Chương 101: 1 vs 100
Edit: Phộn
––––––––––
Khi trở thành một học sinh trường quân đội, bài học đầu tiên mà được cậu được dạy đó là lịch sử đẫm máu và nước mắt của con người trong cuộc đấu tranh với dị thú.
Những hình ảnh lịch sử ghi lại chi tiết cảnh tượng con người bị tàn sát bi thảm bởi dị thú.
Một ngày nọ, bầu khí quyển của Trái Đất đột nhiên bị một thiên thạch đâm xuyên qua, kèm theo đó là vô số dị thú đáng sợ xuất hiện từ thiên thạch, chúng rớt xuống thành phố hoa lệ, bắt đầu tàn sát tấn công những người dân hoảng sợ như thể chúng tìm được một bãi săn mồi mới.
Dị thú cấp thấp ăn thịt, dị thú cấp cao nuốt chửng linh hồn.
Con người không có nơi nào để trốn thoát.
Tận thế buông xuống, nhân loại đứng bên bờ vực bị diệt vong.
"... Đừng bao giờ đánh giá thấp sự tàn ác của dị thú." Huấn luyện viên đứng trên bục giảng nặng nề nói, "Mục tiêu của tất cả dị thú cấp thấp là trở thành những dị thú cấp cao, trong mắt chúng, con người chỉ là thức ăn để nâng cao sức mạnh tinh thần lực. Một số người có thể nghĩ rằng những con dị thú ở trong rừng cách xa thành phố như vậy thì không thể làm hại con người được. Ngây thơ! Khi chúng ăn thịt đồng loại và đạt cấp 5, cấp 6, chúng sẽ phát động tấn công con người bằng làn sóng dị thú."
"Nhớ kỹ, là một người lính đủ tư cách, các trò tuyệt đối không được nhân từ với dị thú!"
"Chiến đấu là lựa chọn duy nhất!"
Hàng trăm con Phong Lang khổng lồ hung dữ vồ lấy Lâm Hân làm cậu nhớ tới lời dạy của huấn luyện viên hồi tiểu học, cánh tay vung thanh kiếm không chút nhân nhượng.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Thanh kiếm được truyền một lượng lớn tinh thần lực sáng lên một cách chói mắt, quét ngang một đường với khí thế ngàn cân, đẩy lùi được hơn mười con Phong Lang, nhưng những con ở phía sau cứ nối tiếp nhau nhào lên, vây kín Thiên Cơ.
"Húuu— Húuu—"
Một con Phong Lang cấp 4 khổng lồ như một ngọn núi nhỏ đứng ở sườn núi đằng sau cậu ngẩng đầu tru lên ra lệnh, phần lớn Phong Lang tiếp tục tấn công Thiên Cơ dữ dội hơn.
Lâm Hân không hoang mang, có cộng hưởng tinh thần, người và mecha là một, kiếm đâm xuyên ra từng con Phong Lang dày đặc ở dưới chân, mỗi một nhát đều nhuốm đầy máu.
Quả nhiên sức tấn công của mecha cấp 5 mạnh hơn mecha cấp 3 rất nhiều, tốc độ, phòng thủ và sức tấn công đều tăng lên vài cấp, việc cộng hưởng tinh thần cũng dễ hơn.
Sỡ dĩ Phong Lang tên Phong Lang là bởi vì tốc độ của chúng nhanh như gió vậy, nếu Lâm Hân không được học võ cổ từ quản gia Bạch thì có lẽ lúc này cậu đã bị Phong Lang áp đảo, nhưng may là cậu được học, còn học rất chăm chỉ nên khinh công của cậu rất tốt, cho dù có bị nhiều Phong Lang bao quanh cỡ nào, cậu luôn có thể tránh được những đòn tấn công từ chúng bằng những bước đi ảo diệu của mình.
Trận chiến diễn ra được 10 phút, bằng số lượng áp đảo nhưng Phong Lang không chỉ không chiếm ưu thế mà còn bị thiệt hại hơn 10 đồng bọn, chúng nhe răng, tấn công càng thêm điên cuồng.
Lâm Hân bình tĩnh điều khiển mecha, chỉ cần một thanh kiếm, cậu có thể dễ dàng đối phó với bọn chúng.
"Grừ—" Con sói đầu đàn tiến lên một bước, cơ thể của nó dựng lên vô số những chiếc gai, đôi mắt đỏ như máu tràn đầy hung tợn.
Dị thú cấp 4 có chỉ số thông minh ngang một đứa trẻ 10 tuổi, khi hóa thú hoàn toàn, nó có thể phá hủy một tòa nhà mười tầng chỉ trong tích tắc, sức phá hoại cực kỳ đáng kinh ngạc.
Chứng kiến hơn 10 thuộc hạ của mình bị cục sắt được con người điều khiển giết chết, cuối cùng nó cũng không thể ngồi yên được nữa.
Tiếng xương cốt "kẽo kẹt" vang lên, chưa đầy vài giây, cơ thể nó bành trướng, đạt tới độ cao hơn 20 mét, dễ dàng đè bẹp những ngọn cây mọc gần đó, móng vuốt khổng lồ đập xuống đất, mặt đất rung chuyển dữ dội, cái đuôi to dày dài như dây roi quất mạnh một cái, cây cối ngả rạp như ngả rạ.
*Titan Quái thú cuối truyện AOT đây á hả =)))))
Bầy Phong Lang ở phía sau thông minh lùi lại, chờ cơ hội.
Đứng trước con sói khổng lồ, Thiên Cơ chỉ cao 15-16m lại trông nhỏ xinh lạ kỳ, những ngọn cây đổ rạp buộc nó phải dang rộng đôi cánh để bay lên không trung.
Lâm Hân dứt khoát đổi kiếm thành một khẩu pháo laser bắn vào đầu con sói.
Con sói rống giận, một tấm khiên phòng thủ xuất hiện quanh người nó, dễ dàng chặn lại đòn tấn công của pháo laser.
Lâm Hân đổi hướng, dẫn con sói ra xa dòng suối.
Khi chiến đấu với dị thú, phải mở rộng phạm vi chiến trường để tránh ảnh hưởng đến đồng đội.
"Ầm—"
Cây cối đổ xuống từng mảng gây ra tiếng động lớn.
Những sinh viên đang trốn bên bờ suối tái nhợt mặt mày khi thấy con dị thú khổng lồ dữ tợn, Trương Tiểu Tư và Phương Lộ Lộ sợ hãi ôm chặt lấy nhau.
Sinh viên Quân y thường tập trung học lý thuyết và thực hành để phục vụ cho con người là chính, hiếm khi nào phải đối mặt với dị thú. Vốn họ rất mong chờ và thích thú đối với khóa huấn luyện dã chiến lần này, nhưng bây giờ được tận mắt nhìn thấy dị thú khổng lồ kia, tâm trạng các cô bỗng chốc thu lại chỉ vừa bằng một chữ sợ.
"Một... một mình... bạn... bạn Lâm... có ổn không?" Trương Tiểu Tư hỏi với chất giọng run rẩy.
"Sẽ ổn thôi." Giang Trạch Nguyên lo lắng siết chặt tay. Sinh viên Khoa Chiến đấu giết dị thú cấp 1, cấp 2 bằng tay không thì không vấn đề gì, nhưng nếu với dị thú cấp 3, cấp 4 thì cơ bản là bất lực.
Đây cũng là lần đầu tiên cậu ta thấy dị thú cấp 4, cơ thể khổng lồ kia thật đáng sợ, nhưng cậu ta là tiểu đội trưởng, cậu ta không được tỏ ra sợ hãi, phải cố gắng bình tĩnh để chỉ huy đồng đội của mình.
"Hãy sang bên kia suối."
"Cái này... kệ bạn Lâm luôn sao?" Trương Tiểu Tư lo lắng hỏi.
"Chúng ta ở đây cũng chỉ làm cục tạ cho cậu ấy thôi." Giang Trạch Nguyên bình tĩnh nói.
"Tiểu đội trưởng nói đúng!" Giọng nói của Đàm Nặc vang lên từ loa của mecha, tầm nhìn của mecha rộng hơn so với mắt người, nên ở trong mecha, cậu ta có thể quan sát rõ tình hình trận chiến trước mắt.
Bằng kỹ năng của bản thân, Lâm Hân đã khống chế phạm vi chiến trường, Phong Lang coi cậu là mục tiêu tấn công duy nhất nên tạm thời chúng sẽ không để ý đến bọn họ, phải nhanh nhân cơ hội này di chuyển, thay đổi vị trí, nếu không một khi Phong Lang rời phạm vi chiến trường và di chuyển đến dòng suối, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu kế tiếp.
Cậu ta không phải bạn học Lâm, cũng không có mecha cấp 5, không thể đánh nhiều hơn hai dị thú cấp 3.
Tất cả bọn họ đều là những sinh viên được đào tạo bài bản, nếu đội trưởng đã lên tiếng thì bọn họ sẽ không do dự, gọn gàng băng qua suối, chạy sang phía bên kia của khu rừng, trốn trong những lùm cây rậm rạp.
Dị thú cấp 4 ra tay, những con dị thú cấp thấp gần đó đều bỏ chạy, vì vậy mà khu rừng đối diện ở phía bên kia suối không có bóng dáng một con dị thú nào.
Lệ Phong nhanh nhẹn trèo lên một cái cây cao, rút ống nhòm ra tập trung quan sát trận chiến.
"—Mạnh quá!" Nhìn chừng 1 phút đồng hồ, cậu thì thầm ngưỡng mộ.
Những người khác cũng trèo lên cây, lấy ống nhòm ra nhìn.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Đây là sinh viên mecha sao?"
"Vầy là muốn ngang với những lính mecha chính quy rồi đúng không?"
"Tớ lo quá, làm sao bây giờ?"
"Tớ tin bạn Lâm, chắc chắn cậu ấy có thể đánh bại con dị thú đó."
"Chẳng lẽ... mấy trận tiếp theo cũng để cho một mình bạn Lâm gánh?"
Mọi người nghe vậy thì quay đầu nhìn Dịch Địch, người vừa phát biểu.
Dịch Địch đặt ống nhòm xuống, nặng nề nói: "Nếu lần này không có bạn Lâm thì chúng ta phải làm thế nào với hơn 100 con Phong Lang?"
Những người khác nghe vậy cũng phải suy ngẫm.
Đúng!
Nếu không có bạn Lâm chặn trước, hơn 100 con Phong Lang đột nhiên xuất hiện, bọn họ chưa kịp giãy giụa thì đã bị ăn thịt tới xương cũng chẳng còn.
Bạn Lâm thì đang ra sức đánh chặn dị thú, bọn họ thì ở đây ngồi mát ăn bát vàng?
Như vậy là đồng đội kiểu gì?
Ý nghĩa của khóa huấn luyện ở đâu, chỗ nào?
"Cạch!" Chúc Thạch lấy súng tinh thần lực ra, nói với Giang Trạng Nguyên, "Tiểu đội trưởng, chúng ta không thể làm con rùa rụt đầu được!"
"Đúng vậy! Bọn tớ muốn cùng tiến cùng lùi với bạn Lâm!" Trương Tiểu Tư siết chặt nắm đấm nhỏ bé, ánh mắt kiên định.
"Không giết được dị thú cấp 4, nhưng chúng ta có nhiều người như vậy, hẳn là giết được dị thú cấp 3 chứ đúng không?" Lệ Phong lắc lắc cái bím tóc đuôi ngựa ở sau gáy, nhìn Giang Trạch Nguyên, "Tiểu đội trưởng, quyết định đi!"
Vẻ mặt Giang Trạch Nguyên nghiêm nghị, cậu ta nhìn mọi người: "Các cậu không sợ chết sao?"
Chúc Thạch cười toe toét: "Sợ thì đã không tham gia cái khóa huấn luyện này rồi."
Giang Trạch Nguyên ngẩng đầu hỏi Đàm Nặc đang ở trong mecha: "Lớp trưởng Đàm thì thế nào?"
Đàm Nặc khẽ cười nói: "Tớ ngứa tay nãy giờ."
Thật khó chịu khi để một sinh viên mecha như cậu ta trốn ở hậu phương. Cái cậu ta nên làm là lên chiến trường, kề vai chiến đấu với Lâm Hân!
Giang Trạch Nguyên nói: "Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ gia nhập trận chiến, nhưng phải có kế hoạch và chiến lược, không được hành động thiếu suy nghĩ kẻo chuốc lấy thất bại."
"Rõ thưa tiểu đội trưởng!" Mọi người đồng thanh đáp.
Khi vượt qua được nỗi sợ hãi, ý chí chiến đấu của mọi người dấy lên, háo hức muốn thử sức.
Cả nhóm nhảy xuống cây, quay trở về phía bên kia của con suối.
Khi huấn luyện viên ở trong căn cứ quân sự nhìn thấy điều này, nhướn mày nói: "Phải thế chứ! Đã là một đội thì phải đồng tâm hiệp lực, cùng nhau làm việc mới gọi là một đội! Để đồng đội của mình gắng sức đơn độc chiến đấu, còn bản thân thì trốn đi bo bo giữ mình, vậy mà là đồng đội cái gì?"
"Ý thức của tân sinh viên năm nay khá tốt." Lăng Bình quan sát vài đội, phát hiện mấy nhóc con này rất bản lĩnh, dù bị thương nhưng vẫn chiến đấu rất dũng cảm, không nản lòng cũng không chấp nhận thất bại và bỏ cuộc, tinh thần kiên trì của chúng rất đáng được khen ngợi.
"Nhưng nói đi cũng phải nói lại." Trần Lí tập trung nhìn cảnh chiến đấu khốc liệt giữa Lâm Hân và dị thú, cảm thán nói, "Quả nhiên là sinh viên Khoa Mecha, tuổi còn trẻ mà có sức chiến đấu ghê gớm đến thế, tương lại sau này đầy hứa hẹn!"
"Đương nhiên!" Lăng Bình tự hào nâng cằm, "Không phải hồi nãy tôi đã nói rồi sao? Trò ấy là cục vàng của Khoa Mecha chúng tôi đấy!"
Không thấy người dạy cậu ấy là ai sao?
Nguyên soái Đế quốc và Thượng tướng Bạch Nhận – người được ví như là "máy gặt đầu dị thú cấp cao".
Chẹp chẹp, Omega bé nhỏ được hai người đàn ông mạnh siêu mạnh huấn luyện còn giỏi hơn nhiều so với Alpha cùng lứa.
Lăng Bình cảm thấy may vì đã dạy trước cho Lâm Hân về sát tâm.
Bị dị thú bao vây tấn công nhưng thao tác mecha của thiếu vẫn sạch sẽ gọn gàng, các chiêu thức giết chóc không có một động tác thừa, đều đánh vào chỗ chí mạng, không cho đối thủ cơ hội nào để giãy dụa.
Chiến đấu với cường độ cao khiến tinh thần của Lâm Hân căng thẳng, vừa chiến đấu với dị thú cấp 4, cậu còn phải vừa đề phòng những con sói cấp 3 đánh lén, cậu không được làm sai ở bước nào, nếu không sẽ làm rối loạn nhịp điệu của trận đấu và thất bại ngay lập tức.
Con sói đánh nãy giờ mà không trúng chiêu nào, càng lúc càng cáu kỉnh, mang theo hơn 100 đồng bọn mà đã chết hết một nửa, cục sắt trước mắt này hoàn toàn khác so với những cục sắt mà nó từng gặp, cục này mạnh hơn rất nhiều.
"À húuuu—"
Con sói ngửa mặt lên trời hú dài, tiếng sói tru chói tai kèm theo đó là sức mạnh tinh thần lực to lớn, xuyên qua mecha tấn công thẳng vào tinh thần lực của Lâm Hân.
Đầu bị đau khiến Lâm Hân không thể đề phòng, tâm trí bị tinh thần lực tấn công nên đã khiến mecha đột nhiên đứng lại.
Những con Phong Lang đã sớm chực chờ ở đó, bầy đàn của bọn chúng xông lên, móng vuốt cào vào vỏ mecha, tạo ra những tia lửa chói mắt.
Con sói đầu đàn vồ lấy Thiên Cơ.
Thiên Cơ ngã ầm xuống đất.
Mắt của con sói đầu đàn lạnh như băng, móng vuốt to lớn muốn đập vào buồng lái.
Nó biết chỗ này có con người.
Lúc còn là dị thú cấp 3, nó từng thấy sói đầu đàn tiền nhiệm moi ra một con người có tinh thần lực cấp cao từ "ngực" của cục sắt.
Tinh thần lực của người đó rất thơm, làm cho nó chảy cả nước dãi, nhưng đó là bữa ăn độc quyền của sói đầu đàn, nó chỉ có thể đứng ở bên cạnh chảy nước miếng.
Hôm nay, cuối cùng nó cũng có thể nếm được mùi vị mà sói đầu đàn tiền nhiệm đã từng nếm qua!
Nó có linh cảm rằng chỉ cần nó ăn tinh thần thể của con người này, nó sẽ có thể thăng lên cấp 5!
"Đùng đùng đùng—"
Vài tiếng súng vang lên.
Con sói đầu đàn lạnh người, nó quay phắt đầu lại, đột nhiên nó phát hiện còn có một cục sắt khác đang lao tới đập mạnh vào người nó khiến nó bị văng ra xa chừng năm sáu mét.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
"Grừ!" Sói đầu đàn nổi giận, ổn định lại thân thể, vồ lấy cái cục sắt mới xuất hiện.
Đàm Nặc điều khiển Mạc Tà không hề sợ hãi, dũng cảm chiến đấu.
Cậu ta không dám tưởng tượng, nếu như bọn họ không quay lại thì bạn học Lâm sẽ như thế nào đây?
Càng nghĩ càng thấy sợ, Đàm Nặc tức giận trong lòng, nổi giận hét lên tấn công con sói đầu đàn.
Những con Phong Lang khác phát hiện có thêm nhiều người xuất hiện, chúng tru lên rồi quay ngược lại tấn công họ.
"Chú ý đội hình!" Giang Trạch Nguyên hô to, đứng thành một vòng tròn cùng với Chúc Thạch, Lệ Phong và Dịch Địch, tạo một cái lồng phòng thủ bằng tinh thần lực, bảo vệ 4 người bên Hậu cần và Quân y ở giữa, khi Phong Lang nhào lên tấn công, bọn họ bắn súng điên cuồng.
Một người không thể giết dị thú cấp 3, nhưng nếu 8 người cùng bắn thì có thể giết một con.
Khi Lâm Hân bị tinh thần lực của con sói đầu đàn tấn công, suy nghĩ của cậu tạm thời bị đình trệ, Thiên Cơ mất khả năng hành động, điều này đã tạo cơ hội cho con sói đầu đàn vồ lấy cậu, tuy nhiên, cậu nhanh chóng thả lỏng, suy nghĩ kết nối với Thiên Cơ lại một lần nữa, đang chuẩn bị đánh trả thì con sói đầu đàn đã bị một lực lượng đánh bay, cậu nhìn thoáng qua, thì ra là Mạc Tà.
Cậu hơi giật mình, nhanh chóng đứng dậy, thấy đồng đội đáng ra đang nấp đi thì lại xuất hiện ở đây, tất cả đều có tinh thần phấn chấn, hăng hái anh dũng chiến đấu.
Trong cột sáng, trên trán thiếu niên xuất hiện một vật tổ(*), tinh thần lực đột nhiên tăng vọt.
Mecha màu xanh lam hóa thành một cái bóng, lao về phía những con Phong Lang đang tấn công đồng đội của mình, tinh thần lực truyền vào thanh kiếm, kèm theo đó là sát khí khủng bố, từng kiếm trí mạng.
"Grừ..."
Từng con Phong Lang lần lượt ngã xuống vũng máu, mecha màu xanh như một cái máy giết dị thú, chỉ mất năm phút đã giết hết những con Phong Lang cấp 3.
Đồng đội cậu kinh hồn bạt vía nhưng vẫn duy trì động tác chiến đấu, cứng ngắc quay đầu, sững sờ nhìn mecha màu xanh lao về phía con sói đầu đàn.
Cái... cái gì đã xảy ra vậy?
Chỉ chớp mắt, toàn bộ Phong Lang cấp 3 chết hết?
Tất cả đều bị giết chết!
"Vãi cứt..." Lệ Phong bị liệu.
Đàm Nặc chiến đấu bên này vô cùng khó khăn.
Dù sao mecha của cậu ta cũng chỉ mới cấp 3, kém dị thú cấp 4 một cấp, sức chiến đấu không ở cùng đẳng cấp.
Nhưng cậu ta không thể lùi bước.
Đồng đội đang ở phía sau cậu ta, để bảo vệ họ, dù có chết cũng phải đứng vững trước sự tấn công của dị thú.
Thêm một đòn bị đánh trúng bởi con sói, Mạc Tà lảo đảo, chuẩn bị ngã xuống đất thì một luồng sáng màu xanh đột nhiên lóe lên trước mặt cậu ta, dễ dàng chặn lại đòn tấn công của sói đầu đàn.
Ngạc nhiên, cậu ta ổn định mecha của mình lại rồi nhìn Thiên Cơ đánh nhau với con sói.
Vẻ mặt Lâm Hân lạnh lùng, con ngươi đen sâu hoắm, khí thế sắc bén, sức chiến đấu tăng gấp mấy lần, chiêu nào của cậu cũng là chiêu trí mạng, tấm khiên phòng thủ kiên cố của con dị thú cấp 4 lúc nãy bị kiếm của Thiên Cơ chém cho không còn một mảnh.
"Choang—"
Khiên phòng ngự quanh người con sói đầu đàn cấp 4 vỡ vụn, Thiên Cơ thừa thắng xông lên, không cho con sói có cơ hội phản ứng, thẳng tay chém vào căn nguyên tinh thần trên trán nó.
Con sói rống lên, tính dùng lại trò cũ nhưng Lâm Hân đã sớm đề phòng, dùng tinh thần lực mạnh hơn khoan thẳng vào căn nguyên tinh thần của con sói, phá hủy nó, con sói "khịt" một cái rồi ngã rầm xuống đất, cơ thể co giật, thanh kiếm bổ xuống, một con sói đầu đàn cao hơn 20 mét bị Thiên Cơ chém ra làm đôi—
Máu me đầm đìa, cơ quan nội tạng chảy máu ròng ròng xuống mặt đất.
Thiên Cơ lui về phía sau, hất kiếm cho máu trên kiếm văng ra rồi đẹp trai thu kiếm lại.
Đến đây, hơn 100 con Phong Lang cấp 3 và một con sói đầu đàn cấp 4 hoàn toàn bị xóa sổ.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
***
"Haha, đúng là nghịch ngợm mà."
Trong phòng làm việc của Nguyên soái, Lý Diệu tao nhã ngồi ở sau bàn làm việc trong bộ quân phục, mỉm cười nhìn hình ảnh trên màn hình ảo trước mặt.
Trong màn hình, cây cối ngã trái ngã phải, xác chết của dị thú nằm khắp mặt đất, máu chảy như suối, mecha màu xanh nhuốm máu nhìn như Asura, lạnh lùng rút kiếm về.
Hắn đặc biệt yêu cầu bên căn cứ quân sự Lôi Sơn chuyển video giám sát của Lâm Hân cho hắn, xem trong hai giờ, vừa xem vừa xử lý rất nhiều công việc, giờ này được nghỉ trưa mới bắt đầu xem kỹ.
Vừa nhìn đã thấy tư thế chiến đấu oai hùng của bà xã nhà mình với đồng đội của em ấy.
––––––––––
Tác giả có lời muốn nói:
Khụ khụ, cho Nguyên soái lên sân khấu một chút.
––––––––––
Ẻdito: Đã hết khờ sau 6 ngày liên tục edit 15 chương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...