Biên Thành Phiến Mã

Bên cạnh thi thể gã khuân vác có ba người đang đứng, một trong số bọn họ vẫn nhìn chằm chằm vào nơi khuất trong hẻm.

“Âm thanh gì đấy?” Một phu tử trung niên vừa xác nhận tình trạng của gã vừa thấp giọng hỏi.

Người phụ trách quan sát tiếp tục thăm dò, một lát sau mới lắc đầu đáp: “Không rõ lắm, ban nãy hình như nghe thấy tiếng người rên rỉ.”

“Rên rỉ? Cuối hẻm nhiều nhà như vậy, có quỷ mới biết nhà nào đang kêu xuân. Được rồi, đừng nghi thần nghi quỷ nữa, ta đã bảo với ngươi rồi, chỉ cần ngươi không phóng hỏa đốt nhà thì sẽ không có ai xen vào chuyện của ngươi. Lão Chu, đồ vật tìm thấy chưa, tìm thấy chúng ta mau đi thôi! Cái xác này vừa nhìn là thấy phiền!” Một thanh niên tuổi còn trẻ khoanh tay đứng nhìn, dùng chân đạp đạp thi thể dưới đất, bực mình nói.

Mồ hôi lạnh chảy dọc theo sóng lưng Thủ Căn, lưu manh chết tiệt chẳng những không chịu thả y ra mà còn kéo quần y xuống, dùng thứ cương ngạnh của hắn để đùa giỡn y, nhẹ nhành khều khều mông y từ trên xuống dưới.

Nơi bọn họ đứng chỉ cách đám người kia khoảng ba mươi thước, chỉ cần chúng đi thẳng thêm vài bước là có thể nhìn thấy cả hai đang dựa vào tường làm chuyện gì.

Dần dần, y cảm thấy nhóc con dường như càng lúc càng hưng phấn làm bừa, thậm chí bắt đầu cắn mút cổ y.

Thủ Căn nhịn hết nổi định mở miệng mắng to. Một bàn tay gấu nhanh nhẹn chụp lấy miệng y.

“Suỵt, các ngươi nghe đi! Thật sự có tiếng động!” Nam nhân phụ trách canh chừng ngoảnh đầu lại, nhỏ giọng bảo đồng bọn.

Người trẻ tuổi dù mất kiên nhẫn vẫn dỏng tai lắng nghe, được một hồi gã hắc hắc cười.

“Ngươi cười cái gì?”

“Ta cười cái gì? Ta cười… Đại khái con gái nhà nào cuối hẻm đang vụn trộm với trai, nửa đêm nửa hôm làm bậy trong vườn. Chậc chậc, nghe xem, tiếng nức nở nghẹn ngào, muốn dâm đãn bao nhiêu là có bấy nhiêu! Lão Chu, ông nhanh lên, lão tử sắp bị thứ đó châm ngòi rồi, phải thừa cơ trời chưa sáng đến kỹ viện hạ hỏa mới được! Khà khà!”

“Hầu Tử, đừng lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đè đàn bà. Nếu không tìm được thứ đó, cả ba chúng ta không thể nào tránh khỏi trách nhiệm.” Nam nhân cao gầy phụ trách canh chừng đưa mắt nhìn vào con hẻm, trên mặt lộ vẻ hoài nghi.

“Ta vào trong xem thử, nếu thật sự có thứ cản trở…” Gã cao gầy mặt mày hung tàn, dè dặt bước sâu vào hẻm.

“Đợi chút, ta cũng đi.” Nam nhân trẻ tuổi cảm thấy ở lại quá nhàm chán bèn cất bước đi cùng gã cao gầy.

Phu tử trung niên đang cúi sát thi thể tập trung tìm kiếm, không ngẩng lên nhìn hai người.

Thủ Căn cho rằng dây thần kinh của mình căng đến sắp đứt.

Lưu manh đáng chết đã bất cần đời, không thèm quan tâm có người đang đi về phía họ, một tay giữ lấy thắt lưng y, một tay bịt chặt mồm y, chỉ lo hồng hộc sảng khoái, miệng còn tàn phá cổ y không tha phân nào.

Lưu manh khốn nạn!

Thủ Căn vừa xấu hổ vừa giận dữ, quả thật chỉ hận không thể dùng đầu một phát húc chết con rùa kia!

“Ca, nhịn tí xíu, sắp xong rồi, sắp rồi… Hú!” Tiếng thở của hắn trở nên dồn dập cùng tiếng bước chân, không lo Thủ Căn có tức giận hay không mà liều mạng đấu tranh với thời gian.

“Ưm ưm…!” Buông ta ta! Ta không bằm ngươi thành tương thề không làm người!

“Này! Viễn ca, ngươi nghe đi! Con ả đó sướng sắp lên tiên kìa! Ngươi nghe tiếng rên ấy… Chậc chậc!” Nam nhân trẻ tuổi bị gọi là Hầu Tử mò mẫm lần theo âm thanh, nhãn lần dâm đãng dị thường.

“Hầu Tử, ngươi muốn làm gì?” Tên cao gầy cảnh giác hỏi.

“Làm gì đâu.”

“Ngươi giữ tỉnh táo giùm ta! Đợi chốc nữa chúng ta qua xem thử, nếu không phải đến thăm dò thì đừng kinh động họ. Ta chỉ muốn qua xác định một phen.”

“Biết biết! Nghe kìa, âm thanh hình như truyền lại từ bên đó.” Gã trẻ tuổi chỉ vào đoạn rẽ nhỏ trước mặt, hăng hái thì thầm.

Sắc mặt tên cao gầy càng cẩn thận, tập trung nhìn về phía ngã nhỏ quanh co khuất trong bóng đêm.

Gáy bị hung hăng giữ chặt, thứ khốn kiếp thoáng cái đã phun ướt quần y, từng đợt từng đợt một, bắn khéo đến mức chọc Thủ Căn nổi cơn điên bèn tàn nhẫn nhấc giò giẫm lên chân hắn!

“Ui da!” Tam Đao không hề đề phòng chiêu này nên oanh liệt dính đòn. Hắn siết chặt Căn Tử ca, run rẩy bắn đợt cuối cùng.

Cùng lúc ấy.

“Hai người các ngươi về ngay cho ta!”

Tiếng rên xuân của Tam Đao may mắn được che đậy.

Thần sắc phu tử trung niên rất nghiêm túc, gã đứng dậy, khẽ quát hai tên đang đứng cuối hẻm, “Lúc này là lúc nào? Nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Có thời gian chổng mông ngồi rình mò ở xó xỉnh sao không tìm chung quanh xem đồ vật có rơi đâu đây không.”

“Hả? Đồ vật không nằm trên mình Vô Ảnh Côn sao?” Gã cao gầy quay lại, sắc mặt trở nên khó coi.

Ngay cả tên trẻ tuổi cũng thu hồi biểu tình cợt nhã, ánh mắt xuất hiện chút khẩn trương.

Phu tử trung niên lắc đầu, ngoắc tay với cả hai ra ý bảo mau đến.

Nam tử cao gầy lập tức xoay người bước về phía phu tử trung niên.

Hầu Tử quay đầu nhìn góc khuất trong hẻm, tuy trên mặt lộ vẻ không muốn nhưng vẫn không phản đổi mà bước đến cạnh gã trung niên.

“Vô Ảnh Côn nọ cũng là tay lão làng trong giang hồ, ban đầu không hề chịu nói thật, sau đó chúng ta nhận được tin tức đồ vật nằm trên người hắn, thế nhưng lại sơ sẩy để hắn trốn mất. Tuy chúng ta truy sát không tha nhưng trên đường những nơi có thể giấu đồ quá nhiều, nếu hắn thuận tay vứt vào nơi nào đó…” Phu tử trung niên nhíu mày nhìn thi thể gã khuân vác.

“Ta nghĩ Vô Ảnh Côn sẽ không tùy tiện quẳng thứ ấy đi đâu nhỉ? Giang hồ lão luyện như hắn khẳng định biết rõ tầm quan trọng của nó, cho nên tuyệt đối sẽ không vứt lung tung, biết đâu lúc hắn bỏ trốn đã tiếp xúc với ai đó…”

” Rốt cuộc là thứ gì? Tại sao Thư gia lại muốn có được nó như vậy? Nghe nói vì nó mà thiếu gia đã trực tiếp đối đầu với Thư gia.” Gã trẻ tuổi Hầu Tử hiếu kỳ hỏi.

“Chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, nhiệm vụ của chúng ta là tìm nó về phục mệnh với lão gia và thiếu gia, rõ chưa?” Phu tử trung niên hạ giọng mắng.

“Nghe đây, trước tiên các người tìm khắp những vùng lân cận, nếu như thật sự không thấy thì mang thi thể về báo cáo.”

“Được.”


Tên cao gầy cùng Hầu Tử tiếp nhận mệnh lệnh, lập tức lục soát chung quanh.

Đợi Hầu Tử cố tình đến tìm kiếm nơi vừa phát ra âm thanh mê người ban nãy thì đừng nói bóng người, bóng ma cũng không còn.

“Mẹ nó, chắc chúng vào phòng mất rồi.” Hầu Tử kiễng chân đến gần bức tường có cửa nhà đóng chặt, thèm thuồng nguyền rủa.

Lão Triệu nghe thấy tiếng động bèn khoác áo ra xem, Đao gia của lão đang ôm một người dùng chân mở cửa.

“Gia, ngài về rồi. Lão đi nấu nước cho ngài nhé?” Lão Triệu vừa nói vừa đi giúp mở cửa phòng ngủ.

“Lão Triệu, chuẩn bị chút đồ ăn.”

“Dạ. Gia, là Thủ Căn sao?”

“Ừm. Y quanh quẩn tìm ta ở thành tây cả buổi tối, tám phần là chưa ăn uống gì.”

Tam Đao bảo Lão Triệu đi trước, sau đó ôm người trong lòng vào phòng.

“Xế chiều hắn đến tìm ngài, lão không biết vì chuyện gì nhưng thấy hắn có vẻ rất sốt ruột đành bảo hắn đến thành tây tìm ngài.” Lão Triệu tay đốt đèn, miệng giải thích.

“Ồ? Sau này y đến tìm ta ông cứ để y đợi ta ở đây, đừng cho y đến thành tây tìm, nơi đó rất loạn.” Tam Đao đặt người trong lòng lên giường, cởi chiếc áo bông dính máu của y ra đặt một bên rồi giũ chăn đắp lên mình y.

“Đã biết, gia. A… Ngài?” Lão Triệu há hốc mồm nhìn mặt Tam Đao.

Tam Đao lập tức hiểu ra Lão Triệu đang nhìn cái gì, lúng túng dùng tay che mắt, “Ấy! Nhìn cái gì… Làm Căn Tử tỉnh bây giờ.”

“Ừ.” Lão Triệu thức thời thu hồi ánh nhìn soi mói của mình. Nhắc mới nói, Đao gia của lão là loại người gì chứ, làm sao có thể tùy tiện giao nơi quan trọng như mắt cho người ta đấm, hơn nữa không chỉ đấm một lần. Tuy chàng trai trẻ Thủ Căn bị trêu ghẹo nhưng cũng đã trút được cơn giận.

Tóm lại một câu: Đáng đời! Ai bảo cứ thích chờ người ta đến xin ngài, kết quả chính mình lại chờ không nổi mà tự hiến thân.

“Đợi chút lão luộc cho ngài hai quả trứng.”

“Tùy ông, đi đi, đi đi, đi mau về mau.” Tam Đao phất tay, cảm thấy hết cách với ông lão cứ nhất định muốn làm người hầu của mình. Đánh lão không được mà đuổi cũng không xong khiến hắn rất nhức đầu.

“Gia…” Lão Triệu vừa đến cửa lại dừng bước.

“Còn chuyện gì nữa?” Tam Đao bắt đầu mất kiên nhẫn.

“E hèm… Việc của gia lão nô không dám nhiều lời. Bất quá Thủ Căn hắn… Sắp ba mươi chăng? Tuy lão nô biết gia có phần kính trọng hắn, chỉ là…”

“Lão Triệu,  rốt cuộc ông đang nói gì thế? Đừng lão nô lão nô, nghe chướng tai quá!”

“Khụ, lão nô muốn nói… Lão thấy hình như Thủ Căn không bằng lòng làm đàn bà của gia cho lắm thì phải?”

“Ông có ý gì?” Tam Đao cảm thấy hiện tại mình rất muốn đập bàn chửi người, vì vậy hắn ngồi xuống trước bàn, ngửa ly trà lạnh lên uống sạch một hơi.

“Bộp!” Chung trà dằn mạnh xuống bàn.

“Ta muốn ca ấy làm đàn bà của ta hồi nào? Ta muốn y làm trượng phu của ta được chưa?” Tam Đao liếc Lão Triệu đến sắp lé mắt.

“Khụ, gia, ngài cứ xem như lão chưa nói gì.” Lão Triệu cúi đầu, “Lão nô đi nấu nước, làm chút thức ăn, trời cũng sắp sáng rồi.”

“Cút mau! Lão già nhà ông sao thích trốn trong góc nghe trộm thế nhỉ. Lần sau lúc ta cùng Căn Tử ca của ta lên giường, ông biến đi xa một chút giùm ta!”

“Dạ. Lão nô nhất định cút thật xa.” Lão Triệu vẻ mặt kính cẩn lui ra.

“Con bà nó.”

Tam Đao mắng một câu thô tục. Quay đầu nhìn Hà Thủ Căn đã bị mình điểm huyệt ngủ trên giường, hắn sờ sờ con mắt phải hơi sưng tấy, đột nhiên cười gian, sau đó xốc chăn lên, cởi sạch quần áo người ta.

“Dám đánh ta, cho lão tiểu tử ca trần truồng phơi mông ăn sáng cùng ta!”

Thủ Căn mặc lại bộ quần áo mùa đông chắp vá của mình, nghiêm mặt ngồi cạnh bàn ăn, không thèm để ý y phục có dính máu hay không.

“Ăn đi, bánh quẩy nguội lạnh ăn không ngon.” Đại nam nhân cổ áo hở phanh, xì xụp húp nốt ngụm cháo rồi buông chén, gắp vào đĩa Thủ Căn một chiếc quẩy.

Thủ Căn không thèm để ý đến hắn.

Tam Đao nhìn y, mò mẫm chiếc cằm mới cạo nhẵn nhụi, lỗ mũi phì ra một hơi mới vênh mặt nói: “Hà Thủ Căn, ca nghe rõ cho Đao gia ta! Lão tử không muốn cắt đứt với ca, chỉ cần ca ngoan ngoãn chịu ở lại sống cùng ta, việc của cha và nhị đệ ca ta sẽ nghĩ cách.”

Thủ Căn thoáng trầm mặc. Y đang phân vân không biết nên chạy đi tìm dao chém hắn hay trực tiếp dùng ghế đẩu dưới mông đập chết hắn.

“Sao thế? Giận thật à?” Tuy đầu vẫn ngẩng cao nhưng tiếng Tam Đao đã nhỏ dần, ánh mắt lén lút liếc qua bên cạnh.

“Thư Tam Đao.”

“Hử?”

“Tối qua chơi sướng không?” Thủ Căn tự nhủ phải bình tĩnh.

“Sư…” May mà ngậm mồm kịp thời, nếu không ghế đã đập trúng.

Nhìn Thủ Căn sầm mặt đứng tại chỗ, Tam Đao ngoan ngoãn đứng lên, nhặt chiếc ghế nằm chỏng chơ trên đất đặt lại dưới mông Thủ Căn, sau đó dè dặt trở về chỗ ngồi.

Thủ Căn nhìn chằm chằm Tam Đao.

Không biết Tam Đao lôi từ đâu ra một con dao nhỏ ngồi gọt móng tay.


rốt cuộc nhóc con muốn làm gì?

Thật sự muốn lên giường cùng y đến vậy sao? Hay là căn bản không thèm đặt cơn giận của y vào mắt?

Hơn nữa đang ăn ngon lành lại gọt móng tay làm chi?

Cơn giận của y bỗng dưng dần biến mất… Thằng nhóc này vừa có tật giật mình, vừa thích phô trương thanh thế.

Thủ Căn thở dài, thấp người ngồi xuống, đưa mắt nhìn Tam Đao một lát mới nghiêm túc nói: “Ngươi không sợ kẻ khác biết sao? Nếu lỡ có ai biết ngươi thích nam nhân…”

“Biết thì thế nào? Ai dám nhiều lời ta bẻ xương hắn!” Đại lưu manh tiếp tục gọt móng, bĩu môi đáp: “Thích đàn ông đã sao? Đàn bà lão tử cũng thích mà.”

Đây là ưu điểm hay khuyết điểm của hắn đây? Trước mặt y, hắn không thèm giấu giếm sự thật rằng mình đã từng lên giường với kẻ khác.

Hắn bảo hắn xem trọng y nhưng lại không khống chế được dục vọng của mình.

Đương nhiên, đây không phải là trọng điểm. Thủ Căn vội vã thôi miên bản thân.

“Ta nói nè Căn Tử ca, ca đang nghĩ gì vậy? Đừng để tâm mấy chuyện cỏn con. Tuy ta cũng thích đàn bà nhưng không ai có thể so sánh với ca. Ăn cơm thôi, trời chưa sáng đã nghe bụng ca đánh trống ầm ĩ.” Cuối cùng Tam Đao cũng chịu cất dao nhỏ đi, tiếp tục hì hục dùng bữa.

“Đều nhờ ân đức Đao gia ngài ban cho.” Thủ Căn sôi máu, nhưng không sừng cồ mà lại cười, khoa trương nói:

“Đao gia, ngài biết không, tiểu nhân không giống như ngài. Căn Tử tiểu nhân chỉ là một bá tánh bình thường, tiểu nhân bây giờ sắp phải lập gia đình với nữ nhân. Theo lời ngài nói đấy, tuy chân tiểu nhân bị thọt nhưng lấy vợ chắc không thành vấn đề. Song tiểu nhân nghĩ mình không nên kết hôn làm gì, hại người hại mình. Ngài nghe tiểu nhân nói xong đã…”

Thủ Căn thủ thế, không thèm để ý đến lưu manh đang vò đầu bứt tai, nóng lòng muốn chen mồm vào, chẳng hề nhún nhường mà tiếp:

“Nhưng ta còn có một gia đình, không thể chỉ biết sống cho mình.

Nhị đệ ta phải đi thi, tam đệ cần lấy vợ, cha mẹ đều là người thích giữ thể diện. Người làm con trưởng như ta đến hiện tại vẫn chưa chịu lấy vợ đã khiến cả nhà không dám ngẩng đầu nhìn người, nếu lại để bọn họ biết chuyện giữa ta và ngươi… Đừng nói cái khác, chỉ nói mỗi việc ngươi đã hai lần làm với ta, nhỡ cha ta biết được, ta dám cược với ngươi, ông ấy không dìm ta xuống sông cũng đốt phòng của ta.”

“Căn Tử, ca nghe ta nói…” Tam Đao muốn mở miệng nhưng lại bị Thủ Căn ngăn cản.

Thủ Căn không nhìn hắn, tiếp tục nói, “Tam Đao, nếu ngươi thật lòng với ta thì xin ngươi hãy buông tha cho ta. Ta đã nói ta không như ngươi, ta còn phải sống tại Phiến Mã, ta không muốn ngày ngày bị người ta chỉ vào lưng mà mắng, không muốn bị bạn bè xa lánh, không muốn cuối cùng phải trốn chui trốn nhủi tạm bợ qua ngày.

Tam Đao, ta vừa sợ chết vừa sợ mất mặt, càng không có dũng khí như ngươi, dám vỗ ngực tuyên cáo thiên hạ mình vừa đùa giỡn nam nhân, vừa đùa giỡn nữ nhân. Nếu lần này ngươi cứu được cha ta, ta cảm kích ngươi cả đời. Nếu ngươi không bằng lòng ta cũng đành chịu, vì nói sao vẫn là ta nợ ngươi, ngươi giúp ta là vì tình cảm, không giúp là đương nhiên, ta không trách ngươi.”

“Hà Thủ Căn! Bây giờ ca nói những lời đó là có ý gì?” Nam nhân sững sờ cả nửa ngày mới lấy lại phản ứng, đột nhiên nổi cơn thịnh nộ, đập bàn mắng to:

“Ca cố ý dùng lời lẽ như vậy để ngăn cản ta sao? Ca hy vọng ta tránh xa ca một chút? Ca hy vọng sau này ta sẽ không đến tìm ca? Ca hy vọng ta lấy vợ nối dõi tông đường? Hà Thủ Căn, hôm nay lão tử nói cho ca rõ – Cả đời cũng đừng hòng!”

Thủ Căn không nói lời nào, để mặc hắn la hét.

“Ca, từ sáng tới tối ca chỉ muốn rời khỏi ta! Sao, ở cùng lão tử uất ức ca lắm à?” Nam nhân giận đến đứng bật dậy lao tới gần Thủ Căn.

“Hà Thủ Căn, ca nghe rõ cho lão tử!” Thư đại lưu manh một chân giẫm lên ghế, một tay chỉ thẳng vào mũi Thủ Căn, sắc mặt dữ tợn nói:

“Lão tử hôm nay nói rõ với ca, sau này đừng bao giờ nói ca không cần lão tử trước mặt lão tử, cũng đường để ta biết ca có quan hệ với bất kỳ nam nhân hay nữ nhân nào khác. Đương nhiên, nếu ca muốn thích mùi vị trần như nhộng khoe mình trên tường thành đông thì có thể nếm thử. Bất quá đừng trách lão tử không nói trước, đến lúc đó đừng nói tên gian phu dâm phụ của ca, cả nhà lớn bé của ca lão tử cũng không tha! Hiểu chưa?”

Lời lẽ hung tàn của đại lưu manh vừa dứt, Thủ Căn liền thuận tay chụp chén cháo trên bàn hất vào mặt hắn.

Khi Lão Triệu nghe tiếng ồn ào bèn bước vào xem thử, lão nhìn thấy Đao gia nhà lão đang dùng tay lau bớt cháo trên mặt, tóc tai còn tí tách nhỏ xuống thứ gì bầy nhầy.

“Cháo còn trong nồi, để lão đi lấy cho ngài chén khác… Ngài xem có cần một thau nước luôn không?”

“Cút!”

“Dạ.”

Tam Đao quệt mặt, bất đắc dĩ hỏi: “Vừa lòng chưa? Đã vừa lòng thì đi uống nốt phần cháo còn lại cho lão tử!”

“Đừng lão tử này lão tử nọ, lão tử của ta vẫn đang bị nhốt trong lao.” Thủ Căn cấu véo bánh quẩy đã tay mới hung hăng hớp một ngụm cháo. Húp xong chén cháo, y mới phát hiện cả sức lực nổi giận cũng chẳng còn.

“Ngươi còn muốn nói gì không?”

Đại lưu manh vừa cởi áo khoác vừa hừ một tiếng âm dương quái khí.

Đôi khi chính Tam Đao cũng tự hỏi, cớ chi hắn lại thích nổi tính tình kiểu Hà Thủ Căn chứ?

Nói ra sợ không ai tin, lãng tử Tam Đao mang danh đệ nhất trong võ lâm bảng, đầu lĩnh lưu manh trong thành Phiến Mã người thấy người sợ, thế mà cam tâm tình nguyện để người ta đánh bầm mắt, còn bị hất cháo đầy mặt.

Bất quá nói thật, nhiều khả năng hắn đúng là có bệnh, cứ khư khư ưa thích tính khí của Hà Thủ Căn, lúc nhỏ bị y đánh không ít lần, oái ăm sao vẫn lẽo đẽo theo y. Y đập hắn đuổi hắn, hắn bám y càng chặt.

Lẽ nào… Con mẹ nó ta thật sự có vấn đề ở đâu chăng?

“Ngươi biết chuyện em ta đúng không? Ta mới nhớ ra, ban nãy ngươi không chỉ nhắc đến cha ta còn nhắc đến đệ ta.” Thủ Căn hết hy vọng, muốn nói đạo lý với người nọ thì chỉ càng giảng càng bế tắc. Thôi được, ăn no trước mới tính. Không thèm nghĩ nhiều, Thủ Căn nghiêng nồi múc thêm cho mình một chén cháo.

“Hừ.” Hắn bực dọc ném áo choàng qua một bên.

Đúng lúc y muốn tìm áo khoác nhưng mãi vẫn không thấy, vừa nhìn thấy chiếc áo bay qua, cơn giận của Thủ Căn bỗng dưng xèo xèo bốc hơi không còn bóng dáng.

“Trong rương không có đâu, trong tủ đấy. Trời đã lạnh, lần trước ta mới xếp lại tất cả, quần áo mùa đông sắp trong tủ, ba mùa khác trong rương. Nè, đừng lục tung cả lên, áo ngoài nằm bên phải, màu đen bên trên, màu xanh ở giữa, màu xám phía dưới, tơ lụa và da lông cất trong rương gỗ đàn hương.”

Tam Đao gãi mũi, hắc hắc cười hai tiếng.


Thủ Căn tưởng hắn lên cơn, mới phút trước còn giận dữ bừng bừng, chưa được bao lâu đã cười như khỉ.

“Áo choàng kia cho ca khoác ngoài áo bông. Thật là, cái áo bông rách nát ấy có gì hay ho mà không chịu ném đi quách cho rồi. Ủa? Chẳng phải là túi bách bảo của ta à? Sao lại ở đây? Ta còn tưởng…”

“Tưởng đã mất phải không? Rốt cuộc tối qua ngươi có nhìn thấy em ta hay không? Sao lại tìm được ta đúng lúc đến thế?” Thủ Căn không thèm khách sáo, vươn tay chụp lấy áo choàng trùm lên người. Y định về giặt sạch áo bông mới đem áo choàng trả lại.

“Tối qua?” Tam Đao sau một hồi lục lọi đã tìm được chiếc áo khoác thích hợp, hắn vừa mặc vừa giấu túi bách bảo tưởng đã thất lạc vào lòng.

“Tối qua ca đã gặp đệ ca? Tại sao không nói với ta? Ca thấy hắn ở đâu?”

Thủ Căn biết nếu đối phương đã không muốn nói thì hỏi cũng bằng thừa, chi bằng tự mình kể với hắn xem hắn có giúp được gì không.

Tam Đao im lặng nghe Thủ Căn kể lại đầu đuôi chuyện xảy ra đêm hôm qua. Lúc này hắn đã thay xong quần áo, kéo một chiếc ghế về phía mình, cúi đầu ho khẽ.

Thủ Căn liếc hắn, thích sao nữa?

“Ca.”

Thủ Căn cảnh giác, loại giọng điệu kia mới nghe đã thấy bất an.

Tam Đao muốn kéo tay y nhưng bị phũ phàng gạt ra.

“Thôi, ta đã sai, được chưa, ca người lớn đừng chấp con nít, đừng giận nữa nhé? Tối qua đã nhịn không nổi mà ca còn luôn mồm bảo ta thích gì cũng cho… Tốt! Ca muốn ta nhịn ta sẽ nhịn. Đừng nói gì mà ai đi đường đấy được không. Ca xem, ca đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, lời muốn nói cũng nói ra hết, hết giận đi mà. Hả?”

Nghe kìa, lời lẽ động lòng biết bao.

Cho nên y phải cảm động rơi nước mắt?

Y thừa nhận, y đã từng bị chân tình của nhóc con làm cảm động.

Nhưng chân tình giờ đây lại trở thành nguyên nhân dày vò y.

Y cảm thấy mình bị dằn vặt, nhưng còn tình cảm của y dành cho tên họ Thư tên Tam Đao kia thì sao? …Ngừng! Ngừng!

Nói một hồi mới phát hiện tình cảm chung quy vẫn không thể thay cơm cho no bụng!

Cho dù giữa y và Tam Đao là tình cảm sâu sắc chân thành đến đâu nhưng bọn họ có thể quang minh chính đại sống cùng nhau sao?

Nếu tình cảm của cả hai chẳng may bị phát hiện, người đời sẽ dùng con mắt thế nào nhìn y đây? Họ có cho rằng những thứ hiện tại của y đều do hắn ban cho không? Tệ hơn nữa, biết đâu họ sẽ nghĩ mình là… “đàn bà” được Tam Đao bao dưỡng?!

Tuy rằng sự thật cũng chẳng kém là bao.

Thủ Căn cười khổ.

Nếu như mình thật sự trở thành “đàn bà” của hắn, đừng nói người ngoài, người nhà nhìn mình ra sao vẫn còn chưa biết.

Thôi được, dẫu cho y dám vất cả mặt mũi mà kiên quyết sống cùng Tam Đao, ai có thể bảo chứng tình cảm Tam Đao dành cho y là vĩnh viễn?

Y thừa nhận y ích kỷ, y lòng dạ hẹp hòi, nhưng y cũng rất biết người biết mình.

Thứ nhất, y không phải mỹ nhân quốc sắc thiên hương gì sấc. Thứ nhì, y không còn là thiếu niên trong thời xuân xanh. Thứ ba, y không có gan cùng hắn lang bạt giang hồ thể nghiệm võ học. Thứ tư, y không thể nào giúp hắn nối dõi tông đường.

Y, Hà Thủ Căn, chung quy chỉ là một gã đàn ông bình thường tuổi gần ba mươi, một đứa con trong gia đình nghèo khó, một thằng thọt tướng mạo tầm thường.

Nếu như y có được phân nửa dũng khí của Tam Đao, nếu như lưng y không phải gánh vác một đại gia đình, biết đâu y sẽ đủ can đảm tiếp nhận hắn, lúc hắn bỏ rơi, y vẫn có thể mỉm cười chúc hắn tìm được hạnh phúc nửa đời sau.

Nhưng còn thực tế?

Trên thực tế… Y chỉ là một lão bá tánh bình thường trong thành, sẵn sàng vì miếng cơm manh áo mà quỳ xuống cầu xin lũ người sâu kiến chẳng bằng.

Hạng người như y làm sao có thể, làm sao dám đối diện với sự nhiếc móc của thế gian?

Vả lại y rất sợ. Sợ sẽ có một ngày mình mở rộng con tim và tiếp nhận hắn, để rồi không đủ khả năng chịu đựng địa ngục vô biên luôn chờ sẵn trước mắt.

Thủ Căn không hiểu trong lòng Tam Đao đang nghĩ gì, nhưng y hiểu rất rõ bản thân mình đang nghĩ gì.

Giờ phút này đây, y hệt như người cưỡi ngựa phi nước đại sẩy chân trượt xuống mép vượt sâu thăm thẳm, hai chân trước của ngựa đã lơ lửng mất đi điểm tựa, bản thân chưa rơi tan xác chỉ vì trong tay vẫn đang ghì chặt dây cương.

Tam Đao, nếu trong tim ngươi thật sự có ta, xin ngươi hãy chừa cho ta một đường lui. Xin ngươi đừng ép ta nữa.

Thủ Căn lại cười khổ, y không muốn tiếp tục suy nghĩ. Y trút giận lên hắn chẳng phải vì muốn xác định tình cảm mình dành cho hắn sao?

Bỏ đi, trút giận lên hắn ích lợi gì đâu?

Không chiếm được là tốt nhất, e rằng chỉ cần nắm giữ được một lần, y sẽ mãi mãi níu chặt không buông.

Chỉ cần một lần, trời không biết đất không hay, y lừa người dối mình.

Tuy đều là đàn ông nhưng nhiều lần nhìn tiểu tử nọ kìm cương trước vực, y vẫn cảm thấy xót xa lạ thường. Hay cứ thành đôi với hắn đi…

Nhưng cớ chi mình phải thành đôi với hắn? Tại sao nhất định phải ôm nhau cùng chết?

Ngủ chung một lần cũng tính là đối xử tốt với hắn mà?

Hà Thủ Căn, Thư Tam Đao là một tên đầu óc ngu si tứ chi phát triển, lẽ nào ngươi cũng vậy?

Ngươi từng nghĩ qua, ngươi dung túng hắn đến mức này chính là đang hại hắn hay chưa?

Là ai đã bảo sẽ dẫn hắn quay về con đường bình thường?

Tim mâu thuẫn, bụng lại đói meo, Thủ Căn ăn liền tù tì ba chén cháo lớn, kết liễu hai cái bánh nướng, bốn chiếc bánh quẩy, uống chung trà súc miệng, cuối cùng cả nửa ngày mới chịu đưa mắt nhìn Tam đao, buông ra một câu: “Mặt mũi nhìn cũng xinh lắm mà, mỗi mắt một vòng, cân xứng quá chứ.”

Tam Đao ngây người, đến khi Thủ Căn bước qua ngạch cửa, hắn mới lấy lại phản ứng, tức giận đập nát bình trà.

“Hà Thủ Căn! Thiên hạ chỉ có mình ca dám đối xử với lão tử như thế…!”

Hà phụ được thả ra.

Bên ngoài đồn đãi là nhờ Lão Triệu từng có giao tình với tri huyện chịu ra mặt xin giùm. Lưu tri huyện sau khi nghe xong lời lão trần tình, cảm thấy án kiện có điểm đáng nghi, giam cầm một ông lão cũng làm tổn hại danh tiếng quan gia, cho nên mới theo lời Lão Triệu mà thả người.

Chỉ có Lưu tri huyện hiểu rõ cảm giác bị tên lưu manh đầu sỏ của Phiến Mã bắt gặp tại kỹ viện là như thế nào…

Lưu tri huyện cảm thấy rất khó hiểu, rõ ràng đã thay y phục, hóa trang cẩn thận, nhưng tại sao Đao ca vừa liếc mắt liền nhận ra mình?


Ôi, sai là sai ở chỗ cô nương mình chấm trúng thì Đao ca cũng vừa ý. Nếu gã không chọn đóa hoa lan kia cũng sẽ không bị lưu manh sinh lòng ghen ghét mà đá cửa phòng, không phá cửa đương nhiên không ai phát hiện tri huyện đang ở kỹ viện.

Thử nghĩ xem, một người đàn ông, hơn nữa còn là mệnh quan triều đình, bị người ta bắt gặp với hình tượng trần truồng nằm úp sấp lên người kỹ nữ, thú vị hơn, người phát hiện lại là một gã lưu manh danh nổi như cồn. Kỳ lạ chính là ban đầu nam nhân vẫn mang bộ dạng cáu gắt dữ dằn, sau khi nhận ra gã là ai thì ra vẻ thật thà đứng ở đầu giường nói chuyện với gã: Có một người đáng thương bị tống oan vào ngục, xin thanh thiên đại lão gia khai ân, xử trí công bằng.

Còn chưa kịp mở miệng bảo để mình mặc quần áo trước, gã đã nghe lưu manh lại dùng giọng điệu cực kỳ thành khẩn tiếp lời: Nếu thanh thiên đại lão gia ngài không đồng ý, vậy tại hạ chỉ đành mời tất cả bá tánh trong thành cùng xin ngài. Nói xong, hắn lập tức ngoảnh ra, vờ như chuẩn bị gọi người.

Ngươi bảo nếu ngươi là thanh thiên đại lão gia kia, ngươi có thể không theo phép công mà xử lý không?

Giả sử là người khác trong Phiến Mã, Lưu Hiếu cũng chẳng cần bấm bụng chịu đựng, nhưng ngay cả hoàng đế một vùng là Thư gia còn không dám tùy tiện trêu chọc đại lưu manh Đao ca nọ, hắn đành thay đổi suy nghĩ, chi bằng bây giờ ban cho hắn một ân huệ, tránh đắc tội người này để rồi chết không rõ ràng.

Nói sao đi nữa, Hà phụ thật sự đã được thả ra.

Kết quả như vậy người của Hà gia là vui mừng nhất, nếu không phải sợ người nhà Cao Bác Bì làm phiền, Hà gia thậm chí muốn đốt pháo ăn mừng, đuổi vận xuôi xẻo.

Chỉ có Thủ Căn không những không hề thả lỏng chút nào, ngược lại con như tim bị ai đó siết chặt.

Phụ thân tự do, cả nhà vui vẻ, nhưng Cao gia thì sao?

Bọn chúng tốn một đống tiền song chẳng bắt được Diệu Tổ, chúng sẽ cam tâm?

Thủ Căn phân vân không biết có nên nhắc việc này với Tam Đao hay không? Nghĩ lại cũng thật hổ thẹn với cha mẹ, đường đường là đại nam nhân, suốt ngày chỉ biết nhờ Tam Đao giúp đỡ.

Sau vài phen khóc lóc long trời, cuối cùng Hà phụ được hai vị thê tử dìu vào phòng.

Chờ Hà phụ trở về Thủ Căn mới biết lúc phụ thân trong lao không hề chịu uất ức hay ngược đãi, nghe nói có người đã đánh tiếng với lũ lao dịch, vì vậy chúng đối xử rất khách khí với ông, ăn uống cũng không bạt đãi.

Thủ Căn biết rõ chắc chắn không phải nhờ vào hai xâu tiền mình đút lót lao dịch.

Lưu manh khốn nạn! Thủ Căn hận đến nghiến răng nghiến lợi. E rằng nhà y vừa xảy ra chuyện thì tên nọ đã nghe được tin tức, thế mà vẫn chẳng hề có động tĩnh, một mực chờ y đến cầu xin.

Ngươi chờ đó!

“Đại ca, có phải ca đã đi tìm Tam Đao ca không? Có phải Tam Đao ca giúp nhà chúng ta cứu cha không?” Thanh Vận bám theo Thủ Căn không rời, luôn mồm gặn hỏi.

“Bé con đừng hỏi chuyện người lớn, còn không chịu đi ngủ đi.” Thủ Căn đanh mặt.

“Đại ca, ca nói muội biết với,  rốt cuộc có phải Tam Đao ca…”

“Đại ca.” Lão nhị Trung Nguyên bước đến.

Thanh Vận vừa thấy nhị ca bảo thủ của mình đã đứng bên cạnh lập tức không dám hé răng.

“Ngủ sớm chút nào, ngoan.” Thủ Căn vuốt đầu muội  muội, giục cô bé đi ngủ.

“Ư…”

Trung Nguyên dõi theo Thanh Vận về phòng mới lắc đầu nói: “Nha đầu kia không giống khuê nữ chút nào, như vậy làm sao gả nổi vào nhà có thân phận.”

Thủ Căn không đồng ý, “Tại sao nhất định phải gả vào hào môn? Quan trọng xem bên ấy có phải là người thấu tình đạt lý hay không, nếu không ca tình nguyện giữ Thanh Vận bên cạnh nuôi nó cả đời.”

“Đại ca, là ca chiều hư nó đấy.” Trung Nguyên không dám gật đầu cũng không dám lắc đầu.

Biết rõ lão nhị giống hệt cha, đều là mọt sách cố chấp, Thủ Căn cũng không nói nhiều, chỉ hỏi chuyện: “Đệ tìm ca có chuyện gì không?”

“Ca, nếu cha đã bình yên vô sự, vậy đệ…” Trung Nguyên muốn nói lại thôi.

“Trung Nguyên, đệ có thể đợi năm sau mới…”

“Ca! Đệ…”

Hai huynh đệ nhìn nhau, ai cũng không muốn nói thẳng.

“Ca, đệ không muốn kéo dài thêm nữa.” Trung Nguyên cúi đầu, sau đó ngại ngùng đưa mắt nhìn đại ca, trong mắt tràn ngập khát vọng cùng bất bình: “Lỗi lầm của Diệu Tổ sao đệ phải lãnh hậu quả?”

“Trung Nguyên,” Thủ Căn cười khổ, “đệ biết rất rõ bây giờ trong nhà chẳng còn tiền, nếu có làm sao ca lại ngăn cản kế hoạch của đệ?”

“Ca, ca không thể bất công như vậy. Lúc trước Diệu Tổ nói muốn làm ăn, ca lập tức xùy ra năm lượng bạc cho nó, giờ đây đệ muốn đi thi, ca lại bảo đệ đợi hết năm này sang năm nọ, hiện tại vì Diệu Tổ gây họa mà ca mang tiền dự thi của đệ thu dọn tàn cục. Ca, ca không giúp đệ thì ai giúp đệ.” Trung Nguyên càng nói tròng mắt càng đỏ.

“Ca biết, để ca nghĩ cách.” Thủ Căn đau đầu đáp.

“Ca, ca cũng biết người đệ quen biết không nhiều, đa số đều là thư sinh như đệ, còn đám công tử có tiền chẳng đời nào chịu đưa tiền cho đệ. Ca xem có thể tìm Đao ca xoay sở năm sáu lượng không? Đợi đệ đỗ cao, đệ nhất định…”

“Năm, sáu lượng?” Thủ Căn thầm thở dài. So với việc không thích đến thành tây, y càng không thích mở miệng mượn tiền tên nọ, bởi vì mỗi lần cầm tiền y đều cảm thấy mình lại trở nên nhỏ bé, nhưng lại không còn cách nào khác. Ôi, y còn có thể tìm ai mượn năm, sáu lượng?

Đột nhiên y rất muốn nói với đệ đệ: Năm sáu lượng? Không khó. Chỉ cần ca đệ lập tức ngủ với tên Đao ca đệ luôn mồm nhắc tới một đêm là xong.

Không biết khi mình nói như vậy nhị đệ sẽ phản ứng ra sao?

Nghĩ xong, Thủ Căn càng muốn đập đầu vào tường. Chẳng biết có phải ở cùng lưu manh quá lâu nên suy nghĩ cũng trở nên lưu manh không nhỉ?

“Trời không còn sớm, về phòng ngủ đi. Chuyện tiền bạc ca sẽ tìm cách.”

Thủ Căn trộm nhìn sắc mặt Trung Nguyên, không dám nói nhiều, phòng ai nấy về.

Bước chân vào phòng, Thủ Căn cởi áo bông, dự định dùng nước rửa mặt còn thừa ban sáng để giặt sạch vết máu trên áo, nếu giặt không ra thì dùng đại một mảnh vải vá lên, nói chung chiếc áo giữ ấm duy nhất này đánh chết y cũng không bỏ.

Về phần áo choàng kia, ừm, ngày mai y sẽ đi trả lại tên nọ, tiện thể mở lời… Ôi, thật không muốn mở miệng.

Thắp lên ngọn đèn dầu yếu ớt, Thủ Căn nhúng vị trí áo dính máu vào nước, dùng sức chà xát.

Ủa? Vạt áo bị rách lần đánh nhau ở Hồng Lung Đăng chẳng phải đã vá lại ư, sao rách nữa rồi? Hơn nữa chung quanh miếng vá có vết cắt, rõ ràng do người khác cố ý, nhưng y nghĩ mãi không ra ai rảnh rỗi đi cắt áo của y chứ?

Kỳ lại thật.

Thủ Căn lắc đầu, không thèm nghĩ nữa. Vừa bắt đầu chà, các đầu ngón tay đột nhiên cấn phải thứ gì cưng cứng, cứng đến mức khiến y sinh đau.

Vật gì vậy? Thủ Căn dùng tay sờ thử, cứng quá, là đồng tiền à? Không giống, dẹp dẹp? Dày hơn đồng tiền, lại lớn hơn một chút, giấu trong bông dày nên nhìn không ra là gì.

Không còn cách nào khác, chỉ đành miết theo một đường thẳng trên vạt áo, nhè nhẹ đẩy đẩy đồ vật.

Dần dần, món đồ bắt đầu trồi lên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui