Vào mười ngày cuối tháng chín, một tuần trước sinh nhật của Hạ Nhất Dung, món quà từ cậu và mợ của cô đã được mang đến.
Cô cố tình chọn một ngày cuối tuần, ngồi ở đó vừa cất cao giọng hát vừa mở từng phần quà ra.
Hạ Nhất Dung vô cùng hưởng thụ cảm giác vui vẻ khi mở những chiếc hộp bí mật này, cũng chẳng biết bên trong chiếc hộp tiếp theo là gì nhưng niềm vui sướng nối tiếp nhau cũng đã khiến người ta đủ hạnh phúc rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh đột nhiên mở cửa ban công, kéo rèm ra và chỉ che một nửa. Ánh nắng chói chang đột ngột chiếu vào làm Hạ Nhất Dung giật mình.
Cô nhìn Nhiếp Trinh với vẻ bất mãn, sau đó xê dịch mông lùi vào bóng râm phía sau.
“Sao chưa báo cho em biết mà anh đã tới đây rồi?”
Thực ra điều cô muốn hỏi là tại sao anh lại sang đây bằng đường ban công, bởi vì sau khi ban công bên ngoài được nối thông nhau thì đây là lần đầu tiên Nhiếp Trinh đi lối này.
Anh nắm tay thành quyền rồi đặt bên miệng khẽ ho một tiếng.
Tay trái của Nhiếp Trinh lấy một chiếc hộp nhỏ từ trong túi quần ra. Nó cách Hạ Nhất Dung rất xa, cho dù cô duỗi thẳng tay cũng không thể với tới được.
“Phần thưởng.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung nhìn thoáng qua thì chỉ thấy một chiếc hộp nhỏ vuông vức màu xanh lam, thế là cô bèn ngân nga theo điệu nhạc, đứng lên rồi cúi đầu xuống.
“Em muốn phần thưởng khác cơ, còn cái này làm quà sinh nhật đi.”
Nhiếp Trinh vẫn giơ chiếc hộp nhỏ kia lên: “Tôi sẽ tặng quà sinh nhật cho nhóc sau. Đây là phần thưởng tôi đã hứa với nhóc.”
Hạ Nhất Dung mở chiếc hộp dưới tay mình, tạo ra một tiếng xoẹt. Nhưng cô cũng không lập tức lấy món đồ bên trong ra.
Nhiếp Trinh thấy Hạ Nhất Dung cắn môi, tựa như đã hạ quyết tâm về chuyện gì đó rồi. Sau đó cô ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào anh, trong đôi mắt đen trắng rõ ràng tràn đầy nghiêm túc.
Cô nói chậm rì, có phần e ấp: “Nhiếp Trinh, em đã nghĩ về phần thưởng xong rồi.”
Nhiếp Trinh đặt chiếc hộp nhỏ trong tay lên chiếc bàn học bên cạnh: “Ừm, nhóc muốn gì?”
Bất kể cô muốn gì, anh cứ đi chuẩn bị lại là được.
Hạ Nhất Dung lại cúi đầu rồi lấy phần quà từ trong hộp ra, hình như là đồ trang điểm, có dạng hình hộp chữ nhật màu hồng.
“Em sẽ nói với anh sau nhé.”
Nhiếp Trinh nhướng mày, ý cô là gì? Thôi bỏ đi, cứ thuận theo ý cô vậy. Dù sao đó cũng là phần thưởng cho Hạ Nhất Dung mà, cô muốn gì cũng được.
“Biết rồi.”
Anh đút tay vào túi, nói một cách bình chân như vại: “Nếu nhóc không thích sợi dây chuyền này thì cứ bỏ đi.”
Hạ Nhất Dung vừa nhảy dựng lên vừa kêu một tiếng “ơ”, cũng chẳng thèm quan tâm dưới chân mình còn có một đống quà chưa mở ra. Sau khi nhảy đến bên cạnh Nhiếp Trinh, đầu tiên là cô nhìn anh cười tít mắt, sau đó mới mở hộp ra.
Đó là sợi dây chuyền hình nơ bướm của Graff, những viên kim cương và viên khác được đặt xen kẽ với nhau, xếp dài thành hình nấc thang trên bề mặt của phần dây đeo, bên dưới chiếc nơ bướm còn có một viên kim cương lớn có hình giọt nước đang rủ xuống.
Ánh nắng mặt trời chiếu vào bề mặt tạo thành một mảng sáng lấp lánh.
Hạ Nhất Dung cũng hơi kinh ngạc trước sức nặng không thể phớt lờ trong lòng bàn tay mình: “Em còn nhỏ mà...” Hiện giờ, đối với cô mà nói thì món quà này có phần quý giá.
Nhiếp Trinh thản nhiên liếc nhìn nó, sợi dây chuyền được cô cầm trên tay trông rất đẹp.
“Sang năm nhóc đủ tuổi thành niên rồi mà.”
Trong ngày sinh nhật lần thứ mười bảy của Hạ Nhất Dung, mọi người chỉ ở nhà ăn một bữa cơm.
Mặc dù đã đặc biệt nấu một bàn đầy thức ăn phương Nam nhưng Hạ Nhất Dung cũng chẳng ăn nhiều.
Hạ Tăng Kiến và con trai cả nhìn nhau.
Sau đó, ông ấy vừa cười vừa hỏi: “Sao vậy? Tiểu Dung mới mười bảy tuổi mà đã bắt đầu có tâm sự rồi à?”
Hạ Nhất Dung mỉm cười ngượng ngùng, ngoài miệng đáp là “không có ạ.”
Cũng chẳng có ai nói thẳng ra là: Sắc mặt của cô gái nhỏ đang đăm chiêu và lơ đễnh.
Sau khi ăn xong bánh sinh nhật, Hạ Tăng Kiến bảo Hạ Nhất Dung đến nhà họ Nhiếp để tặng bánh.
“Đi đi. Trước đây ông Nhiếp thích ăn đồ ngọt nhất đấy. Hôm nay cũng là sinh nhật của con nên ông ấy mới có cơ hội phá lệ để ăn vài miếng.”
Hà Nhất Dương cũng cười: “Có lẽ ông Nhiếp đã đợi lâu lắm rồi đấy.”
Sau khi ăn một nửa chiếc bánh ngọt với ông Nhiếp, Hạ Nhất Dung bèn ngăn lại chứ không cho ông ấy ăn thêm nữa.
“Ông ăn một nửa thôi, để dành một nửa đi ạ, sang năm ông mới được ăn nửa khác.”
Ông Nhiếp vừa cười vừa vỗ cô một cái, trách rằng: “Cháu nói điêu cái gì đó? Sao một bé con như cháu nói gì cũng thuận miệng thế hả?”
Hạ Nhất Dung thu dọn đĩa rồi thè lưỡi: “Dù sao thì ông cũng không được ăn nữa.”
Cô lại bê lên một miếng bánh khác: “Đây là cho Nhiếp Trinh, ông không được giành đâu nhé.”
Nói xong, cô bỏ chạy lên lầu như thể lo sợ ông Nhiếp sẽ đuổi theo.
Ở sau lưng, ông ấy thở dài: “Ăn thêm một miếng cũng sẽ không chết đâu mà. Mọi người đều ức hiếp một lão già như ông.”
Nhiếp Trinh mở cửa ngay khi Hạ Nhất Dung đang định xoay tay vịn. Cô đang cầm bánh ngọt bằng một tay, tay kia thì đưa ra phía trước và lại còn cúi người xuống, tư thế hơi buồn cười.
“Làm sao anh biết…”
Hạ Nhất Dung còn chưa nói xong thì Nhiếp Trinh đã xoay người để cô đi vào: “Cách đây ba dặm cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân của nhóc đấy.”
Hạ Nhất Dung bĩu môi. Anh đổi hướng khác vì không thích cô đi đường mà gót chân không chạm đất.
Không giống như ông nội của mình, Nhiếp Trinh không thích đồ ngọt. Nhưng dưới ánh mắt mong đợi của Hạ Nhất Dung, anh vẫn ép mình ăn hết một miếng bánh ngọt ngấy.
Hạ Nhất Dung nghiêng người áp sát về phía trước: “Em làm đó. Có ngon không anh?”
Nhiếp Trinh gật đầu lấy lệ.
“Có ngon như lần trước không?”
Nhiếp Trinh có phần không thể nhớ được. Anh chỉ nhớ rằng khi Hạ Nhất Dung mang bánh ngọt tới đây vào ngày hôm đó, anh đã ăn rất nhiều mà thôi.
Nhưng Nhiếp Trinh hoàn toàn không thể nhớ nổi mùi vị cùng với hình dáng của nó.
Anh quay đầu đi, nuốt chửng miếng bánh: “Cũng không khác nhau lắm.” Hình như cảm thấy như vậy không có tính khích lệ, anh lại nói thêm một câu: “Có tiến bộ rồi.”
Hạ Nhất Dung cố chấp chứ không chịu bỏ qua, khăng khăng hỏi đến cùng: “Tiến bộ ở mặt nào thế?”
Nhiếp Trinh cúi đầu thu dọn chén đĩa chứ không trả lời.
Hạ Nhất Dung lùi người lại, thế là Nhiếp Trinh nghĩ rằng cuối cùng mình đã thoát khỏi cuộc thẩm vấn rồi.
Giọng nói của cô yếu ớt: “Có phải anh đã quên mùi vị của chiếc bánh ngọt kia rồi không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...