Biển thủ

Lúc Nhiếp Trinh quay lại thì thấy Hạ Nhất Dung đã nhoài người nằm ra bàn thiếp đi, tóc loà xoà che nửa khuôn mặt, tay nắm thành quyền để gần mép môi, hai má bị mu bàn tay chèn ép thành hình vòng cung.
 
Vẫn là lúc im lặng thì mới đáng yêu.
 
Nhiếp Trinh xoa đầu cô, Hạ Nhất Dung mơ hồ mở mắt ra nhìn một chút rồi nhắm mắt lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Làm gì thế.” Trong lúc mơ ngủ cô hoàn toàn không nhớ vừa rồi mình còn nổi giận với anh.
 
“Lên giường ngủ đi.”
 
Lúc này Hạ Nhất Dung mới ngồi dậy, may là cô vẫn nhớ rõ: “Chẳng phải chiếc giường tôi từng ngủ trước kia đã thu dọn rồi sao?”
 
Đôi khi Hạ Nhất Dung sẽ quay đây nằm, từng nói ra một câu nệm cứng quá, ngủ không thoải mái.
 
Thì ông Nhiếp đã vung tay vứt chiếc nệm đó, đặt làm riêng một cái khác mềm mại hơn.
 
Bây giờ Nhiếp Trinh mới nhớ ra, dù sao cũng đã đánh thức cô, anh do dự nói: “Nhóc lên giường tôi ngủ đi.”
 
Hạ Nhất Dung nhấc mắt lên nhìn sang, cô buồn ngủ chết đi được, ngủ rồi mà đề toán vẫn còn sáng bừng trước mắt, làm sao cũng không tránh được nó, đầu óc choáng váng khó chịu.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhiếp Trinh đi theo sau cô, có lẽ vì cô chỉ mới cao đến ngực mình, chưa hoàn toàn là một cô gái trưởng thành, nóng nảy với cô làm gì chứ.
 

Bỏ đi, cô cũng đáng thương.
 
Bất cứ lúc nào cũng kéo căng 81 dây thần kinh đối mặt với những thứ xung quanh, thận trọng tuỳ mặt gửi lời, thỉnh thoảng lộ ra vẻ lanh lợi, nghĩ lại mà sợ, sợ người ta nhìn ra rồi không thích cô nữa.
 
Nhưng người ta thích hay không thích thì có gì quan trọng chứ.
 
Hạ Nhất Dung đá dép leo lên giường, kéo chăn qua bụng, nghiêng đầu nhắm mắt.
 
Câu “đổi bộ ga khác cho nhóc dùng” của Nhiếp Trinh nghẹn lại ở cổ họng.
 
Hạ Nghị Lâm xong việc thì tới đây đi dạo, nếu không có chuyện gì quan trọng thì anh sẽ cổng ngoài không ra, cửa trong không bước, ba tầng nhà họ Nhiếp đều là phạm vi giải sầu của anh ta.
 
Rõ ràng kết cấu bố cục cũng giống với nhà mình, nhưng không hiểu sao anh ta xem nơi này như nơi tản bộ.
 
Ló đầu vào thì thấy Hạ Nhất Dung ngủ thiếp đi trên giường, anh ta lắc đầu nói: “Nhiếp Trinh, cậu chiều theo con bé à.”
 
Nhiếp Trinh kinh ngạc, làm khẩu hình miệng không phát ra tiếng: “Tôi chiều con bé?”
 
Nói cái quái gì thế, cũng chẳng phải em gái anh.
 
Anh kéo Hạ Nghị Lâm ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa: “Em gái này của cậu, đầu óc không phát triển.”
 
“Giảng không hiểu.”
 
Hạ Nghị Lâm cũng cười, anh ta đã sớm biết Hạ Nhất Dung không giỏi môn toán, sau khi xem qua bài thi của cô rồi giảng qua một hai câu, bị mấy câu hỏi “vì sao” dồn dập của cô doạ sợ tới mức rút lui, cuối cùng anh ta không còn chủ động nhận vấn đề nan giải đó về mình nữa.
 
“Con bé à, dù là ai cũng không nhìn ra được con bé sẽ làm được chuyện to tát gì.”
 
Hạ Nghị Lâm gác khuỷu tay lên lan can, thản nhiên nói: “Vẻ ngoài xinh đẹp, tìm một gia đình tốt gả vào, sống an ổn cả đời, cha tôi cũng yên tâm.”
 
Anh ta quay đầu lại, nói với Nhiếp Trinh: “Cậu muốn cha tôi giúp cậu chuyện đó nên mới nghiêm túc làm việc này đúng không?”
 
Nhiếp Trinh gật đầu, không biết nghĩ tới cái gì, cười giễu: “Tôi không thể sống an ổn cả đời.”
 
Lúc Nhiếp Trinh tỉnh lại thì có chút hoảng hốt, trên người thấm một lớp mồ hôi mỏng dính dáp.
 
Vốn dĩ anh chỉ nằm dài cạnh giường chợp mắt một lát, không biết thiếp đi từ lúc nào.
 
Anh sợ tới mức nín thở, rõ ràng cảm giác được cơ thể càng túa nhiều mồ hôi, từ trán chảy xuống vài giọt rơi lên tai, vừa ngứa ngáy vừa khó chịu, nhưng anh cũng không dám cử động.
 

Giờ phút này, Hạ Nhất Dung đang víu lấy cánh tay anh, chân chen vào giữa hai chân anh, cô và anh đều hơi nghiêng người.
 
Hạ Nhất Dung gối lên đầu vai anh, hơi thở đều đều phả lên cổ anh, Nhiếp Trinh cảm giác được chỗ nào đó đã nổi da gà.
 
Nhiếp Trinh nhắm mắt, có lẽ món đồ giữa hai chân đã tỉnh giấc từ lâu, bây giờ còn đang ngóc đầu dậy.
 
Cả mông vào eo anh đều cứng đờ, sợ thứ cứng rắn đó đụng phải Hạ Nhất Dung sẽ khiến cô thức giấc.
 
Đương nhiên anh biết đây là phản ứng sinh lý bình thường, anh sẽ không có bất kỳ tâm tư gì với một cô nhóc gần như luôn ở bên cạnh anh, còn chưa lên cấp 3.
 
Chỉ là với độ tuổi này của Hạ Nhất Dung, đối với loại kiến thức khó hiểu này, chắc chắn sẽ doạ cô nhảy dựng.
 
Nhiếp Trinh chỉ có thể hít thở không ngừng, hy vọng trước khi Hạ Nhất Dung tỉnh dậy thì nó sẽ lặng lặng kết thúc.
 
Không ngờ Hạ Nhất Dung đột nhiên chuyển động một cái, phần thịt mềm trên đùi cọ cọ đè lên nó.
 
Nhiếp Trinh cắn chặt răng, nếu không phải cô vẫn còn ngủ say, nếu không phải cô vẫn là một cô nhóc, thì bất kỳ người phụ nữ nào làm ra loại hành động này đều là cố ý.
 
Nhiệt độ cơ thể anh ngày càng cao, có lẽ Hạ Nhất Dung bị lây nóng nên cô cau mày, lại chuyển động một lần nữa.
 
Nhiếp Trinh khó khăn ngửa đầu ra sau, không cho cô dựa vào nữa.
 
Cơ thể của cô gái nhỏ vừa thơm vừa mềm, anh bị doạ cho tỉnh cũng dần dần trở nên bối rối, trong đầu chỉ toàn là cảnh hương sắc.
 
Một khi vừa thoát khỏi dây cương thì nó sẽ không ngừng lao đi, thậm chí anh còn có suy nghĩ đồi bại, chi bằng cởi ra, để nó dịu xuống.
 
Tay anh chậm rãi di chuyển xuống dưới, còn chưa động vào quần.
 
Không biết có phải vì nóng hay không, hay vì hành động mờ ám của anh, Hạ Nhất Dung đã mở to hai mắt sau giấc ngủ ngắn.

 
Có lẽ cô tưởng mơ, thấy rõ người trước mặt, còn nỉ non gọi một tiếng: “Nhiếp Trinh”, giọng mềm mại, giống hệt mèo kêu.
 
Qua vài giây Nhiếp Trinh mới đẩy ra một tiếng từ cổ họng “ừ”, trả lời cô.
 
Dây thần kinh trong đầu quấn lấy nhau, anh không biết phải giải thích thế nào về phản ứng cơ thể.
 
Ai ngờ tay cô vươn qua, xem anh như búp bê mà ôm lấy, nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
 
Mãi đến khi trời sập tối, Hạ Nhất Dung mới chậm rãi tỉnh dậy.
 
Chân cô trượt khỏi người Nhiếp Trinh, ngồi dậy nhìn thoáng qua cửa sổ, ngượng ngùng nói: “Ngủ lâu vậy ư.”
 
Nhiếp Trinh nằm thẳng lại, kéo chăn lên che nửa thân dưới, gối đầu lên tay nhìn trần nhà, qua một hồi mới nhắm mắt lại, không đáp lại cô.
 
Hạ Nhất Dung quỳ gối trên giường nhoài người về phía trước, nhìn lông mi anh cảm thán: “Nhiếp Trinh, lông mi anh dài thật đó, vừa đen vừa dày.”
 
Sao mặt mũi lại xinh đẹp như vậy, giờ phút này hai má anh còn hơi ửng hồng, cứ như một cô gái nhỏ vậy.
 
Nhiếp Trinh xoay người: “Nhóc về đi, tôi muốn ngủ một lát.” Giọng anh khàn khàn, nhã nhặn khác hẳn thường ngày.
 
Hạ Nhất Dung cười hì hì nhảy xuống giường, hào hứng vì đã thoát được bài tập chiều.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui