Biến Thành Tiểu O Tể Tể Rồi

Edit: Phộn


Beta: JJiang

*******

Dưới màn đêm, mười bóng đen quỷ mị mạnh mẽ xuất hiện trên nóc khách sạn xa hoa, người đàn ông cầm đầu ra hiệu, những người khác nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng nhảy xuống lầu, tứ chi gắn chặt vào tường giống như thằn lằn con, nhanh chóng chạy xuống.

Nhà hàng Kim Ngọc đèn đuốc sáng trưng, sinh ý phát đạt rầm rộ, hôm nay đặc biệt náo nhiệt, tiếp đãi một nhóm khách quý đến từ các nước nước trong tinh tế, bên ngoài một phòng cao cấp nào đó, có bốn gã Alpha hung hãn canh giữ, phàm là người đi qua nhìn thấy, đều thức thời kinh sợ mà tránh xa.

Bên trong phòng riêng, một nữ Beta tận tâm rót rượu, chia thức ăn cho ba vị Alpha cao quý, sau đó ở một bên chờ đợi sai sử.

Nhị đương gia bưng ly rượu sứ màu xanh trên bàn lên, hướng Hoàng tiên sinh mời rượu.

Để ăn uống thuận tiện, hắn đã thay đổi mặt nạ hồ ly thành mặt nạ che nửa mặt, để lộ một đôi môi mỏng và cằm có một chút râu lún phún.

"Hoàng tiên sinh, chúng ta uống một ly trước."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Hoàng tiên sinh khách khí nâng ly rượu lên.

"Mời."

Hai người cụng ly, uống một hơi cạn sạch, rượu mạnh vào cổ họng, cay nồng, phi thường hấp dẫn.

"Rượu ngon!" Hoàng tiên sinh khen ngợi.

Nhị đương gia nhấc chai rượu lên, rót đầy ly rượu đã cạn.

"Rượu ngon thì phải uống thêm vài ly nữa."

Cung Việt ngồi ở chủ vị lên tiếng: "Lão Nhị, uống ít một chút, cẩn thận say rồi chạy đi khắp nơi gây sự."

Nhị đương gia cười hắc hắc : "Đại ca yên tâm, hôm nay em chỉ uống nửa chai, sẽ không say."

Hoàng tiên sinh cùng hắn uống năm ly rượu, thật sự uống không nổi nữa, Nhị đương gia mới đại phát từ bi tha cho gã.

Ba người vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, rất là hưng phấn, Hoàng tiên sinh đi quanh co quanh co, rốt cục mới vào vấn đề chính.

"Tinh vực Ám Hải nhiều tinh cầu khoáng sản, bốn nước lớn đều như hổ rình mồi. Nếu không phải kiêng kị thế lực Đại đương gia, bọn họ đã sớm cho phi thuyền vũ trụ đến khai thác."

Cung Việt nâng ly rượu, nhẹ nhàng lắc lư.

"Tinh vực Ám Hải thuộc về tinh hệ nguyên sinh, tôi và các anh em chỉ chiếm mấy tinh cầu, một không ngăn cản, hai không hạn chế, ai có bản lĩnh, đều có thể tiến vào khai thác."


"Không có tinh đồ, ai dám vào?" Hoàng tiên sinh lắc đầu nở nụ cười.

*Tinh đồ: bản đồ tinh tế, là sự kết hợp giữa bản đồ với vũ trụ tinh tế.

Bốn quốc gia lớn trong tinh tế, mạnh ai người nấy quản lí, bề ngoài giữ quan hệ hòa bình, nhưng lại ngầm tranh đấu với nhau.

Bọn họ đều muốn một mình nuốt chiếc bánh ngọt lớn tinh vực Ám Hải này, kết quả ai cũng không có bản lĩnh giành được, chỉ có thể dung túng cho tinh tặc mấy trăm năm nay. Hiện tại thì tốt rồi, thế lực tinh tặc bành trướng khổng lồ, ngày càng kiêu ngạo, bốn nước chỉ có thể kìm nén trong tim mà không thể làm gì được.

Cung Việt ăn một miếng rau, nghe ra ý của Hoàng tiên sinh, nói: "Với quan hệ của chúng ta, Hoàng tiên sinh có gì cứ nói thẳng."

Bị nhìn thấu tâm tư, Hoàng tiên sinh cũng không ngại ngùng. "Tháng trước, nhóm thăm dò của công ty chúng tôi đã phát hiện ra một tinh cầu khoáng sản chưa được khai thác, nằm ở rìa của tinh vực Ám Hải, hy vọng Đại đương gia có thể chiếu cố."

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cung Việt nhướn mày: "Đừng nói là một, cho dù là hai ba tinh cầu, Hoàng tiên sinh cũng có thể tùy thời cho người đến khai thác."

Hoàng tiên sinh nâng ly rượu lên: "Cảm ơn Đại đương gia."

Đạt được mục đích, trái tim gã ta nở hoa.

10 tỷ, Omega nam là cái khỉ gì?

Nếu khai thác thành công, tài nguyên cuồn cuộn chảy tới, đến lúc đó đừng nói 10 tỷ, 100 tỷ, 1000 tỷ cũng không cần phải nói.

Nhị đương gia chớp mắt, khen ngợi nói: "Vẫn là Hoàng tiên sinh biết làm ăn."

Ba người ngầm hiểu ý nhau, tiếp tục uống rượu.

Đột nhiên, bên ngoài có tiếng nổ lớn, làm cho khách hàng trong khách sạn sợ đến mơ màng, ngay sau đó, tiếng "ầm ầm" vang lên liên miên không dứt. Bầu trời bị ánh lửa chiếu đến đỏ bừng.

Nhân viên phục vụ hét chói tai, ôm người thành một cục, Nhị đương gia ném chén rượu xuống, vọt tới trước cửa sổ, nhìn ánh lửa phía xa xa kia, run giọng nói : "Đại ca! Là nhà đấu giá của chúng ta!"

Cùng lúc đó, thiết bị nhận dạng của Cung Việt vang lên, hắn ta nhanh chóng kết nối.

"Đại đương gia! Không xong rồi, có người cho nổ nhà đấu giá—"

Đầu dây bên kia ồn ào, một mảnh hỗn loạn.

"Tình hình là như thế nào?"

Hoàng tiên sinh rất ngạc nhiên. Vậy mà có người dám động thổ trên đầu Thái Tuế? Người đó không muốn sống nữa sao? Ám Tinh là một trong những căn cứ của tinh tặc.

Ánh mắt Cung Việt lạnh lẽo, khí thế âm trầm.

"Đại đương gia? Đại đương gia?" Đầu dây bên kia không nhận được hồi âm, lo lắng hô to, đột nhiên tín hiệu bị gián đoạn, màn hình đen thui.


"Đại ca, hiện tại em sẽ chạy về nhà đấu giá, bắt thằng đầu sỏ! Lão tử muốn mạng chó của nó!" Ánh mắt Nhị đương gia lộ ra hung hăng.

"Đối phương có chuẩn bị mà đến." Cung Việt không hổ là thủ lĩnh tinh tặc, trải qua sóng to gió lớn, bình tĩnh dị thường, hắn ta quyết định một cách nhanh chóng, "Chúng ta đi đến trạm vũ trụ."

Nhị đương gia sửng sốt, không cam tâm: "Địch đã đánh tới cửa, chẳng lẽ mặc bọn nó làm càn?"

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Cung Việt nói: "Tao có thể tạo ra một Ám Tinh, thì cũng có thể tạo ra vô số Ám Tinh."

Hắn ta luôn cẩn thận, chuyến đi tới Ám Tinh lần này không nhiều người biết, nhưng nhà đấu giá lại bị nổ tung, rất rõ ràng đối phương là nhắm tới hắn ta. Chỉ cần hắn ta rời đi, kẻ thù sẽ không đạt được mục tiêu của mình.

"Hoàng tiên sinh đi cùng chứ?" Hắn ta hỏi.

"Phiền Đại đương gia mang theo một đoạn đường." Hoàng tiên sinh ngưng giọng nói.

Ba người lập tức hành động, còn chưa mở cửa phòng, bộ nhận dạng của Cung Việt lại dồn dập vang lên.

Thấy cuộc gọi đến, hắn ta cau mày kết nối. "Chú Lý—"

"A Việt! Tàu chiến, rất nhiều tàu chiến bao vây Cự Kình tinh!" Người đàn ông trung niên hoảng loạn hét lên.

Cung Việt cùng Nhị đương gia sắc mặt đại biến.

Cự Kình Tinh là đại bản doanh của tinh tặc, ẩn nấp ở sâu trong tinh vực Ám Hải, mấy trăm năm qua, chưa có một tàu chiến nào thăm dò được vị trí chính xác của nó.

Nhưng vừa rồi, bọn họ nghe thấy cái gì?

Có tàu chiến không chỉ phát hiện ra Cự Kình Tinh, mà còn bao vây tấn công!

"Đại ca!" Nhị đương gia hoảng hốt.

"Choang—"

Mười Alpha mặc áo giáp từ cửa sổ đạp vỡ lớp kính thủy tinh, được huấn luyện nghiêm chỉnh xông vào phòng bao, hùng hổ tấn công về hướng ba người.

*******

Bị đánh bom, nhà đấu giá trở thành đống đổ nát, khói bốc lên dày đặc, khắp nơi đều là đống đổ nát thê lương, vài người chạy không kịp dẫn đến bị cụt tay gãy chân, ngã vào vũng máu kêu rên thống khổ, gian nan chạy trốn như mấy con ruồi không đầu, chạy đông trốn tây.

Quản sự béo run rẩy nằm sấp trên mặt đất cháy đen, trán rách một lỗ, máu tươi đầm đìa, nhưng ông ta không dám lau đi, trừng mắt hoảng sợ nhìn về phía trước.


Nam nhân tóc bạc mặc trường bào hoa lệ, trong ngực ôm một thiếu niên xinh đẹp được áo choàng bao kín, sạch sẽ gọn gàng đứng giữa đống phế tích, không hề phù hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Ác quỷ!

Quản sự béo đã làm việc ở Ám Tinh nhiều năm, từng tiếp xúc với vô số Alpha cường đại, nhưng cũng là lần đầu tiên gặp được một Alpha khủng bố như thế này!

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Mười phút trước, nam nhân tóc bạc này thừa dịp nhà đấu giá bị bom tập kích, xảo quyệt hủy bỏ giao dịch, đấu giá thất bại, nền tảng lưu trữ trả về 10 tỷ tinh tệ.

Mắt thấy tiền không có mà người cũng mất, quản sự béo làm sao thả bọn họ chạy đi được, bốn Alpha kia lại càng không chút lưu tình nổ súng.

Đổi là người khác, đã sớm biến thành tổ ong vò vẽ, nhưng nam nhân tóc bạc trước mắt này không chỉ không có chút thương tổn nào, ngược lại còn giết chết cả bốn tên Alpha kia.

Quản sự béo nghĩ lại tình cảnh lúc nãy, lòng vẫn còn sợ hãi, loại cảm giác run sợ khi đối mặt với chết đột nhiên sinh ra, không thể xua đi được.

Nếu không phải ông ta trốn nhanh, lủi vào một góc, không khéo cũng đã thành thi thể như bốn người kia rồi, chết không nhắm mắt.

Từ khi nào mà Liên minh Bạch Hổ xuất hiện một quý tộc lợi hại như vậy?

Tại sao không thấy tin tức trên tinh võng nói qua?

Lý Diệu thoải mái ôm Lâm Hân, lạnh nhạt đảo qua đá vụn đầy đất, dừng lại khoảng chừng là hai giây trên người quản sự béo, dọa ông ta đến mặt mày trắng nhách, nằm sấp trên mặt đất, khàn giọng xin tha.
2

"Thưa...thưa ngài... Tôi chỉ là một nhân viên nhỏ làm công ăn lương, xin... xin hãy tha cho tôi... trong nhà còn có vợ con phải nuôi..." Quản sự béo run sợ tranh thủ cơ hội sống sót cho mình.

Lý Diệu đi về phía trước, giày da cao cấp giẫm lên một vật cứng, cúi đầu liếc mắt một cái, đúng là xiềng xích tháo ra từ người bé con.

Hắn hơi dùng sức, xiềng xích cứng rắn làm từ chất liệu đặc thù trong nháy mắt bị giẫm thành từng mảnh nhỏ.

Đồng tử quản sự béo co rút lại, mặt như tro tàn.

Lý Diệu tới gần ông ta, từ trên cao nhìn xuống nói: "Nhị đương gia tinh tặc Từ Hải, chuyên buôn bán người, số người qua tay bán đấu giá không dưới một trăm, mỗi năm chia hoa hồng lên đến 10 triệu tinh tệ, vậy mà tự xưng một nhân viên nhỏ bé?

"Anh... anh rốt cuộc là ai?" Thân phận bị vạch trần, quản sự béo không ngừng run rẩy.

Lâm Hân nghe quản sự béo chất vấn, thấy tò mò, thò đầu từ trong mũ áo choàng ra, mở to đôi mắt ngập nước, nhìn đường nét khuôn mặt hoàn mỹ của nam nhân.

Lý Diệu nhanh chóng nhét đầu của bé con vào lại bên trong, phòng ngừa để cậu thấy cảnh tượng đẫm máu.

"Ta là ai, không quan trọng." Hắn phóng ra tinh thần lực, vô số đá nhọn trên mặt đất chợt lơ lửng trên không trung, nhắm thẳng vào quản sự béo. "Chỉ cần biết ta là sứ giả chính nghĩa bảo vệ nền hòa bình vũ trụ là được."
1

Dứt lời, đá vụn như mũi tên rời cung, đâm thủng thân thể quản sự.

"A a a—"

Quản sự béo phát ra tiếng kêu đau đớn thảm thiết, chốc lát sau, không một tiếng động.

Lâm Hân giơ tay xốc áo choàng lên, rất tò mò muốn nhìn.

Lý Diệu ôn nhu nói: "Đừng nhìn, thi thể có chút đáng sợ."


"Em không sợ." Lâm Hân kiên trì, quay đầu nhìn về phía thi thể bị bắn thành tổ ong trên mặt đất, một lúc lâu sau, mở miệng bình luận: "Em không có sợ lỗ nha."
1

Lý Diệu thấy bé con thật sự không sợ, liền không ngăn cản nữa

Lâm Hân ôm cổ hắn, đánh giá bốn phía. Chất ức chế phát huy tác dụng, kỳ động dục tạm thời đã được khống chế, cậu khôi phục lại tinh thần, ổn định cảm xúc.

"Chết rất nhiều người." Cậu nói.

Trong số những người này, có tinh tặc, có nhân viên nhà đấu giá, còn có các quyền quý đến từ các quốc gia trong tinh tế.

"Bọn họ chết cũng chưa hết tội, không cần cảm thấy thương tiếc." Lý Diệu ôm cậu, rời khỏi đống đổ nát.

"Ừm." Lâm Hân mắt lạnh đảo qua thi thể trên mặt đất.

Những quyền quý này biết rõ Ám Tinh là nơi nằm ngoài vòng pháp luật, nhưng vẫn chen chúc tới nơi này tìm kích thích, thỏa mãn dục vọng biến thái của mình, bọn họ cho là đeo mặt nạ lên thì có thể muốn làm gì thì làm sao?

Không có nhu cầu thì sẽ không có thị trường.

!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !! 


Chính vì những quyền quý này cố ý làm bậy, cậu mới bị đám buôn lậu người nhắm tới, bị cưỡng ép tới Ám Tinh, trở thành hàng hóa đấu giá không có tôn nghiêm.

Nếu như không có đại thần ra tay cứu giúp, cậu cũng không biết vận mệnh của mình sẽ đi về đâu nữa.

Nghĩ đến đây, Lâm Hân theo bản năng nhích lại gần nam nhân.

Lý Diệu cảm thấy bé con ỷ lại vào mình, tâm trạng sung sướng hẳn, ôn nhu hỏi: "Làm sao thế?"

Hai người dựa rất gần, môi nam nhân gần như dán sát tai cậu, trái tim Lâm Hân không tự chủ được tăng nhanh tốc độ, có chút lùi bước rũ mắt xuống, không dám nhìn đối phương.

Thấy bé con trầm mặc, Lý Diệu cũng không thúc giục cậu, ra khỏi đống phế tích của phòng đấu giá, đi tới trước mặt hai Alpha cao lớn đang mặc áo giáp.

Bọn họ hưng phấn tiến lên, hành lễ đúng theo tiêu chuẩn quân đội, "Báo cáo sếp, nhiệm vụ hoàn thành viên mãn, xin chỉ thị!"

"Rất tốt." Lý Diệu gật đầu với bọn họ, "Nếu như đem phạm vi nổ tung khống chế được nhỏ hơn một chút thì càng hoàn hảo hơn."

"Rõ! Lần tới nhất định sẽ cải thiện!" Hai người nghiêm túc đáp, tiếp theo, áo giáp trên người bọn họ phát sinh ra biến hóa, mũ bảo vệ biến mất, lộ ra hai gương mặt anh tuấn trẻ tuổi.

"Omg, sếp, đây là con nhà ai vậy? Ngài lấy đâu ra thế?"

Bị hai Alpha xa lạ nhìn chằm chằm, Lâm Hân không quen mà tránh né, vùi mặt vào cổ của đại thần.

Lý Diệu săn sóc dùng áo choàng che lại cậu, nhếch khóe miệng cười nói với cấp dưới: "Nhà ta."

********

Lời tác giả

Lý Diệu: Bé con thật ngoan.

Tiểu Hân: @@


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận