Dao Quang Hào · thuyền trưởng .
"Nguyên soái, ngài thật sự muốn bí mật lẻn vào Ám Tinh?" Phó thuyền trưởng Đường Lập Dự nhíu mày hỏi.
"Không phải lẻn vào, là quang minh chính đại đi vào." Lý Diệu chuyển động chiếc nhẫn đắt giá lộng lẫy trên ngón tay , áo bào ưu nhã nạm đầy bảo thạch , nhấc lên chiếc cằm , liền lộ ra hầu kết khêu gợi, một đầu tóc bạc như mặt nước được chải cẩn thận tỉ mỉ, hai cái nạm kim cương là đồ trang sức cổ điển kẹp ở đầu hai bên, vừa cố định kiểu tóc, lại cùng mái bạch kim như hòa quyện vào nhau .
Đường Lập Dự sắp bị nguyên soái phục trang đẹp đẽ "Bạo phát phú" cấp thiểm titan cùng hợp kim mắt chó .
Nguyên soái lúc thường quân trang nghiêm cẩn , khi mặc vào áo bào trắng Bạch hổ liên minh quý tộc , nạm vàng mang ngọc, không ngừng tản ra "Mau tới đánh cướp" hào khí, quả thực làm người không cách nào nhìn thẳng.
Bảy ngày trước, bọn họ đến hải tinh vực tối tăm, Dao Quang Hào ẩn giấu ở thạch đái, điều động trinh sát đội, nắm giữ hướng đi của tinh tế hải tặc , chiến hạm vô thanh vô tức bao vây, chỉ cần nguyên soái ra lệnh một tiếng, liền có thể phát động tiến công.
Chỉ là sáng sớm hôm nay, thám tử phát tới tin tức, đấu giá Ám Tinh sắp sửa đấu giá một thương phẩm thần bí đắt giá ,đến cả thủ lĩnh thần bí của thuyền hải tặc Cung Việt đều đích thân hiện thân,cố gắng làm cho báu vật "Thương phẩm" này tìm kiếm một vị chủ nhân tốt.
Cơ hội hiếm có, nguyên soái tự nhiên không muốn buông tha, với lại hiện tại có quyết định, hoá trang Bạch hổ liên minh quý tộc đi tới Ám Tinh tham gia buổi đấu giá, nhân cơ hội diệt trừ Cung Việt, triệt để tiêu diệt tinh tế hải tặc, để cho vũ trụ một mảnh an bình.
Tinh tế hải tặc nhiễu loạn tinh tế mấy trăm năm, tứ đại quốc bị thiệt hại nặng nề, hàng năm đều có phi thuyền vũ trụ bị đánh , tổn thất nặng nề, điều phái ra vô số quân viễn chinh, kết quả đều không theo ý người, chỉ vì hải tặc sống là nơi xa xôi tối tăm hải tinh vực tinh hệ, thuộc về chưa hoàn toàn khai phá , không ai quản lí khu vực, không có bản đồ, quân viễn chinh đoán không được sào huyệt của hải tặc , tay trắng trở về.
Nửa tháng trước, tam hoàng tử đem mấy chục tấn khoáng thạch từ R98 tinh hệ trở về Huyền Võ đế quốc, trên đường gặp phải tinh tế hải tặc tập kích, hơn vạn thuyền viên cùng thợ mỏ chết oan chết uổng, tam hoàng tử cùng bên người đội hộ vệ đều anh dũng hy sinh .
Tin tức truyền tới Huyền Võ đế quốc, hoàng đế bệ hạ tức giận.
Tam hoàng tử là nhi tử hắn thương yêu nhất , năm nay gần hai mươi lăm tuổi, lần này ra khơi vốn là vì rèn luyện, nào ngờ nghĩ đến dĩ nhiên vừa đi không trở về , hài cốt cũng không còn.
Bệ hạ sau khi bi thống , thề phải tiêu diệt tinh tế hải tặc.
Nguyên soái cùng tam hoàng tử là bạn tốt, biết được tin dữ, việc nghĩa chẳng từ nan, xin đi giết giặc suất quân chinh phạt tinh tế hải tặc, với là có lần này cũng đi viễn chinh.
Đường Lập Dự tin tưởng nguyên soái nắm giữ tuyệt đối chiến thắng so với thủ lĩnh hải tặc , nhưng là tiến vào vốn có "Xa hoa lãng phí tiêu kim quật" Ám Tinh, dùng thân mạo hiểm, vẫn là quá nguy hiểm .
Đường Lập Dự lần thứ hai khuyên can: "Nguyên soái, nếu không ngài suy nghĩ kỹ hơn một chút rồi hãy đi được không ?"
Lý Diệu đứng trước gương xem kỹ trang phục của chính mình , bảo đảm không có chút sơ hở nào, dùng một cái mặt nạ che khuất gương mặt tuấn mỹ, chỉ lộ ra một đôi con ngươi màu vàng rực rỡ hút hồn .
"Cân nhắc?" Anh nói, "Cổ nhân nói, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con.
Chỉ cần giết Cung Việt, đám hải tặc đó liền như rắn mất đầu, tinh tế ít nhất có thể an bình hơn trăm năm."
Đường Lập Dự trố mắt, không thể không tán thành lời nói của nguyên soái.
Hai mươi năm trước Cung Việt trở thành thủ lĩnh hải tặc , bọn hải tặc trở nên càn rỡ , nhưng vẫn có chút kiêng dè , chỉ ở tứ đại quốc tinh vực ngoại cướp bóc đàn thuyền lạc đàn , bây giờ lá gan càng lúc càng lớn, liên tiếp vi phạm, đến tứ đại quốc tạo thành quấy nhiễu lớn nhỏ đều có.
Cung Việt biết rõ chính mình là tội phạm truy nã trong tứ đại quốc , qua nhiều năm như vậy hành tung vẫn luôn quỷ bí, ngày hôm nay hắn đột nhiên lộ đầu chỉ vì một món "Thượng phẩm", lộ diện thân thế ở buổi đấu giá !
"Vạn nhất đó là cạm bẫy thì sao ?"
Đường Lập Dự vẫn có chút lo lắng.
Lần này đế quốc Huyền Võ viễn chinh là cơ mật, có thể khó bảo toàn tiết lộ phong thanh, đả thảo kinh xà.
"Ta dẫn theo đội cận vệ là được." Lý Diệu cầm lấy cái mũ che màu vàng óng được máng trên móc áo tối tăm kia , động tác suất khí , mang theo mũ, che khuất một phần đầu tóc lóng lánh bạc như nguyệt quang nọ , đi ra khỏi phòng ngủ.
Đường Lập Dự nhu nhu huyệt thái dương, đi theo phía sau hắn.
Lý Diệu cùng mười tên thân vệ binh ngụy trang hội hợp, đơn giản nói một ít chuyện, bước lên một chiếc Dao Quang Hào , bên trong là phi thuyền nhỏ,từ thạch đái rời đi , hướng về phía Ám Tinh.
*
Lâm Hân ý thức từ trong bóng tối thức tỉnh, tri giác dần dần khôi phục, ngón tay giật giật, xúc cảm mềm nhẵn,cậu không tự chủ được đưa tay tóm chặt một mảnh cái mền.
Thân thể chấn động, cả người hoàn toàn thanh tỉnh, cậu phút chốc mở mắt ra, bị một ngự tỷ có khuôn mặt trang điểm đậm bất thình lình đập vào mắt.
"Nhá, nhóc đã tỉnh rồi sao?" Ngự tỷ mở ra bôi lên môi cậu lớp son đỏ, nhíu mày hỏi.
Lâm Hân co rụt lại, giãy dụa muốn lui về phía sau, lại phát hiện tứ chi vô lực, toàn thân mềm nhũn đến không hề có khí lực, tinh thần lực bị quản chế, biến mất không còn tăm tích.
"tách ,keng ,..
"
Dây xích kim loại va chạm tạo ta âm thanh .
Lâm Hân kinh ngạc phát hiện cổ mình, cổ chân đều bị còng, quần áo trên người bị thay đổi thành một bộ váy màu trắng xẻ tà lộ ra phân nữa phần đùi trắng nõn , cánh tay cùng chân trần , phía sau lưng lạnh buốt, có quần áo còn đỡ hơn là không có quần áo, thói quen mặc quân trang đồng phục học sinh ,cậu thập phần không dễ chịu gì.
Thiếu niên nhăn đôi lông mày thanh tú , rất gợi cảm, nhu nhược như không có xương mà cầm góc chăn, thực sự là nhìn thấy mà yêu.
Ngự tỷ lui về sau một bước, ngồi lên cái ghế bên cạnh giường , hai chân tréo nguẫy, nâng cằm, đầy hứng thú mà thưởng thức.
Rõ ràng tầm mắt dạy người không có cách nào lơ là, Lâm Hân cố nén khó chịu không khỏe, khôi phục bình tĩnh, thật nhanh phán đoán tình cảnh bây giờ của mình .
Đây là một gian phòng trang sức hoa lệ, treo ở trên trần nhà là đèn thủy tinh có giá trị không nhỏ, cậu dưới thân là một tấm ráp giường hình công chúa, lụa mỏng trướng rủ xuống, tràn đầy sở thích thiếu nữ mộng ảo sắc thái.
Trên cổ tay của cậu không còn phân biệt khí cụ chứng minh thư , thay vào đó chính là dùng chất liệu đặc biệtluyện thành còng, dây còng không giới hạn chế hành động của cậu, hoàn áp chế lực lượng tinh thần của cậu xuống.
Người bắt cậu tựa hồ kiêng kỵ thực lực của cậu, ngay cả thuốc tê đều đã vận dụng, ngoại trừ chuyển động con ngươi, câu đến vươn mình còn thấy khó khăn.
Như thế là phí đính, tại sao lại nhốt cậu cơ chứ ?
"A, quan sát xong chưa?" Bị thiếu niên làm lơ cô không chịu được cô đơn mà lên tiếng, "Nhóc thật sự khác với tất cả mọi người, bình thường đứa nhỏ phát hiện mình bị tóm, không phải là nên cãi lộn sao?"
Lâm Hân thu hồi tầm mắt, lãnh đạm nhìn về phía cô gái đang ngồi đằng kia.
Cậu còn nhớ mặt thiếu trẻ tuổi này.
Cô gái đó cùng Alpha đã bắt cậu đều là bạn bè, cũng là thuộc hạ của Hoàng tiên sinh kia .
"Đây là nơi nào?" Cậu khàn khàn hỏi.
Quá lâu không có uống nước, cổ họng khô khan ho lên.
Cô gái vỗ tay cái độp, đứng dậy rót nước cho cậu , săn sóc mà cắm một cái ống hút, đặt ở môi của cậu .
Lâm Hân không nhúc nhích.
"Làm sao? Sợ tôi bỏ thuốc?" Cô nói, "Nhóc này a, quá cẩn thận đi ."
Lâm Hân run rẩy lông mi, há mồm ngậm ống hút, từ từ uống nước, giải khát, cậu liền buông ống hút ra , không uống thêm một ngụm nào .
Lắc lắc nữa cốc nước còn lại, cô đem cốc đặt lại trên bàn, sau đó ngồi xuống tiếp tục nhìn thiếu niên chằm chằm.
Đói không?" Cô ôn nhu hỏi.
Lâm Hân không hề trả lời, lẳng lặng mà nằm đó .
Cô cũng không thừa nước đục thả câu, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái cao cấp dinh dưỡng cao."Ở khoang dinh dưỡng ngủ mười ngày, đói bụng rồi đi."
Mười ngày?
Lâm Hân rũ mắt.
Mười ngày, đủ để những người này đem cậu mang tới bất kỳ địa phương nào, có lẽ, nơi này đã không phải là địa cầu.
Thiếu niên quá bình tĩnh, không hề giống giam tù, cho cậu uống nước, cậu liền uống nước, cho cậu dinh dưỡng cao, cậu liền ăn, như động vật nhỏ vô hại , so với ở trong ngõ hẽm hung hãn thì đều tuyệt nhiên bất đồng.
Quá ngoan!
Cô gái có chút ngứa tay muốn xoa xoa đầu của cậu , bất quá nhớ đến cậu là thương phẩm đắt giá dùng để bán đấu giá , không thể làm gì khác mà bỏ cuộc .
Lâm Hân ăn xong dinh dưỡng cao, dạ dày thoải mái hơn, liền từ từ nhắm mắt dưỡng thần.
Cậu quá bình tĩnh , bình tĩnh đến ngự tỷ đều phải hoài nghi nơi này là khách sạn, mà cô là người phục vụ hầu hạ của nhóc ấy.
Run rẩy khóe miệng, duỗi chỉ đâm đâm cánh tay trắng noãn của thiếu niên .
Lâm Hân nhấc lên mí mắt, đôi mắt đen kịt như mực trực chăm chú nhìn .
Bị một đôi mắt tựa như ngôi sao óng ánh nhìn chăm chú , ngự tỷ có chốc lát hoảng hốt, không kìm lòng được, nàng nổi lên lòng trắc ẩn, vì cậu giải thích nghi hoặc.
"Nơi này là Ám Tinh." Nàng nói, không ngoài ý muốn mà nhìn thiếu niên lộ ra vẻ kinh ngạc, "Chúc mừng nhóc, sắp trở thành thượng phẩm quý của buổi đấu giá đêm nay, vô số các quyền quý đến từ tinh tế khác nhau đều sẽ vì nhóc mà điên cuồng."
Lâm Hân bình tĩnh bề ngoài rốt cục xuất hiện vết rách, lộ ra khuôn mặt đúng như tuổi tác của cậu khi gặp chuyện đều sẽ cảm thấy sợ hãi.
Ám Tinh!
Vào Hoa Đông quân sự phụ thuộc lúc học tiểu học, các huấn luyện viên liền giảng cho bọn họ một bài giảng.
Viên tinh cầu này ở hải tinh vực tốt tăm, nó không thuộc về bất kỳ quốc gia nào, bị một tổ chức bí ẩn bắt đi , tinh tế hải tặc đều đối với bọn họ kiêng kỵ ba phần.
Nó nắm giữ một bộ quy tắc của mình, bất luận là đồ vật gì cũng có thể tiêu thụ, trong đó là phòng đấu giá tiếng tăm lừng lẫy, có thể mua được hết thảy thương phẩm, bao quát ——cả người!
Toàn bộ tinh tế đều là quyền quý phú hào, thông qua ám võng, xem xét con mồi, đợi đến thời điểm buổi đấu giá mở ra , bọn họ sẽ đi phi thuyền vũ trụ bí mật đi tới, toàn bộ ngụy trang rồi tiến vào sàn đấu giá, ném đi vạn kim.
Chính là bởi vì có quyền quý ở sau lưng chống đỡ, Ám Tinh sinh ý nối liền không dứt, trở thành tinh tế rửa tiền tốt nhất .
Khi nhắc tới những quyền quý bị lợi ích làm mê muội , các huấn luyện viên đều nghiến răng nghiến lợi, lại không thể làm gì.
Nếu không lộ mặt ác , các quyền quý tại bổn quốc đều ra vẻ đạo đức , không bắt được nhược điểm, chỉ có thể mặc cho nhỡn nhơ ngoài vòng pháp luật.
Bọn họ là những quân nhân này, ngoại trừ bảo vệ quốc gia, bảo vệ đạo đức , hoàn có thể trở thành một cây đao thượng tần , mà ai nào biết cái gọi là "Thượng tầng", còn không ...!"Quyền quý" bên trong có thể là thành viên trong đó a?
Giáo dục ân cần dạy bảo, gặp phải người Ám Tinh , nhất định phải báo cáo , tuyệt đối không thể xem thường.
Lâm Hân tàn nhẫn mà cắn môi, hàn khí trải rộng toàn thân, vô ý thức co rúm lại.
Cậu , thành vật đấu giá của Ám Tinh!
Cha mẹ cho là tìm cho cậu một người có tiền để gả , cũng không biết người kia có ý đồ riêng, lấy "Kết hôn" tên tuổi, thực tế đem cậu làm con mồi , qua tay liền bán.
Trên mặt thiếu niên sợ hãi đã lấy lòng ngự tỷ, nàng thổi thổi mỹ mái tóc , nhếch miệng.
Đây mới là phản ứng bình thường !
Bắt đến đến , Hắn cũng bất quá là một đứa nhỏ chưa qua thế sự đơn độc tinh khiết .
Lâm Hân đột nhiên hít thở không thông , khó thở, cậu há to mồm, cố gắng lấy hơi, nhưng mà dưỡng khí dù như thế nào đều không tới lá phổi, thiếu dưỡng khí khiến cho mặt đỏ lên, cả người hỏng mất, nước mắt tuôn trào ra.
"A —— a —— "
Cậu khàn giọng phát ra tiếng kêu, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, phảng phất lúc nào cũng có thể sẽ tử vong, ngự tỷ cũng sợ đến nhảy dựng lên.
"Này...!Nhóc...!Có sao không?" Nàng tiến lên kiểm tra.
Thiếu niên không ngừng co giật, trong miệng phun ra bọt .
Ngự tỷ cả kinh, vội vàng nâng dậy, vỗ một bên lưng cho nhóc ấy, một bên thúc giục kêu ," Nhanh lấy hơi, nhanh lấy hơi!"
Xong!
Vật đấu giá xảy ra vấn đề rồi, nàng có thể sẽ không gánh nổi trách nhiệm này đâu!
Lâm Hân run rẩy người, lập tức sẽ đã hôn mê.
Ngự tỷ cau mày, mò tới cổ cậu giúp cậu dễ thở hơn , dùng vận tay giúp cậu giải tỏa.
"Ca --"
Đôi mắt trắng dã của Lâm Hân bỗng khôi phục bình thường, cảm ứng được có một tia tinh thần lực bị phóng thích, không chút do dự mà nắm lấy cơ hội, lấy dây xích dài giữa cổ tay siết chặt cổ ngự tỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...