Biển thủ

Để chúc mừng Nhiếp Trinh và Hạ Nghị Lâm kết thúc kỳ thi đại học, mọi người trong đại viện đều tụ tập ở dãy nhà cuối của bà Bạch.
 
Có lẽ vì lâu rồi không thấy đám nhóc này tập trung lại cùng nhau, nên bà Bạch cảm thấy rất vui, lo trước lo sau. Dường như nhớ lại lúc họ còn bé, cả đám đều không muốn về nhà, cứ chơi đùa trong sân này.
 
Lần đầu tiên Hạ Nhất Dung nhìn thấy các anh trai nhắc tới Quý Thanh Lâm, bằng tuổi với Hạ Nghị Tố, nhưng có khí thế hơn, chỉ đứng đó mà đã tự động trở thành tâm điểm trong đám đông.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hạ Nghị Tố lôi kéo anh ta nhất quyết phải tặng quà gặp mặt cho Hạ Nhất Dung, Hạ Nghị Tố quay đầu về phía Hạ Nhất Dung cười xấu xa: “Tiểu Dung, tên này là ông chủ lớn đó.”
 
Quý Thanh Lâm hơi chuyển người, dễ dàng thoát khỏi sự kiểm soát của Hạ Nghị Tố.
 
Vỗ bả vai Nhiếp Trinh xem như lời chào: “Nghĩ xong rồi chứ?”
 
Nhiếp Trinh gật đầu, rồi hất cằm về phía Hạ Nhất Dung: “Vẫn nên tặng con bé quà gặp mặt đi.”
 
qtl bất đắc dĩ, cất bước đi tới khom người cười nhìn Hạ Nhất Dung, giống như vật trang trí tinh xảo được trưng bày trong tủ kính, trắng trẻo mịn màng, đôi mắt giống hệt như được khảm ngọc lưu ly, toát ra sự lanh lợi.
 
Có người làm chỗ dựa nên cô hoàn toàn không sợ người lạ, cong môi cười dịu dàng, gọi một tiếng anh Quý, chìa hai tay ra: “Cảm ơn quà gặp mặt của anh Quý.”
 
qtl cũng bị chọc cười, khó trách được nhiều người yêu mến, họ đều móc tiền túi của mình cho cô.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh Quý chưa chuẩn bị, sau này bù lại cho em.”
 
Nhiếp Trinh nghe nói vậy thì đi tới, xoa đầu Hạ Nhất Dung, thay cô nhớ kỹ.
 
“Nếu sau này cậu ta không cho nhóc thì cứ tìm anh trai nhóc.”
 
qtl liếc anh một cái, đã sớm nghe nói Nhiếp Trinh có một cái đuôi nhỏ theo sau, ngay từ đầu anh ta còn nửa tin nửa không, tính tình Nhiếp Trinh kỳ quái, không doạ con gái người ta khóc là tốt lắm rồi.
 
Hạ Nhất Dung nghiêng đầu, Nhiếp Trinh chỉ quơ được sợi tóc của cô. Anh ngoảnh đầu thì thấy cô phồng má, không biết lầm bầm cái gì rồi chạy đi.
 
qtl trêu ghẹo anh: “Nhặt được cô em gái hời rồi bán tôi hả?” Khi còn nhỏ anh ta và Nhiếp Trinh đều là con một không có anh em, nên hai người tự coi nhau như anh em ruột, Nhiếp Trinh vẫn luôn đứng về phía anh ta.
 
Bây giờ thì lại đứng về phía cô nhóc đó.
 
Nhiếp Trinh nhếch môi, chỉ nói một câu cô ấy nghe lời đỡ phiền.
 
Lúc mọi người đang bận rộn nướng thịt thì Nhiếp Trinh trốn ở đằng xa, nhấc ghế ngồi ở trước cửa.
 
Áo phông đen đơn giản nhưng anh mặc vẫn toát lên vẻ cao ngạo, anh nhìn làn khói nghi ngút dưới gốc cây mà chán ghét nhăn mũi.
 
Hạ Nhất Dung chạy tới, vẻ mặt nghiêm túc. Nhìn thấy dáng vẻ này của Nhiếp Trinh thì lập tức biết rằng tên cuồng sạch sẽ này đang tránh mùi thịt nướng.
 
Anh giương mắt: “Sao vậy?”
 
Hạ Nhất Dung nhìn xung quanh không thấy ai, mới nhỏ giọng nói: “Có thể đừng xoa đầu em nữa không?”
 
Tay Nhiếp Trinh vô thức giơ lên, xoè năm ngón tay ra.
 
Hạ Nhất Dung phồng má, bình thường cũng không sao, nhưng vừa rồi trước mặt người khác mà anh xoa đầu cô như vậy, cảm thấy không được thoải mái cho lắm, cứ như bị anh biến thành động vật nhỏ.
 
Nhiếp Trinh lập tức hiểu được, bỗng có chút phiền muộn. Thậm chí còn hơi xấu hổ, sau lưng giống như có thứ gì đó chọc vào thật khó chịu.
 
Cô đã lớn rồi, biết giữ khoảng cách giữa nam nữ, muốn tránh sự nghi ngờ.

 
Cũng đúng, qua mùa hè này cô đã là học sinh cấp 3.
 
Cô nhóc lớn nhanh thật, chớp mắt một cái đã trở nên duyên dáng yêu kiều, cũng coi như là một cô gái lớn.
 
Chỉ là khi cô đề cập đến nó một cách nghiêm túc như vậy, lòng bàn tay anh lại có chút ngứa ngáy.
 
Nhiếp Trinh vươn tay nắm tay vịn ghế.
 
“Biết rồi, nhóc lấy thịt đã nướng xong cho tôi đi.”
 

 
Hạ Nhất Dung được Nhiếp Trinh phụ đạo vững vàng mà lên được cấp 3 Hồng Tinh Nhất Trung.
 
Ông Nhiếp cũng tự thân đẩy xe lăn tới tặng quà cho cô, thuận tiện mang theo nguyên bộ sang Harry Potter Nhiếp Trinh tặng.
 
Hạ Nhất Dung không thể hiện quá lộ liễu, đè nén cơn kích động trong lòng.
 
Vốn dĩ Nhiếp Trinh đã đồng ý rằng nếu thành tích thi của cô nằm trong top 300 thì anh sẽ tặng cô nguyên cô Harry Potter, nhưng cuối cùng cô chỉ nằm khoảng top 400.
 
“Cảm ơn ông Nhiếp.” Cô mở quà ra trước mặt ông ấy, là bộ SONNY ANGEL cực kỳ tinh xảo, cô bày một hàng ngay ngắn trên khung cửa sổ.
 
Hạ Nhất Dung bỗng có nhiều cảm xúc đan xen nhau, sự cảm động và áy náy cuốn lấy nội tâm cô, làm sao ông cụ đã sắp 90 biết được cái này.
 

“Hỏi nhóc Trinh đấy, nó nói con thích cái này.”
 
Ông cụ bật cười, nếp nhăn trên da díu vào nhau, lộ ra hàm răng thưa thớt, lúc nói chuyện cũng không rõ lắm nhưng ông ấy vẫn đặc biệt chuẩn bị quà cho cô.
 
Hạ Nhất Dung đột nhiên nhớ tới ông ngoại của mình, cô ôm ông Nhiếp, thật sự nói câu: “Cảm ơn ông.”
 
Cô lau hơi ấm ở khoé mắt, ngồi bên cạnh chân ông Nhiếp trò chuyện.
 
Cuối cùng, vẫn không nhịn được hỏi: “Khi nào Nhiếp Trinh về vậy ạ.”
 
Nhiếp Trinh đã đi hơn 10 ngày, Hạ Nghị Lâm thì ngày nào cũng ra ngoài, dường như gần đây anh ta đang kiếm phòng làm việc, sau khi thi đại học xong thì ngày càng bận hơn.
 
Hạ Nhất Dung cảm thấy bản thân mình là người rảnh rỗi nhất thế gian.
 
Cái nóng oi bức của mùa hè khiến cô sợ tới mức không dám bước ra ngoài, không biết trong lòng đã thầm mắng Nhiếp Trinh bao nhiêu câu, vừa nhận được “ân tình” của cha thì lập tức bỏ mặc cô.
 
Qua cầu rút ván, qua sông dỡ cầu.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận