Bộ não của Lâm Hân trống rỗng.
Có vẻ như cậu bé đã bị phụ huynh bắt quả tang vì làm điều xấu, bằng chứng đã rõ ràng và sẽ sớm được phán xét.
Sắc mặt trắng bệch vì lo lắng cùng thẹn thùng, thiếu niên vội vàng quay đi như chim sợ cành cong , không dám nhìn Lý Diệu, vô thức ném khăn tắm trong tay đi, che giấu"bằng chứng".
Tuy nhiên, cơ thể gần như bán khỏa thân của người đàn ông nằm ngang trên giường.
Lâm Hân cúi đầu, mái tóc mỏng xõa xuống che đi đôi má ửng hồng, nhưng đôi tai nhỏ như nhỏ máu lại phản bội sự xấu hổ của chủ nhân.
Hầu hết người bình thường nếu tiêu hao năng lượng quá mức sẽ phục hồi rất chậm, trường hợp nặng phải đưa đến bệnh viện để điều trị. Cậu vốn tưởng rằng đại thần sẽ ngủ mấy ngày liền không kiêng dè mà lau người giúp đại thần.
Tuy nhiên, cậu không ngờ rằng thể chất của đại thần lại có một không hai, tỉnh lại sau khi hôn mê hơn mười tiếng đồng hồ.
Bởi vì cậu bị bộ phận to lớn kia của người đàn ông này làm cho hoảng sợ, không khỏi nhìn nhiều hơn mấy cái , nhưng lại bị bắt tại trận.
Hài lòng không ?
Nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, Lâm Hân làm sao dám trả lời, đặt hai tay lên đầu gối, xoắn xuýt , đầu rũ xuống, giống như một chú chó con phạm sai lầm , chờ đợi người lớn giáo huấn.
Lý Diệu thấy thế, không khỏi nhếch miệng.
Sau khi tinh thần lực của anh cạn kiệt, tuy rằng cơ thể đã đi vào giấc ngủ, nhưng ý thức của Lý Diệu vẫn còn tỉnh táo.
Anh biết đứa trẻ này lôi anh ra khỏi buồng lái máy móc rất khó khăn, biết đứa nhỏ bò ra khỏi cái hố lớn trên lưng còn mang theo anh, cũng biết hành vi vô liêm sỉ Huyền Minh là " Bán chủ " của mình , biết rằng cơ bụng của anh đã bị lộ ra ngoài không khí trong vài phút, tay đứa nhỏ lấy khẩu súng laze ra khỏi thắt lưng ...
Cuối cùng, Lý Diệu nằm trên giường trong lều và bị một đôi tay bận rộn lau từ trên xuống dưới, cơ thể anh như bốc cháy.
Càng lau càng nóng , nếu không tỉnh lại, e rằng bộ vị nào đó của anh cũng sẽ ngẩng đầu lên mất .
Vì vậy, Lý Diệu điều động tinh thần căn nguyên để khôi phục một chút tinh thần , kết thúc hôn mê.
Khi anh mở mắt ra và nhìn thấy ánh mắt tập trung nhìn bộ vị kia của cậu bé, anh lại bắt đầu thích thú muốn trêu chọc một chút .
Đứa nhỏ quả nhiên bị dọa sợ ,cúi đầu đến mắt cũng không dám nhìn anh.
Quá ngoan .
Ánh mắt Lý Diệu trở nên dịu dàng .
Quả bóng ngồi xổm trên bàn thấy chủ nhân đã tỉnh, lập tức nói chuyện, “Nguyên soái ,cậu tỉnh rồi à?”
“Ừ.” Lý Diệu ngồi dậy, kéo qua tấm khăn trải giường bên cạnh, như không có chuyện gì mà che đi những bộ phận quan trọng để giải tỏa bối rối trong lều.
Quả bóng ôm cái bụng bầu bĩnh của nó và cọ vào cánh tay của Lý Diệu . “Tốc độ khôi phục tinh thần của cậu lại tăng lên?”
Lý Diệu hất cái đầu tròn trịa lắc đầu: “Mới khôi phục được một phần mười.”
“Một phần mười?” Quả bóng nghiêm nghị nói, “Tôi đề nghị cậu nên tiếp tục ngủ đi.”
“Tôi sẽ suy nghĩ về điều đó.” Lý Diệu nhìn đứa nhỏ đang im lặng ngồi đó .
Vết đỏ ửng trên mặt Lâm Hân đã nhạt đi, hai hàng mi đen dài dày run rẩy, môi mím lại thành một đường, vai rũ xuống, cổ áo phông rộng nghiêng sang một bên, lộ ra bờ vai gầy.
Lông mày cậu khẽ cau lại , lòng ủ rũ .
Trong mọi trường hợp, việc cởi quần áo của người khác mà không được phép luôn là điều bất lịch sự.
Véo ngón tay, cậu lấy hết can đảm xin lỗi đại thần.
" Huấn luyện viên , đừng ..."
Một bàn tay dày rộng đột nhiên phủ lên đỉnh đầu, lời xin lỗi của thiếu niên đột ngột dừng lại , giọng nói trầm ấm từ tính của người đàn ông vang lên rõ ràng bên tai.
“Cảm ơn.”
Lâm Hân sửng sốt, kinh ngạc nhìn lên.
Lý Diệu mỉm cười, không giải thích lý do cảm ơn mà xoa xoa mái tóc của đứa nhỏ và khen ngợi: “Em đã làm rất tốt.”
Ở tuổi hiện tại, đứa nhỏ có thể gặp nguy hiểm trong một môi trường xa lạ nhưng lại không sợ hãi, điều này thực sự là đáng quý .
Lâm Hân cẩn thận nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn mỹ của người đàn ông, liên tục xác nhận anh không tức giận, bực bội trong lòng cũng bị quét sạch, được người hướng dẫn khen ngợi, đôi mắt đen láy sáng ngời.
“Khi tôi còn ở học viện, tôi đã có nhiều khóa huấn luyện sinh tồn trên thực địa.” Cậu nói, là một đội quân dự bị cơ giới, cậu tổ chức đi đến khu rừng ngoài hành tinh để huấn luyện hàng năm, và cậu đã giành được hạng nhất hết lần này đến lần khác.
“Em rất xuất sắc.” Lý Diệu chân thành nói. Điểm này, khi được dạy cho đứa nhỏ trong thế giới máy móc, anh đã hiểu rất sâu. Lúc đó anh nghĩ đứa nhỏ là một tiểu A, gặp cây giống tốt thì nảy sinh lòng ham mê giảng năng và muốn chuyên tâm chăm bón cho nó . Sau này mới biết đứa nhỏ là một tiểu O , ngoại trừ bất ngờ còn kinh ngạc hơn.
Theo như anh biết, bất kể là nam O hay nữ O, không có đứa trẻ nào có tinh thần lực cao và sức công phá kinh người như vậy.
Người đàn ông suy tư .
Với sự khẳng định của đại thần, Lâm Hân rất phấn khích, những sợi tóc nhỏ trên đầu cũng vui vẻ dựng lên.
" Huấn luyện viên , anh có đói không?” Cậu lấy ra một đống dinh dưỡng cao từ bông tai không gian, đặt lên giường cho người đàn ông chọn.
Lý Diệu vươn ngón tay thon dài cầm một bịch dinh dưỡng cao hương dâu lên. “Một bịch là đủ rồi .”
Lâm Hân lấy lại những bịch dinh dưỡng cao khác, nhìn dại thần vặn nắp, ngập ngừng nói: “Mùi vị có thể giống nhau , nhưng hàm lượng dinh dưỡng tuyệt đối đủ.”
Lý Diệu nhấp một ngụm, nhìn như bình thường. “Không tệ.”
Lâm Hân thầm thở dài, nhìn quần áo bẩn vứt trên mặt đất, cúi người nhặt lên, vội vàng nói: “Tôi đem đi giặt.”
Lý Diệu hút dinh dưỡng cao nhìn đứa trẻ chạy vào phòng tắm, ngửa ra sau tựa vào chiếc gối mềm mại.
Quả bóng làm cho chữ V nằm sấp, và hỏi một cách thần bí : "Nguyên soái, có muốn xem video không?"
"Video gì?"
"Cái này —— "
Một màn hình ảo bật lên phía trên quả bóng , chiếu lên lưng Lâm Hân cõng Lý Diệu bò ra khỏi cái lỗ lớn.
“… Gửi cho tôi một cái.” Lý Diệu hút xong dinh dưỡng cao liền vỏ ném vào thùng rác dưới giường.
“Tuân mệnh !” Quả bóng thu hồi đoạn video lại, nhanh chóng đóng gói và gửi đi.
Máy nhận dạng đã vang lên, Lý Diệu không kiểm tra ngay lập tức, lấy ra một bộ quần áo bình thường từ trong vòng không gian, vừa mặc vừa nói với quả bóng cơ giáp : “Báo cáo tình huống mới nhất.”
“Vâng!” Huyền Minh trong nháy mắt nghiêm túc trở lại.
Trong phòng tắm chật chội, Lâm Hân nhét đống quần áo bẩn mà đại đhần đã thay vào máy giặt, chỉnh lại bánh răng rồi mặc kệ.
Đứng trước bệ rửa mặt, cậu lặng lẽ nhìn mình trong gương.
Thông qua suy nghĩ chia sẻ, cậu đã biết được thân thế thực sự của đại thần.
Lý Diệu , nguyên soái của Đế quốc Huyền Võ, như sấm bên tai.
Khi các giảng viên quân sự của Trường Cao đẳng Hoa Đông lên lớp, họ thường trích dẫn các tướng lĩnh của nhiều quốc gia, phân tích thành tích, phong cách chiến đấu, chiến lược, v.v.
của họ, và thỉnh thoảng tán gẫu những câu chuyện phiếm. Trong số đó, nguyên soái của Đế quốc Huyền Võ được nhắc đến nhiều nhất vì quá bí ẩn, mỗi lần xuất hiện trước công chúng đều đeo một chiếc mặt nạ mang tính biểu tượng, đến nỗi có người đoán rằng anh ta xấu xí hoặc biến dạng nên đã không dám lộ khuôn mặt thật.
Bây giờ, Lâm Hân , người đã nhìn thấy sự xuất hiện của đại thần, phải vì anh ấy làm rõ .
Bất kể là khuôn mặt hay dáng người, thần thái tuyệt vời đều hoàn mỹ!
Cậu bé nghĩ đến điều gì đó, mặt lại bắt đầu nóng lên, cậu đưa tay về phía dây cảm ứng, lấy nước rồi tạt mạnh vào mặt cho hạ hỏa.
Khi nhiệt độ xuống thấp , cậu đưa tay vào chậu rửa mặt và nhìn xuống dòng nước đang chảy .
Vừa mới được đại thần cứu khỏi nhà đấu giá, thân phận mỏng manh, rất phụ thuộc vào đại thần, sau đó tiến vào cơ giáp chiến đấu với hải tặc, không chỉ tôn thờ đại thần, còn bị hút vào hố sâu và rơi xuống một hành tinh lạ.
Cậu đối với sự che chở của đại thần tràn đầy cảm kích.
Bây giờ, sau khi bình tĩnh lại, cậu lại cảm thấy hoang mang cho tương lai của mình.
Cậu sẽ đi đâu từ bây giờ?
Bên ngoài phòng tắm, người đàn ông và cơ giáp đang bàn bạc kế hoạch rời đi, Lâm Hân tin rằng với sức mạnh của đại thần, anh ấy sẽ có thể trở về Đế quốc Huyền Võ một cách an toàn.
Cậu thì sao đây ?
Đi theo đại thần đến Huyền Võ đế quốc?
Thái độ của Huyền Võ đế quốc đối với nam O có giống với Thanh Long cộng hòa không ?
Đại thần nói mình là đứa nhỏ nhà anh ấy , chẳng lẽ là cùng thủ hạ đùa giỡn sao?
...
Với vô số suy nghĩ tiêu cực quanh quẩn trong đầu, Lâm Hân không thể ngừng đoán theo hướng xấu nhất, ngay cả cha mẹ thân thiết nhất cũng đã bỏ rơi cậu.
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ bừng.
“Không sao chứ?” Giọng nói dịu dàng của một người đàn ông vang lên ở cửa phòng tắm.
Lâm Hân sửng sốt, rút khăn khô trên giá xuống, che mặt.
"Không có chuyện gì đâu ạ ." Cậu buồn bực nói .
Sau khi Lý Diệu và Huyền Minh trao đổi thông tin, thấy đứa trẻ vẫn còn trong phòng tắm, họ rời khỏi giường và đi đến xem xét.
Đứa trẻ động tác nhanh chóng, lấy khăn che mặt, nhưng ánh mắt của Lý Diệu sắc bén hơn, anh đã nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của đứa nhỏ sau khi khóc.
Anh không vạch trần , quan tâm nói: " Mệt mỏi một ngày , nên nghỉ ngơi.”
Lâm Hân lau mặt, treo khăn tắm lại trên giá, cúi đầu đi theo sau lưng đại thần, đi đến bên giường cùng nhau.
Đây là một căn lều đơn, tất nhiên chỉ có một chiếc giường.
Lý Diệu dọn giường, đặt gối ở giữa, quay người lại hỏi Lâm Hân , “Em có để ý hai người ngủ cùng nhau không?”
Lâm Hân lắc đầu.
Lý Diệu bước đi. “Em ngủ bên trong, tôi ngủ bên ngoài.”
“Được ạ.” Lâm Hân ngoan ngoãn leo lên giường, do dự, cởi quần thể thao, chỉ mặc một chiếc quần đùi ngắn , hai chân trơn bóng nằm quay lưng về phía người đàn ông.
Lý Diệu rũ mắt xuống, nằm ở bên ngoài.
Chiếc giường 1,5 mét thật sự rất nhỏ, Lý Diệu cao lớn, anh nằm xuống trực tiếp dán vào lưng Lâm Hân .
Lâm Hân rõ ràng cứng đờ.
Lý Diệu dịch ra ngoài, nằm quay mặt ra ngoài, cuối cùng cũng không còn lấn nữa.
"Ngủ ngon." Anh nói.
Lâm Hân nhỏ giọng đáp lại: "Ngủ ngon."
Một lúc sau, lều trại tối sầm lại, quả bóng đã ngồi xổm trên bàn nghỉ ngơi.
Lâm Hân nắm lấy một góc của tấm khăn trải giường và ép mình ngủ, rõ ràng là cậu đang mệt mỏi, nhưng đầu cậu lại hưng phấn , cậu không thể ngủ được.
Giữ nguyên tư thế hồi lâu, có phần khó chịu, cậu thận trọng xoay người lại.
Khi cậu di chuyển, người đàn ông đi theo, sau đó hai người mắt đối mắt nhìn đối phương .
"Ngủ không được?" Lý Diệu hỏi.
"..
Hừm.” Lâm Hân cong ngón chân.
Lý Diệu đột nhiên duỗi tay ôm lấy đứa nhỏ.
“Thả lỏng đi nào .”
Lâm Hân bị người ôm vào trong lòng, nhất thời không dám nhúc nhích.
Lý Diệu vỗ vỗ lưng cậu như đang dỗ dành đứa nhỏ, áp môi anh vào tai đứa nhỏ , thì thào nói: “Nào, đừng suy nghĩ nữa, em đã mệt mỏi cả chiều , ngủ một giấc nào.”
Lâm Hân tìm kiếm một tư thế thoải mái trong lòng của anh , ngửi thấy mùi pheromone thoang thoảng hương linh sam, cơ thể cứng đờ của cậu dần dần thả lỏng.
Nhắm mắt lại, ý thức sắp mờ mịt, cậu không khỏi lẩm bẩm: “Huấn luyện viên đã nhận ra tôi… trước khi tham gia đấu giá sao?”
Có lẽ nhận ra cậu ? Bằng không, không biết vì sao lại lấy 10 tỷ đập lên người cậu ?
Lý Diệu vỗ vỗ lưng đứa nhỏ , đôi mắt vàng híp lại, đưa ra câu trả lời bất ngờ: “Chà, chắc là do pheromone của chúng ta vừa vặn 100%.”
Lâm Hân đột ngột mở mắt ra, cơn buồn ngủ cũng mất hết rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...