Bé trai trên đầu bốc lên một loạt dấu chấm hỏi .
Nó là trí năng toàn tức hình chiếu, có thể tùy tâm sở dục cài đặt ngôn ngữ cho chính mình nên dấu chấm hỏi cũng đủ loại kiểu dáng, có đeo kính, có cài hoa, còn có vẫy đuôi, sống động mà ở trên đỉnh đầu bé trai xoay quanh mấy vòng.
Phó thuyền trưởng Đường Lập Dự ở một bên nâng cằm, tốt bụng giải đáp: "Đây là sách của tôi ."
Nhãi con nhà hắn năm nay mười ba tuổi, nửa tháng trước mới vừa phân hoá thành tiểu A, hắn còn chưa kịp kiểm tra năng lực của con trai đã nhận được mệnh lệnh phải đi viễn chinh.
Vì vậy mua một đống sách mang vào phi thuyền, dự định trước tiên nắm giữ tri thức lý luận, chỉnh lý ra một bộ kế hoạch huấn luyện khoa học , chờ khi kết thúc viễn chinh trở về thì chuẩn bị cẩn thận để —— huấn luyện con trai.
Đường xá đi viễn chinh dài dằng dặc,rất tẻ nhạt,mười vạn quân nhân trên phi thuyền mỗi ngày ngoại trừ làm công tác cùng huấn luyện ở ngoài, lúc rảnh rỗi thì tìm các loại giải trí giết thời gian, tỷ như đọc sách, xem kịch, chơi bóng, chơi toàn tức du hí vân vân.
Đương nhiên, đối với quân nhân mà nói, thích nhất vẫn là lên cơ giáp thế giới xé giết.
Từ khi 700 năm trước nhà khoa học trong vũ trụ phát hiện một loại sóng thần kỳ , tinh tế chính thức tiến vào thời đại võng lạc ,chỉ cần không phải chưa khai phá hoang tinh hệ hoặc góc địa phương , đều có thể kết nối với tinh tế võng.
Vì vậy, Dao Quang Hào vừa vào vũ trụ, có nhiều quân nhân đã lần lượt chạy cơ giáp trong cơ giáp thế giới để giết thời gian đến nguyên soái cũng không ngoại lệ.
Nguyên soái luôn luôn biết hạn chế, mỗi ngày chỉ điều khiển hai giờ, thế nhưng, điều Đường Lập Dự nghi hoặc chính là, không biết nguyên soái đã đáp sai đến căn nguyên nào mà có thể đến chỗ hắn mượn ba, bốn quyển sách, nhìn ra tràn đầy phấn khởi, ở trên trung tâm chỉ huy của phi thuyền cũng không nỡ buông sách xuống.
Cỗ sức mạnh nghiêm túc thật bự, so với người làm cha như hắn còn mạnh hơn!
Nếu không phải biết trước nguyên soái năm nay chỉ mới hai mươi bảy, là người đàn ông độc thân hoàng kim trong mắt vạn ngàn thiếu nữ Omega ở Đế quốc Huyền Võ,chỉ cần nhìn dáng vẻ chăm chú của hắn, Đường Lập Dự thật sự cho rằng hắn là baba của đứa trẻ tiểu A kia.
Lý Diệu không nhanh không chậm lật trang, tầm mắt dừng lại trên sách không để ý đến ánh mấy người còn đang nghi hoặc , hồn nhiên không hay.
"Ngài muốn huấn luyện tiểu A thế nào ?" Bé trai tính cách trực tiếp, tò mò cái gì liền hỏi cái đó, nó khoát tay lên bả vai của người đàn ông , để sát vào đầu đọc nội dung trong sách .
Khóe môi của Lý Diệu cong lên, cũng không che giấu: "Ở trong cơ giáp thế giới ta đã gặp được một đứa nhỏ rất có thiên phú ."
Đường Lập Dự kinh ngạc nhíu mày.
Có thể được nguyên soái để vào mắt, còn được nguyên soái khen ngợi là người có thiên phú chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, đứa trẻ tiểu A thiệt là lợi hại !
Bé trai chớp đôi mắt xanh long lanh , truy hỏi: "Đứa nhỏ? Bao nhiêu tuổi? Tên gì? Tôi có quen không!"
Nguyên soái cảm thấy hứng thú với một đứa nhỏ, nhất định là rất lợi hại.
Nhìn cuốn sách chỉ nam cái gì đó? Thông tin chi tiết về những người huấn luyện tâm đắc trong kho nó có đến một đống lớn, tùy ý chọn một cái còn tỉ mỉ hơn quyển sách này, không được nữa thì nó còn có thể căn cứ vào tố chất thân thể của tiểu A kia để chế tạo ra một cái kế hoạch huấn luyện thích hợp nhất cho nguyên soái.
Đường Lập Dự nghe vậy, không khỏi vểnh tai lên.
Lý Diệu hơi nghiêng đầu, ngũ quan tuấn mỹ được ánh đèn sáng ngời chiếu lên càng lộ rõ vẻ lập thể, mày kiếm anh tuấn bay, mắt phượng vàng đồng lập loè cơ trí thần thái,da dẻ màu đồng bóng loáng mà có cảm xúc ,mái tóc như tơ tóc bạc thượng hạn theo động tác của anh nhẹ nhàng tung bay, vì thế làm khuôn mặt của Lý Diệu càng tăng thêm mấy phần tao nhã cùng cao quý.
Tựa hồ nghĩ đến cái gì chuyện thú vị, Lý Diệu nụ cười trên mặt nồng một chút.
"Đứa nhỏ không quá thích nói chuyện, mà rất đáng yêu, thông minh còn kiên cường, nói một chút là có thể hiểu , niên kỷ dám ở khu A5 làm đài chủ, lần thứ nhất gặp phải ta không chỉ không có khiếp đảm, còn dám triệu hoán cơ giáp hướng ta khiêu chiến.
Bị ta một chiêu giây, không tức giận chút nào, ham muốn hiểu biết mạnh mẽ, là miếng ngọc chưa qua điêu khắc ngọc thô chưa mài dũa."
Đường Lập Dự run rẩy khóe miệng, một mặt không nói gì.
Đây là rất nhiều yêu thích đi, mới có thể như vậy khoe khoang a?
"Nhìn cái đầu nhỏ chỉ tầm mười ba mười bốn tuổi đi, tên..." Lý Diệu liếc mắt nhìn bé trai đang nằm úp sấp ở đầu vai kia, đuôi lông mày khẽ nhếch, "Đứa nhỏ ID cùng tên của ngươi giống nhau."
Bé trai ánh mắt sáng lên."Cũng gọi là Dao Quang sao?"
"Không, Đứa nhỏ gọi là Phá quân."
Phá quân cũng là Dao Quang, bắc đẩu thất tinh đứng thứ bảy .
*
"Tiểu Hân con có muốn mua không cái gì không ?"
Trong phòng khách nhà Lâm gia , Hoàng tiên sinh ngồi trên ghế sa lon, ôn nhu nhìn kỹ thiếu niên ngồi im lặng bên kia.
Thiếu niên cúi đầu, chơi rubki một cách tự nhiên , mắt điếc tai ngơ không thèm trả lời câu hỏi của hắn .
Mẹ Lâm bưng trà từ phòng bếp đi ra, thấy đứa con nhà mình đối vị hôn phu rất hờ hững không thèm quan tâm , không khỏi trách cứ: "Tiểu Hân, Hoàng tiên sinh bỏ việc trong việc ngoài để đến một chuyến cũng không dễ dàng gì , con phải chiêu đãi người ta cho tốt chứ ."
Lâm Hân ngón tay linh hoạt không ngừng xoay chuyển rubik, cũng không thèm ngẩng đầu lên nói: "Cơ giáp."
Lâm mẫu thả tách trà xuống , áy náy nói với Hoàng tiên sinh : "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã không thích nói chuyện , xin Hoàng tiên sinh thứ lỗi."
Hoàng tiên sinh cười khanh khách nói: "Không có gì ."
Một đôi đôi mắt màu nâu như đang nhìn chăm chú vào con mồi mà chăm chú nhìn kỹ thiếu niên, giày da ở trên sàn nhà nhẹ nhàng đạp xuống, trong đầu chợt lóe hai chữ "Hoàn mỹ" .
Dùng thân phận của hắn, tiếp xúc qua vô số nữ O, nhưng so sánh các nàng cùng thiếu niên trước mặt , dĩ nhiên không bằng một phần mười của hắn.
Chẳng trách động vật bên trong thiên nhiên , nam tính phổ biến so với giống cái càng đẹp hơn.
Nhân loại thụ gen ngoại tinh dị thú ảnh hưởng, nhiều ít trộn điểm thú tính, nếu không Alpha cùng Omega tại sao có thể hấp dẫn tín tức tố lẫn nhau a?
Mà Omega một khi tiến vào thời kỳ động dục , nhất định phải bị Alpha ký hiệu, mới có thể vượt qua giai đoạn nguy hiểm.
Cái này tạo ra cho họ khó khăn không có cách nào đảm nhiệm được một số trọng yếu hoặc ngành nghề đặc thù, tỷ như làm quân nhân.
Bởi vì, một Omega khi động dục bên trong , sẽ tản mát ra tin tức tố, làm cho Alpha phụ cận hết thảy dễ dàng rơi vào kỳ cảm giác , nếu như độ xứng đôi cao, càng sẽ dễ đánh mất lý trí, đem Omega động dục bên trong chiếm thành của mình.
Trong lịch sử đã từng phát sinh bi kịch mấy lần , ảnh hưởng quá lớn, các quốc gia tinh tế lấy biện pháp tương ứng, cuối cùng tạo thành địa vị xã hội của Omega xuống dốc không phanh.
Đặc biệt là ở thủ đô Thanh Long Cộng Hòa Quốc, chỉ có Omega sau khi bị Alpha kí hiệu, mới được phép xuất ra cửa làm việc .
Thiếu niên dùng chuẩn A làm mục tiêu đến mười tám năm , đột nhiên bị phân hóa làm O, muốn hắn lập tức tiếp thu vận mệnh làm O, e là rất khó.
Bất quá, tính cách càng kiêu căng khó thuần phục , sau này bồi dưỡng càng thú vị, không phải sao?
Hoàng tiên sinh sờ sờ cái cằm trơn bóng ngồi đó suy nghĩ .
Lâm Hân cau mày, chơi xong rubik mới tiếp nhận bị quấy rầy.
Cậu quá mức buồn bực, trong phòng khách không khí quá ngột ngạt, mẹ Lâm sợ Hoàng tiên sinh lại không cao hứng, liền ngồi bên cạnh, nhiệt tình bắt chuyện.
Hàm súc dò hỏi Hoàng tiên sinh làm việc ở đâu, trong nhà còn có người nào, sống ở đâu, sau khi kết hôn có kế hoạch gì, đứa con nhà mình gả đi có thể khó dạy dỗ hay không , có an bài cậu tiếp tục đi học hay là làm mẹ .
Nếu là nhìn từ một góc độ khác , bà ta cuối cùng trở thành một bà mẹ che chở con .
Hoàng tiên sinh trả lời kín kẽ không một lỗ hổng, những câu trả lời đều có thể làm mẹ Lâm vui vẻ .
Thật ra có thể nói là cha mẹ vợ nhìn con rể càng nhìn càng thấy thỏa mãn.
"Nếu không Hoàng tiên sinh ở lại ăn cơm trưa hãy về ." Mẹ Lâm mời gọi.
"Không được đâu , buổi trưa tôi còn có việc, đến công ty một chuyến." Hoàng tiên sinh giơ tay xem thời gian, "Lần sau rảnh rỗi sẽ trở lại."
Lâm mẫu biết được hắn ở công ty làm chức cao trọng vọng, cũng không dám giữ lại, nhìn vào Lâm Hân nói nhỏ : "Tiểu Hân, con đi tiễn Hoàng tiên sinh đi."
Lâm Hân đem rubik nhét vào trong túi quần thể thao, chậm rãi đứng dậy.
Đem người đưa tới huyền quan cách cửa lớn một chút , liền đứng bất động.
Mẹ Lâm chỉ tiếc mài sắt không thành thép, chỉ có thể tự mình đứng ra , khách khí đưa Hoàng tiên sinh đến thang máy, vừa vào nhà, muốn mắng con mình một trận, không ngờ Lâm Hân đã trở về phòng của mình từ lâu .
Mẹ Lâm : ...
Lâm Hân theo thói quen khóa cửa, bước nhanh tới quang não , một bên mang mũ giáp cảm ứng một bên ngồi xuống ghế.
Sáng sớm đã bị kẻ đáng ghét quấy rối, ảnh hưởng đến thời gian kiếm tiền của cậu , càng ảnh hưởng đến cậu huấn luyện.
Ý thức loáng qua một cái, mới vừa đăng nhập vào cơ giáp thế giới , lập tức có hệ thống hiện nhắc nhở.
"Tích tích, ngài có tin nhắn."
【 Huyền Minh: Đứa nhỏ, nhóc đi đâu rồi? 】
【 Huyền Minh: Ta ở phòng huấn luyện số 987 chờ nhóc đó.
】
【 Huyền Minh: Nửa tiếng trôi qua, nhóc con sao còn chưa tới? 】
【 Huyền Minh: Xem ra hôm nay ta bị nhóc con thả chim bồ câu.
】
Tin nhắn cuối cùng là cách hai mươi phút trước, mà bây giờ, bình thường huấn luyện hai giờ mà bây giờ chỉ còn mười phút .
Lâm Hân đi đến đại sảnh, chạy đến gian thang máy thật nhanh, thang máy quá nhiều người, chen không được , cậu không chút do dự mà leo thang bộ, chạy một hơi lên lầu sáu, ổn định hơi thở một chút , lao nhanh đến phòng huấn luyện số 987 .
"Ầm —— "
Cửa nặng nề đẩy ra , đầu đầy mồ hôi nhìn về phía căn phòng trống trãi.
Không có ai ?
Cậu đến muộn sao?
Thiếu niên cắn môi, trong đôi mắt từ từ hiện lên một lớp sương mù.
"Đến rồi sao ?" Thanh âm trầm thấp của nam nhân từ phía sau lưng cậu vang lên, thiếu niên trợn mắt lên, từ từ quay đầu lại.
Mặt nạ thình lình đập vào mắt.
"Sao lại đứng ở cửa?" Lý Diệu đưa tay sờ sờ đầu của đứa nhỏ.
Hắn ở phòng huấn luyện chờ mãi, không chờ được đứa nhỏ, đi đánh mấy tràng đấu lôi đài, vừa mới nghe hệ thống nhắc nhở bạn tốt login , một chiêu hạ đối thủ, nhanh chóng trở về.
Đứa nhỏ đôi mắt đỏ lên, sắp khóc, bộ dạng thực sự quá chọc người yêu thích .
Lý Diệu kìm lòng không được, xoa xoa mái tóc mượt mà của đứa nhỏ , thuận tiện nhéo má đứa nhỏ một cái .
"Vào đi ." Hắn cười nói.
"Xin lỗi." Lâm Hân chân thành mà xin lỗi, "Khách tới nhà...!Không thể không chiêu đãi."
"Không sao." Lý Diệu lôi kéo tay đứa nhỏ đi vào phòng huấn luyện, "Ta hôm nay vừa vặn rất rảnh rỗi, có thể dạy nhóc thêm một lúc nữa."
Lâm Hân âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Dứt bỏ vấn đề thực tế, nghiêm túc học tập.
Lý Diệu cũng không hỏi nhiều, đi thẳng vào vấn đề.
"Nhóc vận dụng tinh thần lực tiến bộ rất nhanh, duy nhất là thể lực rất ngắn ." Hắn vạch ra chỗ thiếu sót thiếu niên , "Thể lực cường thịnh là ưu thế của Alpha, hiển nhiên, nhóc không phát huy được ưu thế cái này ."
Lâm Hân hai má dưới mặt nạ cũng nóng lên.
Cậu là Omega, Omega thể lực nổi danh khá kém.
Cậu còn có thể nắm giữ thể lực hiện tại , cũng là may mắn được huấn luyện viên ban tặng.
Thấy đứa nhỏ không nói gì , Lý Diệu cho là chính mình nói quá nặng lời.
Trong sách viết, tiểu A tể tể lòng tự trọng rất lớn, trong quá trình huấn luyện không thể nóng vội, cần phải dạy dần dần.
"Đương nhiên, thực lực của nhóc bây giờ so với người cùng lứa còn mạnh hơn ,chỉ là yêu cầu của ta tương đối cao." Lý Diệu ôn nhu hỏi, "Lúc thường có ăn thịt dị thú nhiều không?"
Lâm Hân nhỏ giọng nói: "Trước đây ăn nhiều, hiện tại không được ăn."
Sau khi trở thành O , còn có thể lấp đầy bụng là tốt lắm rồi, tình cờ thì có thịt dị thú ăn , nhưng mẹ cậu nấu thêm thịt dị thứ là đặc biệt vì ba cậu mà làm.
"Trong không khí thịt dị thú hàm lượng có hạn, A càng mạnh càng cần thiết ăn thịt dị thú càng nhiều, sau này nhớ tận lực ăn nhiều thịt dị thú vào." Lý Diệu nói.
Lâm Hân nhấp môi dưới, gật đầu.
Có đại thần chỉ đạo, võ đài tăng lên tỷ lệ thắng, sau bảy ngày, kiếm lời 180 vạn, mua được thịt dị thứ có chất dinh dưỡng cao .
Lý Diệu bắt đầu chỉ dạy đứa nhỏ thuật đánh lộn.
Hắn ra chiến trường là quân nhân, truyền thụ tự nhiên cũng là sát chiêu.
Lâm Hân giống như bọt biển , toàn bộ nhớ hết , nhanh chóng làm cho mình trưởng thành.
Thời gian của cậu không nhiều lắm.
Nhất định phải mau chóng học được, sau đó ——
"Ào ào ào —— "
Cậu nằm trên mặt đất thở hồng hộc, mệt đến một ngón tay cũng không muốn động.
Mỗi lần huấn luyện, đều sử dụng hết toàn lực, ép mãi không ra một tia nguyên khí.
Trái lại là đại thần, tư thế oai hùng hiên ngang,ép ra mấy tia nguyên khí cũng không sợ loạn.
Đứa nhỏ nằm trên mặt đất một hồi lâu , Lý Diệu ngồi xổm xuống hỏi: "Ngồi dậy nổi không ?"
Lâm Hân khôi phục được một chút khí lực, miễn cưỡng chống đỡ thân thể.
"Ừm."
Cậu ngồi dưới đất, lau chùi cái trán đang chảy mô hôi.
Lý Diệu tay phải đẩy một cái, ngồi ở bên cạnh cậu ."Ngày mai bắt đầu, ta có chút bận, không thể để lâu ."
Lâm Hân cấp tốc quay đầu, trong mắt toát ra thần sắc không muốn .
"Là...!Chuyện rất trọng yếu?"
"Ừm." Lý Diệu suy nghĩ một chút, tiết lộ một chút, "Vì giữ gìn vũ trụ hòa bình, phải đến đánh bay thứ bại hoại siêu cấp lớn ."
Lâm Hân biết đại thần là quân nhân , chức trách của quân nhân chính là ra chiến trường, tiêu diệt thế lực ác để hoàn thành nhiệm vụ.
"Chúc huấn luyện viên chiến thắng !" Cậu nghiêm nghị cúi đầu về phía người đàn ông nọ .
"Cảm ơn." Lý Diệu trong mắt nhu hòa, "Chờ viễn chinh kết thúc, chúng ta ở thực tế gặp nhau một lần đi?"
Lâm Hân trố mắt.
"Không muốn sao?" Lý Diệu hỏi.
Nếu tại thế giới giả lập dạy đứa nhỏ, thế giới hiện thực cũng không có thể buông xuống.
Hai người kết hợp, mới có thể đạt đến hiệu quả tốt hơn.
Hiếm thấy gặp được đứa nhỏ thông minh như vậy , dù như thế nào cũng phải bảo hộ ở dưới cánh chim của mình.
"...!Được." Lâm Hân lặng lẽ nắm chặt tay thành quyền, thẳng tắp lưng, đáp lại .
Lý Diệu trước khi logout , xoa xoa tóc của cậu mấy cái .
"Vậy đợi đến thực tế chúng ta gặp mặt."
Lâm Hân khéo léo cúi đầu, lưu luyến mà cảm thụ bàn tay dày rộng ấm áp của người đàn ông .
Mãi đến tận khi Lý Diệu logout, cậu vẫn duy trì tư thế cuối đầu.
Nước mắt một giọt một giọt mà rơi xuống, rơi xuống trên sàn nhà của phòng huấn luyện .
Cậu không biết, sau năm ngày nữa, mình sẽ ở nơi nào.
*
Buổi trưa, Lâm Hân đúng giờ logout.
Vòng phân biệt thân phận trên tay có thông báo nhắc nhở, cậu nhanh chóng đi ra.
Trốn trong phòng, không ở đại sảnh sẽ không cần nhìn thấy ba mẹ nữa.
Chuẩn bị cho con trai một cái hôn sự , nợ cũng trả hết , ba mẹ Lâm sống lưng cũng thẳng tắp ưỡn ngực ngẩn cao đầu , có mặt mũi mà trở về cương vị.
Sáng sớm nếu không phải có Hoàng tiên sinh đến ghé thăm , mẹ Lâm cũng sẽ không xin phép nghỉ nữa ngày.
Chờ Hoàng tiên sinh đi xong, bà cũng không thèm chuẩn bị bữa trưa cho con trai , vội vả trở về công ty làm việc .
Chuông cửa vang lên, Lâm Hân ra mở cửa, nhìn thấy người máy chuyển phát nhanh đang đứng ở trong hành lang.
"Chào ngài, tôi là nhân viên chuyển phát nhanh 00 số 98, xin hỏi ngài là Lâm tiên sinh sao?"
"Đúng vậy." Lâm Hân giơ cổ tay lên, để nhân viên chuyển phát nhanh quét hình cậu phân biệt .
"Cảm ơn ngài đã phối hợp, thân phận đã xác nhận." Người máy bụng vừa ra mở, lấy ra một cái valy lớn.
Chờ nhân viên chuyển phát nhanh đi khỏi , Lâm Hân đóng cửa lại, đem valy kéo vào phòng của mình.
Mở valy ra , cậu tỉnh táo dị thường mà lấy đồ vật bên trong ra , từng loại mà bày trên giường.
Một hộp thịt dị thú chất dinh dưỡng cao, có thể ăn đến nửa tháng.
Mười ống ức chế tề cao cấp để qua thời kỳ động .
Hai bao mũ vệ y màu đen cùng nhiều thứ khác.
Một giày thể thao nhiều chức
năng .
Một số công cụ hợp pháp .
Còn có một cái dao con đang được bọc bên trong túi nhỏ.
Cùng với một cái vòng tay không gian giá trị trăm vạn .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...