Biển thủ

Bánh hạt dẻ cùng với hồng trà, được trang trí bằng một ít trái cây sấy và lá khô.
 
Lớp kem màu nâu nhạt, bề mặt trát kem cũng không mịn màng mà chỉ bày biện tùy ý để trang trí.
 
Trái cây sấy, lá khô, hạt dẻ và màu nâu đều là những yếu tố rõ ràng của mùa thu nhưng Nhiếp Trinh lại không hề cảm thấy ảm đạm chút nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh duỗi ngón tay ra, trực tiếp chấm một ít kem rồi đút ngay vào miệng trước khi Hạ Nhất Dung kịp phản ứng.
 
“Ừm... Độ ngọt vừa phải.”
 
Sau một thoáng cảm nhận dư vị, khóe môi của anh nhếch lên thành nụ cười: “Còn có mùi thơm của trà nữa.”
 
Trên phần chóp bánh thiếu đi một miếng kem, mỹ cảm tao nhã và ngổn ngang của cô đã bị anh thuận tay phá hỏng rồi.
 
Hạ Nhất Dung có phần không vui: “Sao anh lại ăn bằng tay thế hả?”
 
Cơ thể Nhiếp Trinh khẽ di chuyển, cúi thắt lưng xuống để nhìn cô: “Vậy phải ăn thế nào? Nhóc đút cho tôi ăn hửm?”
 
Gương mặt ửng hồng, khuôn miệng hơi hé mở, đôi mắt kia như đang đắm chìm trong một hồ nước trong veo, vừa tĩnh lặng vừa thâm trầm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mùi rượu phả vào mặt và cũng hun nóng khuôn mặt của Hạ Nhất Dung.
 
Cô lùi lại một bước, có phần khó tin.
 

“Nhiếp Trinh, tại sao anh lại hút thuốc và uống rượu cùng một lúc vậy hả?”
 
Anh tiến lại gần một bước, cánh tay lướt qua người Hạ Nhất Dung để đóng cánh cửa phía sau lưng cô lại.
 
“Hửm?”
 
Toàn bộ khuôn mặt của Hạ Nhất Dung đều nhăn nhúm lại. Cô thở dài một hơi, đè nén cảm xúc rối bời của mình mới có thể nói một cách bình tĩnh và nhã nhặn: “Nhiếp Trinh, anh đừng như vậy nữa.”
 
Nhiếp Trinh không nhìn Hạ Nhất Dung mà chỉ trực tiếp cầm lấy bánh ngọt trong tay cô, ngồi xếp bằng trước giường, sau đó dùng ngón tay khoét một miếng bánh đút vào miệng.
 
Hạ Nhất Dung suýt chút nữa đã giậm chân: “Nhiếp Trinh, tay anh vừa mới hút thuốc cơ mà!”
 
Dường như Nhiếp Trinh đã thực sự say khướt rồi, như thể anh đã bị mê hoặc bởi một loại ma thuật nào đó, hoàn toàn không giống như bình thường.
 
Anh quay đầu lại, thậm chí còn nở nụ cười để lộ chiếc răng nanh: “Đúng rồi nhỉ.”
 
Sau đó, Nhiếp Trinh đột nhiên ngẩng mặt lên để giáo huấn cô: “Hạ Nhất Dung, nhóc đứng lên đàng hoàng đi. Cứ xiêu xiêu vẹo vẹo còn ra thể thống gì nữa?”
 
Lúc này, Hạ Nhất Dung mới nhận ra anh đã say mèm rồi. Vì nảy ý định đùa nghịch nên cô cũng ngồi khoanh chân trước mặt Nhiếp Trinh.
 
Cô bức cung Nhiếp Trinh sau khi anh đã uống rượu: “Nhiếp Trinh, anh đã yêu rồi hả?”
 
Anh sửng sốt hồi lâu, lớp kem trên ngón tay chầm chậm tan ra rồi bỗng chốc rơi xuống đất.
 
Hạ Nhất Dung hứng lấy nó bằng bàn tay mình rồi giơ ra trước mặt anh.
 
Một đóa hoa tuyết thật lớn đang nở rộ trên tay cô. Nhiếp Trinh nhìn đến độ ngây người.
 
Cô khẽ dụ dỗ: “Nhiếp Trinh, anh đã yêu…”
 
Anh đột nhiên cúi đầu xuống để ăn gần hết số kem bằng môi và lưỡi của mình.
 
Trái tim của Hạ Nhất Dung lỡ mất mấy nhịp: “Hả?”
 
Tại sao sau khi uống rượu anh lại càn rỡ như vậy chứ?
 
“Không có.”
 
Nhiếp Trinh chậm rãi nhấm nháp miếng kem trong miệng, cuối cùng cũng cho cô một câu trả lời.
 
Khi Hạ Nhất Dung mới chuyển vào lớp, cô vẫn còn được xếp hạng trong top 10. Thế mà sau một học kỳ, thành tích của cô chỉ bấp bênh ở mức trung bình.
 
Hạ Tăng Kiến cầm phiếu điểm cuối kỳ cùng với thư gửi phụ huynh, trên mặt lộ vẻ nghiêm khắc hiếm thấy. Ông ấy liếc nhìn Hạ Nhất Dung đang cúi đầu đứng bên cạnh mình, cô đang xoắn ngón tay khiến đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Ở trong mắt Hạ Tăng Kiến, con gái nhỏ bé chính là một đóa hoa sen mỏng manh trong hồ sau cơn mưa, chỉ cần gió hơi mạnh một chút thì nhành lá sẽ có thể bị gãy.
 

Rốt cuộc, ông ấy vẫn không thể nói nặng lời: “Tiểu Dung à, thành tích của con đã giảm sút một chút rồi.”
 
“Môn toán vẫn còn yếu, đến kỳ nghỉ hè cha sẽ tìm giáo viên dạy kèm cho con.”
 
Hạ Nhất Dung vốn đang im lặng và sẵn sàng lắng nghe lời khuyên răn, vậy nên cô đã ngẩng đầu lên sau khi nghe câu này.
 
Không chút nghĩ ngợi, cô hỏi: “Nhiếp Trinh có được không ạ?”
 
Nếu cần học phụ đạo thì chẳng phải tìm Nhiếp Trinh là ổn rồi sao?
 
Hạ Tăng Kiến vốn lo rằng Nhiếp Trinh sẽ có rất nhiều việc phải làm khi lên đại học nên ông ấy không muốn làm phiền anh. Nhưng khi thấy Hạ Nhất Dung vừa mở miệng đã nhắm ngay tới Nhiếp Trinh, ông ấy cũng không nhịn được nên đã mỉm cười.
 
“Đưa đón con đi học đã đủ làm phiền thằng bé rồi…”
 
Hạ Nhất Dung không đồng ý nên phản bác lại theo bản năng: “Nhiếp Trinh chứ đâu phải người khác đâu ạ.”
 
Hạ Tăng Kiến bật cười ha ha. Ngoại trừ Nhiếp Trinh, ông ấy cũng chưa bao giờ thấy Hạ Nhất Dung đối xử với những đứa trẻ khác trong đại viện như vậy.
 
Hạ Nhất Dung mắc bệnh lười biếng vào mùa hè nên không muốn bước ra ngoài.
 
Về việc học phụ đạo, cô đã nài nỉ Nhiếp Trinh đến phòng của cô rồi. Nhiếp Trinh không đi qua ban công nối liền mà lại đi vòng qua hai cánh cổng.
 
Hạ Nhất Dung không thể hiểu nổi tại sao anh cứ khăng khăng phơi nắng.
 
Càng ngày Hạ Nhất Dung càng mắc nhiều lỗi trong các bài toán. Cô hoàn toàn không thể hiểu rõ những định nghĩa cơ bản nên cứ làm bài một cách ngu ngơ.
 
Nhiếp Trinh bắt đầu giảng cho Hạ Nhất Dung từ những định nghĩa cơ bản nhất. Cô nghe đến mức cảm thấy buồn ngủ nhưng vẫn giữ tinh thần phấn chấn.
 
Linh hồn cô tách ra khỏi thân thể rồi lơ lửng giữa không trung, thỉnh thoảng lại bị Nhiếp Trinh hỏi một câu: “Hiểu chưa?”, thế là cô lại giật mình và hoàn hồn lại, nghiêm túc gật đầu: “Hiểu rồi, hiểu rồi.”
 
Nhiếp Trinh lạnh lùng nhìn cô: “Nhóc nhắc lại một lần đi.”

 
Cô nghẹn họng cả buổi trời cũng chẳng nói nên lời, chỉ mím môi để lộ lúm đồng tiền, vừa cười vừa nhìn Nhiếp Trinh.
 
Chẳng có ai vươn tay ra để đánh một người đang cười cả.
 
Vì trông thấy bên mép Nhiếp Trinh có dính kem nên cô đã cúi xuống rồi hôn lên khóe môi anh như thể bị ma ám.
 
Sau vài giây, cô mới rời đi. Nó có mùi hạt dẻ.
 
Giữ thần thái của chính mình sao cho tự nhiên, Hạ Nhất Dung bèn liếm môi: “Có mùi trà.” Nhưng ngón tay của cô đã cuộn tròn lại thật chặt, lại không thể giữ vững sàn nhà.
 
Cô bị kéo xuống thật mạnh, cảm giác không trọng lượng nhất thời khiến Hạ Nhất Dung sợ hãi.
 
Phải mất một lúc lâu, cô mới nhận ra mình đang ở trong phòng, nằm sấp trên bàn và ngủ thiếp đi, một cuốn sách toán học đang được kê dưới đầu.
 
Vừa rồi chỉ là một giấc mơ thôi.
 
Nhiếp Trinh - người cũng đang gối đầu trên cánh tay và đối mặt với cô – cũng đang nằm mơ.
 
Anh ngủ ngon lành, hơi thở nhẹ nhàng.
 
Hạ Nhất Dung nhớ lại: Hình ảnh trong giấc mơ cũng chẳng phải chỉ là mộng ảo.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui