Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ


Anh ta đang làm cái gì vậy? Cô không thích y như nguyên chủ nên đổi thành y thích cô sao? Chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện? Cô nhất định phải chết vì anh ta sao? Cho dù cô làm gì cũng không thay đổi được vận mệnh của mình sao?Người đàn ông không để ý đến vẻ khiếp sợ trên mặt cô, y chỉ lẫm lũi nói: “Tôi tìm em lâu lắm rồi đấy, cuối cùng hôm nay cũng tìm thấy em rồi! Em không chịu để tôi chịu trách nhiệm nhưng đối với con gái mà nói thì sự trong sạch là quan trọng nhất.

Thân là đàn ông thì phải có trách nhiệm, tôi đã đối xử với em như vậy thì sẽ cưới em vào cửa.

Em cứ yên tâm, tôi sẽ không phụ lòng em đâu, nhất định sẽ đối xử tốt với em cả đời!”“Anh thả tôi ra đã.

” Phàn Quỳnh dùng sức thế nào cũng không rút tay về được, cô gấp đến dậm chân.

“Không được, tôi vừa buông tay thì em sẽ chạy mất.


” Nói đến đây, anh ta càng nắm chặt hơn.

Ồ, anh cũng biết tôi sẽ chạy mà còn muốn ép buộc tôi! Đồ tồi!“Tôi đã nói không cần anh chịu trách nhiệm rồi mà, anh đừng dây dưa với tôi nữa.

” Phàn Quỳnh bực bội muốn đánh người, chẳng qua sức lực quá yếu nên không đánh lại.

“Không được, tôi nhất định phải cưới em! Em nói cho tôi biết nhà em ở đâu đi, tôi sẽ phái người tới cửa cầu hôn.


”A a a a! Phàn Quỳnh gào thét trong lòng.

Cái tên đàn ông thối này sao lại cố chấp như vậy chứ? Anh là tiểu thụ đấy! Tiểu thụ! Hiểu không? Là cái người bị đè ở dưới đấy!Một tiểu thụ lại còn muốn lấy vợ nữa, không hỏi sau công nhà anh có đồng ý không à?Chủ tiệm khiếp sợ nhìn tới nhìn lui giữa Phàn Quỳnh và Từ Phượng Thành, do dự mãi vẫn quyết định mở miệng dò hỏi: “Vị quân gia này, ngài và vị này! Có quan hệ thế nào ạ”Cô gái này không phải người của Thẩm Tam gia sao? Tại sao lại dây dưa với vị quân gia này? Lại còn đang ở trong tiệm của bọn họ nữa chứ, nếu bị Tam gia phát hiện chẳng phải bọn họ sẽ gặp nạn sao?“Cô ấy là vợ sắp cưới của tôi.

” Từ Phượng Thành hiên ngang nói ra lời kinh người khiến cả Phàn Quỳnh và chủ tiệm Hồng Thường đều vô cùng kinh ngạc.

“Chuyện này…” Chủ tiệm ấp a ấp úng, lắp bắp mãi cũng không nói được một câu đầy đủ.

Uổng công ông ta tung hoành nhiều năm trong giới thương trường, luyện được kỹ năng “gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ” nhưng lúc này cái lưỡi xán hoa sen lại không phát huy được tác dụng gì.

Phàn Quỳnh run run chỉ tay vào Từ Phượng Thành: “Anh! Anh…” Vớ vẩn!“Các người đang làm gì vậy?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận