm từ nước à?”
 
Sau giờ học, Hạ Nhất Dung dẫn bạn cùng lớp đi cùng. Nhiếp Trinh đã từng gặp đối phương rồi, đó là người bạn thân duy nhất của cô.
 
“Mấy nhóc muốn ra ngoài chơi à?”
 

Hạ Nhất Dung đặt cặp sách xuống, đuổi Nhiếp Trinh đến ghế phụ lái, đồng thời cũng thu tay vịn ở giữa rồi ngồi xuống cạnh Vu Ái Ái.
 
“Đi mua áo tắm trước đã, sau đó mới về nhà. Bọn em muốn học bơi.”
 
Cô lè lưỡi như một bé cún con, còn quạt tay để tản nhiệt nữa.
 
“Hôm nay nóng quá đi mất, chỉ ngâm mình trong bể bơi mới cảm thấy thoải mái thôi.”
 
Nhiếp Trinh bắt được trọng điểm, hỏi: “Nhóc muốn ngâm nước hay là học bơi?”
 
Hạ Nhất Dung đá một cú vào lưng ghế phụ lái: “Liên quan gì tới anh hả.”
 
Khi Hạ Nhất Dung đang mua đồ bơi, Nhiếp Trinh bèn ở bên cạnh quan sát. Hễ cô cầm một bộ bikini lên thì Nhiếp Trinh lại thò tay bỏ nó về chỗ cũ.
 
Cô chọn một bộ đồ bơi rời khác, phần thân trên giống như áo nịt ngực, còn phần thân dưới là một chiếc váy nhỏ. Nhiếp Trinh lại trả nó về. 
 
Hạ Nhất Dung quay đầu nhìn anh: “Anh chọn đấy à?”
 
Nhiếp Trinh rời đi, quyết định nhắm mắt làm ngơ. Tại sao mấy bộ đồ bơi hiện nay đều chỉ có vài mảnh vải ít ỏi như vậy chứ?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui