Đó là lần thứ bảy Hạ Nhất Dung ngủ gật trong giờ học phụ đạo, khi cô tỉnh dậy thì trời đã tối rồi.
Và thứ cũng tối sầm như bầu trời chính là khuôn mặt của Nhiếp Trinh.
Đèn trong phòng không bật sáng nên gần như anh đang hòa vào chiếc áo phông trên người mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hạ Nhất Dung khóc không ra nước mắt. Mặc dù cũng chẳng muốn như vậy nhưng cô thật sự không thể kiềm chế được, cơn buồn ngủ đã xâm nhập vào cơ thể cô sớm hơn các bài toán một bước rồi.
Cô nhấc tay lên thề thốt, muốn có bao nhiêu vẻ đáng thương thì có bấy nhiêu: “Em nhất định sẽ không...”
Nhiếp Trinh vô cảm ngắt lời cô: “Hạ Nhất Dung, nhóc đã hứa hẹn chắc nịch trong ba ngày liên tiếp rồi đấy.”
Hạ Nhất Dung dựa lưng vào ghế, tỏ vẻ mặc cảm tự ti vì cho mình là người bất tài vô dụng: “Nhưng mà em không thể nhịn được mà.”
Cô lại ngồi dậy và chỉ trích Nhiếp Trinh: “Không phải em đã bảo anh đánh thức em rồi sao? Tại sao anh lại không gọi em dậy thế hả?”
Nhiếp Trinh buông bút xuống, kìm nén kích động muốn chửi ầm lên: “Hạ Nhất Dung, nhóc không thể nói chuyện sao cho hợp lý được hửm?”
Cuối cùng, Nhiếp Trinh quyết định đổi giờ học phụ đạo sang buổi sáng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mới đến buổi chiều, Hạ Nhất Dung lại buồn ngủ. Mặc dù đã cố gắng chìm vào giấc ngủ một lần nữa nhưng đến sáng, Hạ Nhất Dung vẫn không thể nào tỉnh táo hoàn toàn được.
Anh tức giận, bảo thím Trần pha hai cốc cà phê lớn mang lên ép cô uống.
Sau đó, anh vừa nhìn cô uống nước vừa cười nhạo: “Tại sao sau kỳ nghỉ hè, công tắc của một bộ phận nào đó trên cơ thể nhóc lại bị tắt đi rồi hả?”
Hạ Nhất Dung lườm anh, nhấp ngụm cuối cùng rồi bê cốc đi: “Thầy Nhiếp, chúng ta bắt đầu thôi.”
Sau khi uống cà phê, hiệu quả của buổi dạy kèm cũng trở nên rõ ràng nhưng Nhiếp Trinh không bao giờ ngờ rằng: Hậu quả của việc uống quá nhiều cà phê chính là người này không thể ngủ được vào ban đêm.
Vì không ngủ được nên Hạ Nhất Dung đã ôm gối rồi trèo ra ban công trong đêm khuya tĩnh mịch, sau đó xuất hiện trong phòng anh một cách xuất quỷ nhập thần.
Khi tắm xong và ra ngoài, anh đã nhìn thấy Hạ Nhất Dung đang ngồi xổm ở chân giường với một cái gối trong tay.
Chỉ còn thiếu nước cho cô một que diêm để đóng vai cô bé bán diêm nữa thôi.
Hạ Nhất Dung chớp mắt, trông tội nghiệp vô cùng: “Em không ngủ được.”
Nhiếp Trinh lấy một chiếc áo phông mặc vào, nhẫn rồi lại nhịn, sau đó vẫn phải nhắc nhở cô: “Hạ Nhất Dung, chúng ta là nam nữ nên có chỗ khác nhau, nhóc cũng đã lớn rồi...”
Anh còn chưa nói xong, cô đã bày ra dáng vẻ “Em biết tỏng rồi nhưng em sẽ không thay đổi đâu”, sau đó ngẩng đầu lên: “Vậy nên?”
“Vậy nên nhóc không thể chạy đến phòng tôi vào lúc nửa đêm được, vả lại còn…”
Anh ném chăn sang để trùm kín cả người và đầu cô.
Chẳng mấy chốc, Hạ Nhất Dung đã ló đầu ra khỏi chăn nữa rồi.
“Còn mặc đồ ngủ nữa.”
Hạ Nhất Dung nghiêng đầu cười cười: “Nhưng anh cũng đâu phải người xa lạ nào khác đâu.”
Nhiếp Trinh nghĩ: Trong trái tim cô, ai mới là người khác chứ?
Anh bèn thay đổi cách nói sau khi đã suy ngẫm một cách hết sức nghiêm túc: “Nếu sau khi tắm rửa, tôi bước ra ngoài mà không mặc quần áo thì sao?”
Đúng như dự đoán, Hạ Nhất Dung ngừng nói. Nhiếp Trinh cho rằng cuối cùng anh cũng có thể ngăn chặn sự xuất hiện đột ngột của cô mà không thèm thông báo một tiếng rồi.
Nhưng cô lại cười hì hì: “Vậy thì sau này lúc anh tắm rửa, em sẽ không sang đây nữa. Dù sao thì anh cũng tắm rửa vào giờ này mà.”
Ha ha! Bây giờ cô còn biết đường suy xét vấn đề ở một góc độ khác nữa cơ đấy.
“Hơn nữa em cũng đã nhìn thấy anh để trần nửa người trên mấy lần rồi mà.”
Cô nói năng tỉnh bơ nhưng sắc mặt của Nhiếp Trinh lại không thể nào nén giận, thế là anh quay đầu giả vờ uống nước.
Nhiếp Trinh cảm thấy đôi mắt của cô như đang xuyên qua chiếc áo phông của mình để nhìn rõ từng tấc da thịt của anh.
Cô hỏi: “Nhiếp Trinh, anh huấn luyện có vất vả không?”
Phần lưng của anh căng chặt: “Không vất vả.”
Hạ Nhất Dung kéo cổ tay anh khiến Nhiếp Trinh xoay người lại. Vì đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại đang dẫn dắt anh nên Nhiếp Trinh không thể nào không cúi người xuống.
Anh nhìn thấy bóng mi dưới mí mắt cô, tựa như cánh bướm.
Hạ Nhất Dung ngồi xuống giường và kéo lấy cổ tay anh chứ không chịu buông ra. Nhiếp Trinh cảm thấy nơi bị cô nắm nhẹ đang nóng bừng, cả vòng tay đều như đang bốc cháy.
“Anh đã đen hơn nhiều rồi.”
Mặc dù cơ thể Nhiếp Trinh đang cúi xuống nhưng khuôn mặt của anh lại ngẩng lên cao, tư thế hết sức kỳ lạ.
Vì Nhiếp Trinh không muốn cúi xuống nhìn cô.
Nhìn yết hầu của Nhiếp Trinh lăn lộn, Hạ Nhất Dung cũng hít sâu.
Tất cả mọi người đều nói rằng ngoại hình của Nhiếp Trinh thanh tú và có phần nữ tính. Nhưng cô biết rằng yết hầu của Nhiếp Trinh rất nổi bật, mặc dù cánh tay của anh gầy gò nhưng rất mạnh mẽ, những đường gân xanh gồ lên trông cực kỳ gợi cảm.
Tựa như bây giờ, cô chỉ quấn hai ngón tay quanh cổ tay Nhiếp Trinh nhưng đã có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ truyền tới qua làn da anh.
Nhiếp Trinh không hề nữ tính chút nào.
Cô nghe anh nói: “Đen thì đen thôi.”
Hạ Nhất Dung buông tay anh ra, đưa mắt nhìn ngó xung quanh một vòng, sau đó làm như chợt nhớ ra: “Bức thư tình kia của em, anh để ở đâu rồi?”
Lúc này Nhiếp Trinh mới cúi đầu xuống, sắc mặt thản nhiên: “Sao cơ?”
Cô nở nụ cười thần bí: “Năm lớp 11, bọn em phải chia thành ban xã hội và ban tự nhiên, có người đã trực tiếp tỏ tình với em trước kỳ nghỉ hè á.”
Nhiếp Trinh hừ lạnh một tiếng rồi búng nhẹ vào trán cô.
Chỉ khi bản thân tự nguyện, Nhiếp Trinh mới chủ động cúi đầu và đưa mặt sát lại gần mặt cô.
“Hạ Nhất Dung, điểm toán của nhóc còn kém như vậy nên cũng đừng nghĩ đến chuyện yêu sớm.”
Hạ Nhất Dung rất khác biệt so với ngày thường. Cô không kêu la “Anh đừng có mà giáo huấn em”, cũng chẳng bỏ chạy né tránh vì Nhiếp Trinh đang ở gần mình.
Cô đột ngột lao mạnh về phía trước, suýt chút nữa hai người đã mũi chạm mũi rồi.
Hạ Nhất Dung nhìn chằm chằm vào môi anh, giọng nói khe khẽ thì thầm, phả ra toàn bộ hơi thở của mình lên môi Nhiếp Trinh.
“Thì sao nào? Nhiếp Trinh, em đã là học sinh lớp 11 rồi.”
Nhiếp Trinh đẩy cô ra làm Hạ Nhất Dung ngã ngồi xuống giường.
Anh cầm cái gối ấn vào mặt cô: “Đợi nhóc lớn hẵng nói sau.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...