Biển thủ

Sau khi Hạ phó tư lệnh hoàn thành buổi duyệt binh thì cũng đã giữa tháng 10, ông ấy vô cùng áy náy muốn tổ chức sinh nhật bù cho Hạ Nhất Dung, mấy anh trai nhà họ Hạ mới biết sinh nhật của em gái nhỏ là cuối tháng 9, cung xử nữ.
 
Hạ Nhất Dung cảm thấy không cần phải gióng trống khua chiêng như vậy, đã qua hơn nửa tháng mà còn đặc biệt tốn công làm bù tiệc sinh nhật.
 
Hạ Tăng Kiến vừa hối hận vừa tự trách, ông ấy không thể không thừa nhận, vì bản thân quá bận rộn nên quên mất sinh nhật con gái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vào thời gian này năm ngoái, ông ấy đã sớm gửi quà sinh nhật cho cô, nhưng năm nay khi cô ở ngay bên cạnh thì ông ấy lại quên mất.
 
Thương cô vì còn nhỏ tuổi như vậy, mà đã vô thức xem ngày sinh nhật như một ngày bình thường.
 
Ông ấy nói: “Cũng trách cha, không gọi điện về cho con.”
 
Rồi quay đầu mắng lây cả Hạ Nghị Tố và Hạ Nghị Lâm: “Giao em gái cho hai con, vậy mà các con lại để con bé trải qua ngày sinh nhật một mình.”
 
Hạ Nghị Tố khinh khỉnh quay đầu, chẳng hề để tâm mà nghiêng mắt nhìn cha mình, bắt gặp nụ cười xin lỗi của Hạ Nhất Dung, nhưng anh ta chỉ lè lưỡi cười với cô.
 
Hạ Nhất Dung do dự tiến tới giải vây cho Hạ Nghị Tố và Hạ Nghị Lâm: “Con vừa chuyển tới đây, anh hai và anh ta cũng không biết sinh nhật con, cha đừng trách họ.”
 

Cô không hề đề cập tới hoàn cảnh sống một thân một mình trong nửa tháng kia, lúc này trái tim đang treo trên cổ họng của hai anh trai mới được thả lỏng. Hạ Nghị Lâm nhìn Hạ Nhất Dung vừa gầy vừa nhỏ con, lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn bản cô không hề có sự kiêu ngạo của một cô gái ở độ tuổi này, phần lớn thời gian đều đóng vai một chú mèo khôn ngoan, nhưng đôi khi lại giơ móng quào hai cái, khiến người ta không thể đối xử với cô một cách tuỳ tiện.
 
Suy nghĩ chu đáo của cô đã vượt xa tuổi thật của cô, khiến trong lòng Hạ Nghị Lâm phải xác định lại lần nữa, Hạ Nhất Dung không phải là một người dễ chọc.
 
Lúc Hạ Nghị Lâm nói chuyện này với Nhiếp Trinh, Nhiếp Trinh chỉ nói: “Em gái hời kia của cậu, giả mèo ăn hổ thì có.”
 
Tiệc sinh nhật của Hạ Nhất Dung vẫn được tổ chức khá rầm rộ, Hạ Tăng Kiến nói muốn các trưởng bối trong nhà đều được nhìn thấy Hạ Nhất Dung, thuận tiện để cô kết bạn với nhiều người cùng trang lứa.
 
Với lòng tốt từ người cha hiền hậu, Hạ Nhất Dung không thể từ chối.
 
Ngoại trừ vài gia đình Hạ Nhất Dung từng nghe qua trong đại viện, thì có mời thêm vài người đồng nghiệp thân thiết với Hạ Tăng Kiến, bố trí ba bốn bàn tròn trong sảnh Hoa mẫu đơn ở Bách Vị Hiên.
 
Từ nhỏ Hạ Nhất Dung đã đi theo ông ngoại nên gặp được rất nhiều kiểu trưởng bối khác nhau, trong buổi tiệc, cô khá thoải mái và cư xử đúng mực, tuy có chút nhát gan nhưng cũng vì do tuổi còn nhỏ.
 
Có người khen “Trông cô bé rất lanh lợi, không hổ được nuôi nấng ở phía nam, không giống với những bé gái của chúng ta ở đây.”
 
Hạ Nhất Dung lập tức nghĩ tới khẩu âm cô đang nói, cô đã cố gắng sửa giọng, thậm chí lúc học cuốn lưỡi âm cuối nghe vẫn khá buồn cười.
 
Cô đoán, chỗ “không giống” này rốt cuộc là tốt hay là không tốt.
 
Cô nhận ra có rất nhiều ánh mắt mang theo sự nghiên cứu tò mò về mình, dường như mọi người đều muốn nhìn ra một người từ cô mà họ chưa từng gặp bao giờ, đó chính là bóng dáng của mẹ cô.
 
Hạ Nhất Dung lờ mờ hiểu được, trong phạm vi của cha, mẹ là một người đặc biệt.
 
Có vẻ như vì cô mà mọi người mới tụ họp ăn tối cùng nhau thế này, không ai có tính cách mềm mỏng như mẹ cô, trên người họ đều mang theo sự kiêu ngạo.
 
Buổi tiệc qua được một nửa, người lớn vẫn đang trò chuyện vui vẻ, còn nhóm người trẻ thì không ai ngồi không yên, cả bàn trống trải, Hạ Nhất Dung đi theo cha kính rượu các trưởng bối, sau khi trở lại thì trên bàn chỉ còn mỗi Nhiếp Trinh, ngay cả Hạ Nghị Lâm cũng không biết đi đâu.
 
Vốn dĩ Hạ Nhất Dung còn chưa ăn no đã bị cha dẫn đi kính rượu, giờ phút này khi đối mặt với bàn ăn như vừa bị cơn bão càn quét, cô đói tới mức không cầm nổi đũa.

 
Cô cau mày giơ đũa lên, động tác chậm rãi.
 
Đĩa quay chuyển động đưa tới trước mặt cô một bát mỳ, Nhiếp Trinh khẽ hất cằm.
 
“Mỗi người một phần, đó là của nhóc.”
 
Có lẽ vì hôm nay cô cười quá nhiều, nói quá nhiều nên tiêu hao nhiều sức lực, ăn xong một bát mỳ cũng không đủ no, cô đặt đũa xuống.
 
Mắt thấy trước mặt Nhiếp Trinh vẫn còn một bát mỳ, trong có vẻ chưa ai động vào nó.
 
Sắc mặt cô phức tạp nhìn chằm chằm vào bát mỳ kia, Nhiếp Trinh cầm đũa lên gắp một miếng trên cùng, chậm rãi nhai nuốt rồi ngẩng đầu nhìn cô.
 
“Tôi không thích ăn mỳ, cho nên ăn một đũa cũng coi như chúc phúc nhóc.”
 
Hạ Nhất Dung còn chưa kịp tự hỏi mấy lời này có ý tứ gì, chỉ nghe thấy anh nói không thích ăn mỳ thì vội nói: “Vậy phần còn lại cho em ăn được không?”
 
Lúc này Nhiếp Trinh mới hiểu biểu cảm khó xử vừa rồi của cô, không phải vì anh chưa ăn mỳ sinh nhật, mà là cô muốn ăn.
 
Anh không nói gì, đặt bát mỳ lên đĩa quay rồi chuyển qua cho cô.
 
Sau khi ăn thêm một bát nữa, Hạ Nhất Dung mới cảm thấy thoả mãn, quan sát xung quanh, muộn màng nhận ra, dường như cô đang ở trong một tình huống khó xử.
 

Là nhân vật chính của hôm nay, cô cần phải chào hỏi và tiếp đãi khách thật tốt, nhưng trước mặt chỉ có Nhiếp Trinh, không muốn tiếp xúc quá nhiều.
 
Dường như nếu ở xa nhau thì sẽ quên đi một số điều trước đây.
 
Cô không muốn tâm trí mình cứ nhớ tới mấy chuyện khiến cô khó xử.
 
Bây giờ rời đi thì có vẻ quá tính toán, Hạ Nhất Dung quyết định duy trì sự im lặng quỷ quái này, cho dù Nhiếp Trinh không muốn nói chuyện cùng cô.
 
Nhóm người lớn đã uống rượu và ăn uống no say thì dần dần rời bàn, có người đi ngang qua nhìn thấy Nhiếp Trinh thì trêu ghẹo nói: “Trước kia sư phụ Đàm Thác Tự nói rằng, sang năm vận thế của Tiểu Trinh sẽ rất tốt, sinh nhật năm sau của Tiểu Trinh nhất định phải làm lớn mới được.”
 
Nhiếp Trinh lạnh lùng nhìn sang, dù là trưởng bối thì anh vẫn không chút khách khí, ánh mắt lạnh như băng.
 
Lúc này cái người ngà ngà say kia mới nhớ ra, trước kia vị sư phụ đó đã nói rằng, mệnh của Nhiếp Trinh khắc song thân, 18 tuổi gặp được người hiền chuyển mệnh, như vậy mới có thể an yên cả đời.




 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận