Chương 96: Phóng viên mất lịch sự
Edit: Phộn
––––––––––
Uông Lôi là phóng viên át chủ bài của tờ Báo Mecha Thường nhật trong liên sao, tinh thần lực cấp 3, vừa đủ đạt điều kiện vào Thế giới Mecha.
Mặc dù tinh thần lực cấp 3 vẫn tính là dưới đáy xã hội của Thế giới Mecha nhưng vậy cũng xem như đã hơn nhiều so với các phóng viên có tinh thần lực cấp 1, cấp 2.
Dựa vào lợi thế này, gã ta thường có thể nắm bắt thông tin một cách trực tiếp, biết được những sự kiện mới nhất trong Thế giới Mecha, từng phỏng vấn nhiều người nổi tiếng, cũng coi như có tiếng nói nhất định trong giới những người đam mê mecha.
Nhiếp ảnh gia kiêm biên tập viên bên cạnh gã ta là người bạn gã quen được ở trong game, tên là Phùng Sơn Hoành, cũng có tinh thần lực cấp 3, sau khi quen biết, hai người phối hợp ăn ý, cùng nhau sáng tạo ra rất nhiều tin tức hot có giá trị.
Top 20 người xuất sắc trong bảng xếp hạng của Thế giới Mecha đều là những đối tượng gã ta chú ý, ví dụ như Tất Phương, Lệ Phượng, Vương Giả Côn, v.v... những người này anh ta đã phỏng vấn nhiều lần, và rồi gần đây, một con ngựa đen đã xuất hiện, từ mờ nhạt cho đến lọt top 20 người giỏi nhất, rồi sau đó một trận chiến tuyệt vời được livestream trên kênh của Lợn Bay Màu Hồng, danh tiếng bắt đầu bùng nổ.
Hiện tại, người thiếu niên tên Phá Quân đã thành công thu hút sự chú ý của Uông Lôi.
Tư liệu sống tuyệt vời như vậy sao có thể bỏ qua?
Uông Lôi lập tức bắt tay điều tra, lần điều tra này khiến gã ta càng lúc càng hưng phấn.
Gã ta cảm thấy mình đã phát hiện được kho báu.
Omega nam thứ tư của Cộng hòa Thanh Long, sinh ra trong một gia đình công nhân viên chức bình thường, được nhận vào trường tiểu học trực thuộc Học viện Quân sự Hoa Đông vì tài năng xuất chúng từ khi còn bé, được đào tạo như một Alpha tiêu chuẩn để trở thành chiến sĩ mecha dự bị.
Tuy nhiên, bất ngờ rằng cậu lại phân hóa thành Omega, từ đây cuộc sống cậu thay đổi tới nghiêng trời lệch đất.
Để tìm hiểu sâu hơn, Uông Lôi tự mình đi đến hành tinh thủ đô của Cộng hòa Thanh Long là Trái Đất và đến thành phố nơi Lâm Hân được sinh ra, bằng cách hỏi thăm đủ đường, cuối cùng gã ta tìm thấy cha mẹ của cậu.
Lúc ấy, đôi cha mẹ tội nghiệp kia vừa ra khỏi trại giam, gương mặt hốc hác tiều tụy, biết Uông Lôi là phóng viên, ban đầu họ cật lực từ chối, nhưng bằng cái lưỡi dẻo quẹo của mình, gã đã thuyết phục được bọn họ.
Cũng vì thế mà từ miệng của cặp vợ chồng này, gã biết rằng con trai của họ, Phá Quân, người cực kỳ nổi tiếng trong Thế giới Mecha và là một tân binh mecha được vô số người hâm mộ săn đón đã bỏ rơi cha mẹ của mình để bỏ trốn với một người đàn ông giàu có vì sự ham mê phù phiếm của mình, hiện tại không rõ tung tích.
Cha mẹ nghèo nàn phải gồng lưng trả hết khoản nợ khổng lồ 2 triệu tinh tệ cho bệnh viện, muốn tìm con nên đến đồn cảnh sát để báo án nhưng lại bị giam giữ hơn nửa tháng.
Sau khi phỏng vấn cha mẹ của Phá Quân, Uông Lôi tiếp tục di chuyển đến Học viện Quân sự Hoa Đông.
Cầm bằng chứng mình là phóng viên của tờ Báo Mecha Thường nhật, gã thông qua một vài thủ tục và thành công được vào trường, gã tìm vài người bạn cũ cùng lớp của Phá Quân, thu thập được thêm vài thông tin thú vị nữa.
Một tuần sau, gã vừa lòng rời đi.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Vốn ban đầu gã ta còn muốn biết Phá Quân đã đến hành tinh nào và người đàn ông giàu có mà cậu bỏ trống cùng là ai, nên đã nhờ một người bạn ở trong ngành giúp đỡ, nào ngờ lại không có thu hoạch được gì.
"Thông tin của cậu ấy là bí mật, tôi không đủ thẩm quyền để kiểm tra." Người bạn nghiêm túc nói, "Cấp độ bí mật của cậu ấy rất cao, nếu không cần thiết, tôi khuyên là anh không nên điều tra thêm."
Lời nhắc nhở của người bạn càng làm cho Uông Lôi tò mò.
Một Omega nam hiếm hoi bỏ rơi cha mẹ và "chạy trốn" với một người đàn ông giàu có, thông tin cá nhân còn được bảo mật ở mức độ cao cấp!
Như vậy, vấn đề đặt ra là, "người đàn ông giàu có" kia là ai?
Tế bào toàn thân Uông Lôi lại bắt đầu hưng phấn.
Nếu tìm không ra thông tin nào hữu ích nữa, chi bằng hỏi chính chủ thử xem?
Ôm cây đợi thỏ trong Thế giới Mecha nửa tháng, cuối cùng gã cũng chờ được.
Ngay khi nhìn thấy Phá Quân, gã ta đã phải ngạc nhiên trước vẻ xinh đẹp thanh tú của cậu, khiến gã ta phấn khích tới mức không kiềm chế được bản thân, vội vã đi lên mà không thèm suy nghĩ, tự giới thiệu rồi tự đòi phỏng vấn.
Bình thường đối tượng phỏng vấn nghe tên gã ta đều sẽ tỏ ra ngạc nghiên, nhưng thiếu niên trước mắt lại có vẻ không giống người bình thường, đôi mắt đen láy kia bình tĩnh đến đáng sợ, vẻ mặt thờ ơ không chút gợn sóng.
"Xin chào Phá Quân, anh là Uông Lôi, phóng viên hàng đầu của tờ Báo Mecha Thường Nhật, rất vui khi được gặp em." Uông Lôi tưởng thiếu niên chưa nghe rõ lời giới thiệu của mình nên nói lại, đồng thời duỗi tay phải ra.
Lâm Hân nhìn bàn tay đang giơ ra, không nói gì.
Nam Alpha tự nhận là phóng viên này chẳng hiểu ở đâu bay ra chặn đường cậu, mặt thì cười giả tạo, mắt thì toan tính xảo quyệt, lông mày thì tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn cực kỳ khó chịu.
Lâm Hân có biết Mecha Thường nhật, cậu có đọc một vài bài, thấy viết lố lăng quá nên cũng bỏ qua không quan tâm nữa.
Một người ngoài lại chỉ tay vào việc của người trong cuộc để tung tin đồn thất thiệt gây hiểu lầm, ngoài việc để dắt mũi những người hâm mộ mecha thì chẳng có lý do nào khác, công việc vô bổ.
Bàn tay của Uông Lôi quê độ giơ giữa không trung, mắt gã ta giật giật.
Ngay cả mười cao thủ mecha hàng đầu cũng phải lịch sự với gã ta, mà thiếu niên lại dám ngó lơ gã như vậy.
Quả nhiên là tuổi trẻ chưa trải sự đời, chưa biết hậu quả của việc xúc phạm phóng viên là gì.
Lúc này, những người hâm mộ trong phòng livestream của Lâm Hân đều sục sôi khi thấy Uông Lôi.
[Đu! Phóng viên át chủ bài của Mecha Thường nhật nè! Lần đầu tiên nhìn thấy trực tiếp luôn ấy!]
[Anh ấy tới phỏng vấn em bé của chúng ta sao? Tuỵt vời~]
[Khoan khoan, hình như Tiểu Phá Quân không biết anh ta?]
[Haha, tui thấy phóng viên Uông có vẻ bị quê, tay cứ giơ như vậy không thấy mỏi hả?]
[Phá Quân làm lơ người ta như vậy có hơi mất lịch sự!]
[Tao thấy cha phóng viên này còn mất lịch sự hơn, phải hẹn trước rồi mới phỏng vấn chứ?]
[Đúng đúng, anh ta muốn phỏng vấn thì cũng phải hỏi xem em bé có đồng ý hay không? Phóng viên át chủ bài của Mecha Thường nhật thì sao? Không thèm, không thèm!]
[Hóng drama, hihi~]
[Em bé ơi, kệ xác cha nội đó đi, chúng ta đi tập luyện đi, hú hú!]
Cuối cùng Lâm Hân cũng không thực sự bơ đối phương, cậu vô cảm trả lời: "Cảm ơn, tôi không có nhu cầu phỏng vấn."
Uông Lôi ngầm cay cú rút tay về, cầm micro ra hiệu cho cameraman Phùng Sơn Hoành.
Phùng Sơn Hoành lập tức hiểu ý, vác camera trên vai như vác đại bác chĩa thẳng vào Lâm Hân.
Lâm Hân cau mày.
Uông Lôi đặt micro ngay trước mặt cậu, nhân cơ hội hỏi: "Nán lại vài phút là được, anh chỉ muốn biết tại sao em vẫn muốn điều khiển mecha dù đã phân hóa thành Omega? Điều gì đã giúp em kiên trì đến như vậy? Là bị Học viện Hoa Đông đuổi học hay là do không cam lòng? Hay là em muốn chứng minh điều gì với thế giới bằng cách sử dụng nền tảng trò chơi của Thế giới Mecha?"
Hàng loạt câu hỏi được đặt ra cho Lâm Hân, không vấp một chữ.
Lông mày Lâm Hân càng nhíu chặt hơn, cụp mắt xuống, vòng qua hai người họ bỏ đi: "Xin lỗi, không thể trả lời."
Vất vả lắm mới gặp được, dễ gì Uông Lôi buông tha cho cậu, "Khoan đã, em không trả lời những vấn đề đó cũng không sao, nhưng có ổn không khi em không liên lạc với cha mẹ của em, những người đã lo lắng cho em?"
Lâm Hân lập tức nhìn gã bằng ánh mắt sắc bén, vô hình tản ra sức mạnh của người có tinh thần lực cấp cao, bầu không khí xung quanh đột nhiên lạnh xuống.
Sắc mặt của Uông Lôi và Phùng Sơn Hoành thay đổi, hoảng sợ trong lòng, vô thức thoái lui theo bản năng.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân thấy bọn họ biết sợ mới kiềm lại khí thế, bỏ qua hai người rồi đi về phía sân huấn luyện.
[Khà khà, em bé ngầu oách xà lách!]
[Lần đầu tiên tui thấy phóng viên Uông xịt keo vậy luôn.]
[Đụng chạm với phóng viên vậy ổn không? Có khi nào bị viết tầm bậy không?]
[Có luật nào nói phải trả lời phỏng vấn của phóng viên đâu? Dù sao nếu tui là Tiểu Phá Quân thì tui cũng không thích cái kiểu đâu ra bị chặn đường rồi còn phải trả lời cái đống câu hỏi quái thai đó.]
[Anh ta có nhắc tới cha mẹ Tiểu Phá Quân... cái đó... Tiểu Phá Quân không sống với cha mẹ hả?]
[Tôi thấy đó là vấn đề cá nhân của của Phá Quân, cậu ấy có quyền không trả lời.]
[Nói tới đây mới nhớ, hồi trước lúc mà Cộng hòa Thanh Long thông báo về việc có Omega nam thứ tư, một đống bình luận nhạo báng phân biệt đối xử xuất hiện, tui cảm thấy vô duyên cực kỳ. Hẳn là lúc đó Tiểu Phá Quân đã buồn rất nhiều!]
[Haizz, là một công dân của Cộng hòa Thanh Long, tui xin lỗi rất nhiều.]
[Cái gì nhỉ... Định kiến là không thể tránh, chủ yếu là không biết thật. Hiện tại đã biết rồi, tôi thực sự rất thích Tiểu Phá Quân!]
[Kệ cha ông nội phóng viên này đi, chúng ta tập trung vào em bé đi!]
Áp lực biến mất, mặt Uông Lôi xanh mét, lau mồ hôi lạnh chảy đầy trán.
Đây chính là nhược điểm của độ chân thực 100%, năm giác quan quá nhạy bén, gã ta bị sốc vì sức mạnh toát ra từ thiếu niên, thực sự cảm thấy sợ hãi.
Đây là lợi thế của người có tinh thần lực cấp cao sao?
Dùng tinh thần lực để đe dọa người khác.
"Uông Lôi, chúng ta... có đuổi theo không?" Phùng Sơn Hoành hỏi. Sắc mặt hắn ta cũng không đẹp đẽ gì cho cam, hiển nhiên cũng thấy sợ không kém.
Uông Lôi giật giật khóe miệng, híp mắt nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của Lâm Hân, "Không cần."
"Không phỏng vấn luôn sao?" Phùng Sơn Hoành tiếc nuối nói. Khó lắm mới gặp được người thật nhưng lại bỏ qua cơ hội này, rất đáng tiếc!
Uông Lôi thôi nhìn, "Bây giờ cậu ta không muốn phỏng vấn, nhưng chờ một thời gian thôi, lúc đó chắc chắn cậu ta phải cầu xin tôi để được phỏng vấn."
Nhún nhún vai, gã nói: "Đi thôi, đi phỏng vấn Chiến đội Hắc Báo, tôi đã hẹn đội trưởng của bọn họ rồi."
Mặc dù Lâm Hân đã bỏ đi, nhưng sợi tinh thần lực vẫn còn ở đó, và cậu có thể nghe rõ cuộc nói chuyện giữa Uông Lôi và Phùng Sơn Hoành.
Bọn họ... có mục đích gì?
Từ những câu hỏi đó, có thể thấy họ đã đến Trái Đất để điều tra cậu, thậm chí còn gặp cha mẹ cậu.
Nghĩ tới cha mẹ, Lâm Hân không khỏi siết chặt nắm đấm.
Từ khi ở với anh trai, đã lâu cậu không nghĩ tới cha mẹ, sau khi chuyển khoản tiền nuôi nấng cuối cùng, gia đình đó không còn liên quan gì tới cậu nữa.
Một cặp cha mẹ vì tiền mà bán con trai mình cho kẻ buôn lậu, suýt chút nữa đã hủy hoại cuộc đời của cậu thì lý do gì mà cậu phải nhớ mong?
Trả hết những gì cậu nợ bọn họ, cậu đã tận tình tận nghĩa rồi.
Gia đình hiện tại của cậu có anh trai, có ông Bạch, có dì Mai, có Tiểu Bố, thế là đủ rồi.
Nâng đôi mắt kiên định lên, Lâm Hân đẩy cửa phòng huấn luyện ra.
Lý Úc thấy cậu đến, vui vẻ vẫy tay, Lâm Hân nhanh chóng đến chỗ cậu.
***
Một giờ trôi qua, đánh xong hai trận rồi log out.
Lâm Hân không để ý đôi mắt nhỏ tội nghiệp của Lý Úc, chào hỏi người hâm mộ đang xem livestream xong, cậu đúng giờ log out.
Ngắt kết nối mạng, cậu đứng dậy ra khỏi khoang trò chơi, liếc mắt thấy người đàn ông tóc bạc đang ngồi trên ghế chăm chú nhìn màn hình ảo.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Hắn mặc một chiếc áo ngủ bằng lụa màu xanh lam rộng rãi, dây buộc hờ hững, lồng ngực mở rộng để lộ cơ bắp mạnh mẽ, mái tóc bạc mượt mà xõa sau lưng, vài lọn tóc rũ trước trán, làm dịu đi đường nét trên gương mặt, đôi mày kiếm chạm thái dương hơi nhíu lại, dường như gặp phải vấn đề gì đó mà vẻ mặt rất nghiêm túc, đôi mắt vàng chăm chú, thoạt nhìn cả người vô cùng nội liễm và tao nhã.
Thính lực của Lý Diệu vô cùng tốt, dù động tĩnh rất nhỏ cũng làm hắn chú ý, ngẩng đầu lên từ màn hình ảo, thấy Lâm Hân đã ra khỏi khoang thực tế ảo, hắn tắt màn hình ảo vô cùng nhanh.
"Đúng giờ quá." Hắn cười nói.
Lâm Hân nhìn nụ cười dịu dàng của hắn mà bay thẳng vào vòng tay của hắn, vùi mặt vào cổ hắn, hít sâu một hơi mùi linh sam làm cậu mê muội.
Lý Diệu cảm nhận sự quyến luyến của thiếu niên, hôn lên tóc cậu, dịu dàng hỏi: "Sao thế em? Trong trò chơi bị người ta bắt nạt hửm?"
Lâm Hân im lìm nằm trong lòng hắn, lắc đầu.
Ánh mắt Lý Diệu dịu dàng, vỗ nhẹ lưng cậu, cười chọc ghẹo cậu nói: "Em bé nhà ai mà thích làm nũng vậy ta?"
"... nhà của anh đó." Thiếu niên vùi vào cổ hắn mà ồm ồm trả lời.
Lý Diệu xúc động, cánh tay mạnh mẽ bế bổng cậu lên như trẻ con, Lâm Hân ôm cổ hắn, bám trên người hắn như gấu Koala.
Hai người ôm nhau rời khỏi thư phòng về phòng ngủ.
Có tiếng nổ cái đùng.
Thiếu niên nhào vào lòng người đàn ông, chủ động hôn hắn, vô cùng nhiệt tình, Lý Diệu ôm chặt cậu, xoa tóc an ủi cậu.
...............
Mười hai giờ rưỡi sáng, Lâm Hân nằm trên chăn lụa, mệt tới mức không muốn cử động.
Lý Diệu cầm khăn ấm ngồi bên giường lau người giúp cậu.
Lâm Hân lười biếng để hắn hầu hạ, vô cùng buồn ngủ.
Lý Diệu nhẹ nhàng nắm tay cậu, cẩn thận lau từng ngón tay trắng nhõn mảnh khảnh.
Thấy thiếu niên sắp ngủ, hắn cúi xuống thì thầm bên tai cậu: "Ai làm em khó chịu?"
Ý thức Lâm Hân đang giằng co coi ngủ hay không ngủ thì nghe thấy câu hỏi của người đàn ông, cậu mơ màng trả lời: ".... Một phóng viên... hỏi mấy câu đáng ghét... em không muốn trả lời..."
"Em không muốn thì không trả lời." Lý Diệu nói, đôi mắt vàng lạnh lẽo.
"Dạ..." Lâm Hân nỉ non một tiếng, cọ cọ chăn lụa mềm mại rồi hoàn toàn thiếp đi.
Lý Diệu chu đáo kéo chăn giúp cậu.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
––––––––––
Ẻdito: Chuyến này hết cứu bé Uông.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...