Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ
Từ Phượng Thành mơ một giấc mơ, bản thân y cũng biết mình đang nằm mơ.
Trong mơ, Từ Phượng Thành vừa đến Giang Thành đã bị phục kích, khác biệt là lần này y bị ám sát, bả vai trúng một phát đạn.
Các binh sĩ xung quanh anh dũng giết địch, phó quan thấy y bị thương thì dìu y chuẩn bị rút lui.
Nhưng đám sát thủ cứ đeo bám không dứt nên phó quan để Từ Phượng Thành chạy đi trước còn mình thì ở lại đoạn hậu.
Từ Phượng Thành chạy vào biệt thự nhà họ Quý núp trong một góc vườn hoa hẻo lánh, đang định kiểm tra vết thương thì nghe thấy tiếng bước chỗ chỗ góc cua.
Là cô sao?Trái tim Từ Phượng Thành đập thình thịch, mồ hôi thấm ướt lòng bàn tay, ánh mắt căng thẳng nhìn chằm chằm chỗ rẽ, chờ đợi cô xuất hiện.
Đập vào mắt y là một đôi giày cao gót màu đỏ, nhìn lên trên thì thấy một cô gái xinh đẹp mặc sườn xám màu đỏ thắm viền vàng đã đứng ngay trước mặt.
Cô gái không đeo hoa tai ngọc trai mà đeo một chiếc vòng cổ có mặt dây chuyền ngọc bích, dung mạo cô cho thấy đúng là người mà y ngày nhớ đêm mong.
Tại sao trong giấc mơ cô lại mặc trang phục hoàn toàn khác trong tưởng tượng của y? Từ Phượng Thành không hiểu.
Nhìn thấy y, cô vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy vết máu trên vai y, cô sốt sắng hỏi: “Anh bị thương à?”Y nhìn chằm chằm cô gái trước mặt.
Cố chịu đựng cơn đau nơi bả vai, y chậm rãi bước lại gần cô, sau đó ôm cô thật chặt như thể muốn hòa nhập cô vào máu thịt trên người y.
Hình như người trong lòng khẽ cười một tiếng, hờn dỗi nói: “Cái anh này, bị thương như thế mà còn muốn ôm phụ nữ, kỳ lạ thật đấy!”“Nhìn cách ăn mặc này, tôi đoán anh là quân nhân phải không?”“Gương mặt khá đẹp trai đấy, anh có bạn gái chưa?”Đối với mấy câu hỏi liên tiếp của đối phương, Từ Phượng Thành không trả lời mà chỉ ôm cô thật chặt, hấp thụ sự ấm áp trong giấc mơ.
Tiếng cười khanh khách của cô gái lại vang lên bên tai: “Tiểu tướng quân đang nghĩ gì vậy? Cậu em của anh cứ chọc vào người tôi đấy.
”Từ Phượng Thành sửng sốt, còn chưa hiểu ra “cậu em” là cái gì.
Sau khi hiểu ra, máu nóng dồn hết lên mặt y như thủy triều khiến gương mặt đỏ bừng.
Cô gái vẫn đang cười tủm tỉm, Từ Phượng Thành hơi xấu hổ, ngẫm nghĩ một lát, y cảm thấy dù gì cũng đang trong giấc mơ, y muốn làm gì thì làm, sao phải nhẫn nhịn?Thế là y lập tức cúi đầu cắn lên đôi môi mềm mại mọng nước của cô, chặn nụ cười của cô lại, ngón tay mò mẫm cởi nút áo, vạt áo mở rộng để lộ một mảng da thịt trắng phát sáng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...