Biến Thành Nữ Phụ Pháo Hôi Trong Truyện Đam Mỹ


Thẩm Tư Niên đi vòng qua bàn làm việc bước đến gần Phàn Quỳnh, ngón tay thon dài nâng một lọn tóc của cô lên áp sát vào chóp mũi, hắn hít một hơi thật sâu rồi nói: “Tiểu Hoàng Oanh của tôi có hứng thú với người đàn ông khác rồi à? Hử?”Thấy Phàn Quỳnh không trả lời, ánh mắt Thẩm Tư Niên càng sắc bén, hắn nâng cằm cô lên, buộc cô ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn.

“Ngoan, y không phải người em có thể tiếp xúc.

” Thẩm Tư Niên trầm giọng dỗ dành cô như thể người đang đang kiên nhẫn dạy bảo một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Tiểu Hoàng Oanh, đây là cơ hội cuối cùng của em!Lần sau mà còn để hắn phát hiện cô có gút mắc nào với người đàn ông nào khác, hắn sẽ nhốt cô trong phòng, làm cô bất kể ngày đêm, để cô không còn lòng dạ mà nghĩ đến gã đàn ông nào khác nữa.

Nhìn người đàn ông tỏa ra khí chất mạnh mẽ và nguy hiểm trước mặt, Phàn Quỳnh bất giác run lẩy bẩy.

Cái tên Thẩm Tư Niên này nổi ý xấu rồi sao?Cô sẽ không bị làm sớm chứ? Hãi quá!“Đúng rồi.

” Thẩm Tư Niên vuốt ve vành tai Phàn Quỳnh, ánh mắt sâu thăm thẳm như đầm lầy, hắn nói: “Lúc trước em đánh rơi một chiếc hoa tai phải không? Giữ lại một chiếc cũng chẳng để làm gì, hay là vứt đi?”Phàn Quỳnh đứng dựa vào cạnh cửa, chiếc váy trắng thuần khiết bao bọc cơ thể mềm mại thơm tho của cô gái, ánh mắt cô mông lung như có một màn sương mờ ảo khiến người ta không thể nhìn thấy suy nghĩ trong lòng cô, chỉ có thể bị nụ cười quyến rũ bên khóe môi mê hoặc tâm hồn.


(Ngoại truyện)Từ Phượng Thành tiến lại gần, khẽ gọi: “Cô Phàn.

”Đôi mắt Phàn Quỳnh Hoa lóng lánh ánh nước, cặp mắt đa tình nhìn về phía Từ Phượng Thành, cô nở nụ cười duyên dáng nói: “Đừng gọi là cô, tôi không phải một cô gái tốt đẹp gì cả, tiểu tướng quân cứ gọi tôi là Quỳnh Hoa đi.

” Nói xong, cô còn liếc ánh mắt quyến rũ về phía y.

Từ Phượng Thành không hề rung động: “Thuốc không phải thứ tốt.

Hút thuốc cũng không tốt cho cơ thể, đừng hút nữa.

”“Hả? Hút thuốc đang là mốt đấy, tiểu tướng quân có muốn thử một chút không?”Phàn Quỳnh Hoa hơi hé miệng thơm thở ra một làn khói trắng rồi đưa điếu thuốc trong tay đến bên miệng Từ Phượng Thành, nhưng y lại ghét bỏ quay đầu đi.


“Kỷ luật quân đội nghiêm minh, cấm chỉ hút thuốc.

”Nhìn dáng vẻ chính trực của vị tướng quân trẻ tuổi, cô cảm thấy vô cùng đáng yêu, khiến người ta không nhịn được mà muốn trêu chọc y, muốn kéo tấm mặt nạ cứng nhắc trên mặt y xuống, biến y thành một con dã thú chiến đấu hung dữ trên người cô.

Phàn Quỳnh Hoa mỉm cười, cặp mắt cong cong như trăng lưỡi liềm, cô rít một hơi thuốc rồi nâng mặt Từ Phượng Thành lên, dùng đôi môi mềm mại chặn miệng y lại.

Sau đó, thừa dịp y còn chưa kịp phản ứng mà phun toàn bộ khói trắng vào trong.

Từ Phượng Thành nhíu chặt mày, đương lúc muốn đẩy người phụ nữ to gan này ra thì Phàn Quỳnh Hoa đã lùi lại trước.

Cô nở một nụ cười đắc ý trông vừa nghịch ngợm vừa quyến rũ, một nụ cười khiến vô số người đàn ông vừa yêu vừa hận.

Thấy Từ Phượng Thành ho sặc sụa đỏ cả mặt, khuôn mặt đỏ bừng như quả táo chín, trong mắt còn có ánh nước, chẳng biết bị sặc hay vì xấu hổ.

Phàn Quỳnh Hoa kiêu ngạo lắc eo, xoay người duyên dáng rời đi.

Tiểu tướng quân, hẹn gặp lại!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận