Biên Thành Đao Thanh

- “Ta là Bạch Y Linh”.

Nghe câu đó, Phó Hồng Tuyết chỉ còn nước thở dài, hắn ngoại trừ thở dài ra, còn có thể làm gì?

Bạch Thiên Vũ rõ ràng không có con gái, cô nhi duy nhất của Bạch Thiên Vũ, vốn chừng như là Phó Hồng Tuyết, nhưng đến sau lại biến thành Diệp Khai.

Vì chuyện đó, Phó Hồng Tuyết thống khổ tới năm sáu năm, sau đó mới dần dần giảm bớt bi thống.

Không cần biết là sao, có một điểm Phó Hồng Tuyết tuyệt đối tin tưởng, cũng biết chắc, Bạch Thiên Vũ Bạch lão tiền bối tuyệt đối không có con gái, đứa con trai độc nhất của lão là Diệp Khai.

Đêm hôm qua Mã Không Quần đột nhiên tuyên bố muốn tìm kiếm trượng phu cho đứa con gái duy nhất của Bạch Thiên Vũ, chuyện đó Phó Hồng Tuyết tin Diệp Khai có trình độ hơn hắn, nhất định lợi hại hơn hắn.

Phó Hồng Tuyết cũng tin Diệp Khai nhất định cũng nhẫn nhịn trong tâm như hắn để xem lần này Mã Không Quần bày trò gì? Cho nên lúc nghe người đáng lẽ là Mã Phương Linh lại xưng mình là Bạch Y Linh, Phó Hồng Tuyết liền dằn nén vẻ kinh ngạc, sau đó hỏi nàng :

- Ngươi là Bạch Y Linh? Có ai nói ngươi rất giống Mã Phương Linh không?

- “Nào chỉ nói giống, có người nói bọn ta là song sinh” - Bạch Y Linh cười tươi - “Ta nghĩ hồi nãy khi ngươi thấy ta, nhất định giật mình tưởng gặp quỷ phải không?”

- Quỷ lại đẹp như ngươi được sao?

Câu nói đó là cách thức tiêu chuẩn của Diệp Khai, Phó Hồng Tuyết không ngờ cũng có thể nói ra, hơn nữa nói mà mặt không đỏ, tai không tía.

Một khi là nữ nhân, nhất định đều thích nghe người ta khen mình đẹp --- đại khái đó có phải là một trong những nhược điểm của nữ nhân?

Trên mặt Bạch Y Linh tuy không có biểu hiện gì, trong tâm đã bắt đầu “ngọt”, nàng dùng một nụ cười rất lợt lạt đáp tạ câu tâng bốc của Phó Hồng Tuyết.

- “Mã Phương Linh thật bị ngươi giết sao?” - Bạch Y Linh chú thị nhìn hắn.

- “Ngươi nghĩ sao?” - Phó Hồng Tuyết hỏi.

- “Ngươi đích xác rất giống kẻ giết người” - Bạch Y Linh đáp - “Nhưng ta lại có cảm giác Mã Phương Linh không phải là ngươi giết”.

- “Mã Không Quần nếu quả có cảm giác như ngươi, thế giới đã thái bình” - Phó Hồng Tuyết hững hờ thốt.

- “Người không phải bị ngươi giết, ngươi vì sao lại muốn thừa nhận?” - Bạch Y Linh hỏi.

- Ai nói ta thừa nhận?

- Vậy ngươi tại sao lại không phủ nhận?

- Hữu dụng sao?

- “Ít ra ngươi nên thử một lần” - Bạch Y Linh đáp - “Ta tin tam thúc không phải người không nói lý lẽ”.

- “Không có chứng cứ có thể chứng minh người không phải bị ta giết” - Phó Hồng Tuyết chợt nhớ đến Mộ Dung Minh Châu bị giết, nghĩ thầm - “Cũng như không có chứng cứ có thể chứng minh người là ngươi giết”.

Gió vương quyện mái tóc mượt mà của nàng, phảng phất như đuôi cá vàng quẫy động trong nước.

Phó Hồng Tuyết ngẫm nghĩ, chợt hỏi nàng :

- Ngươi có thể dẫn ta đến phòng Mã Phương Linh không?

- Làm gì?

- “Ta muốn tìm xem có chút manh mối gì không?” - Phó Hồng Tuyết đáp.

- “Được” - Bạch Y Linh mỉm cười - “Nhưng ngươi phải theo kịp ta mới được”.

Song cước của nàng thúc vào bụng ngựa một cái, giật cương một lượt, há miệng hét nhẹ một tiếng, bạch mã lập tức phóng chân tung vó.

Vọng theo bóng người đỏ như lửa, Phó Hồng Tuyết chầm chậm cúi đầu, nhìn chân phải của mình, trong mắt dạt dào một nỗi niềm bất lực.

* * * * *

Màu phấn hồng.

Tất cả trang sức đều có màu phấn hồng, cả màn cửa sổ cũng màu phấn hồng.

Đây là lần đầu tiên Phó Hồng Tuyết bước vào khuê phòng của nữ nhân, khi hắn đến, Bạch Y Linh đã ở trong phòng đợi hắn.

Hắn vốn có thể đến trước nàng, nhưng hắn lại tình nguyện chầm chậm bước đi, không biết là vì Bạch Y Linh? Hay là muốn hành hạ song cước của mình?

Trong phòng thoang thoảng một hương thơm thân thể xử nữ, vốn là đã có từ trước?

Hay phiêu xuất từ trên mình Bạch Y Linh? Phó Hồng Tuyết không dám nghĩ về vấn đề đó, hắn đang ngưng thần kỹ càng quan sát mọi thứ trong phòng.

Một tấm gương đồng bóng loáng treo phía trên một cái bàn đặt hộp đựng son phấn, son phấn vứt bừa bãi trên mặt bàn. Trên bàn còn có một cắm một đóa kim tiền lan chớm nở màu phấn hồng.

Trên giường mền gối sắp xếp ngay ngắn, hiển nhiên phòng này đã có người dọn dẹp, vậy Phó Hồng Tuyết còn muốn tìm manh mối gì nữa? Không phải đã bị che giấu hết sao?

Bạch Y Linh ngồi ở bìa giường, nhìn Phó Hồng Tuyết một cách hứng thú.

- “Ta không biết ngươi muốn tìm manh mối gì, nhưng ta biết, nếu quả có bằng chứng, cũng đã sớm bị người ta đem đi” - Bạch Y Linh hỏi - “Ngươi nói phán đoán của ta có đúng không?”

- “Trăm thứ cuối cùng cũng sót lại một” - Phó Hồng Tuyết hững hờ đáp lời nàng - “Người chết đều có thể nói, hà huống là hiện trường vụ án”.

- Ngươi làm sao biết đây là hiện trường vụ án?

- “Ngươi nhìn thử nền đá xanh ở đây, đặc biệt sáng loáng, hiển nhiên mới tẩy chùi không lâu” - Phó Hồng Tuyết chỉ lên sàn - “Phòng khác không chùi, tại sao chỉ chùi sàn phòng này?”

- Bởi vì có vết máu?

- Phải.

Phó Hồng Tuyết cúi người, thò tay mò mẫm trên nền đá xanh, chợt phát hiện giữa đường nối của hai phiến đá có một cọng tóc bạc, hắn cầm lên, mặt lộ vẻ hoài nghi.


- “Mã Phương Linh năm nay đại khái chừng hai mươi hai tuổi?” - Phó Hồng Tuyết hỏi.

- “Hai mươi tròn” - Bạch Y Linh đáp - “Ngươi sao lại hỏi như vậy?”

- “Nam nhân hai mươi tuổi có thể có tóc bạc, nhưng nữ nhân hai mươi tuổi...” - Phó Hồng Tuyết lắc lắc đầu nhìn cọng tóc bạc.

Bạch Y Linh đương nhiên cũng nhìn thấy cọng tóc bạc mà Phó Hồng Tuyết lượm lên :

- Ngươi nghĩ cọng tóc bạc đó là từ trên đầu hung thủ rơi xuống?

- Có thể là vậy, cũng có thể là không phải.

Phó Hồng Tuyết cười cười, đứng dậy quay mình đi ra, Bạch Y Linh ngây người hỏi :

- Tìm mau vậy sao?

- “Chính như ngươi nói, có lẽ đều bị người ta lấy đi hết rồi” - Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp - “Xem ra cọng tóc đó là manh mối duy nhất”.

Hắn nói xong đã đi liền, Bạch Y Linh vọng nhìn sau lưng hắn, trầm tư.

* * * * *

Vạn Mã đường tựa hồ chìm đắm trong tĩnh lặng, xem ra chuyện Mộ Dung Minh Châu chết trong phòng Phó Hồng Tuyết, vẫn không có ai phát giác, nếu quả để bọn họ biết, nhất định lại đã nghĩ là hắn giết.

--- Trên thế gian đích xác có rất nhiều chuyện giống như vậy, một khi người ta nghĩ mình làm sai một chuyện, tới những chuyện sau này, cho dù mình có làm đúng, bọn họ cũng nhận định mình sai, mình cho dù có một trăm cái miệng cũng khó biện giải.

Bóng người mà Mộ Dung Minh Châu là ai? Gã đã biết hung thủ không phải là Phó Hồng Tuyết, tại sao hồi sáng sớm không nói ra? Có phải lúc đó hung thủ cũng có mặt ở nơi tiếp tân? Mộ Dung Minh Châu chết, hiển nhiên là hung thủ sợ gã tiết lộ bí mật nên diệt khẩu, hung thủ vì sao không giết gã đêm hôm qua? Sao phải đợi đến sau ngọ? Lúc hung thủ tiến nhập vào phòng Mã Phương Linh, tịnh không làm cho nàng kêu cứu, hiển nhiên hung thủ là người nàng quen, có thể buổi gặp mặt đêm hôm qua đã sớm hẹn từ trước.

Nếu quả đã có ước hẹn, hung thủ sao lại phải giết nàng? Vì lý do gì mà giết nàng?

Phòng Mã Phương Linh và phòng Phó Hồng Tuyết không xa lắm, nhưng Phó Hồng Tuyết vì đang bần thần suy nghĩ nên cước bộ rất chậm.

Nhờ đi chậm, hắn mới có thể nghe thấy tiếng bước chân khác, tiếng bước chân đó đi từ hành lang bên trái của nơi tiếp tân.

Tiếng bước chân tuy nhẹ, lại ngắn, thông thường chỉ có nữ tử mới có thể có lối đi đó.

Vừa nghĩ đến đó, Phó Hồng Tuyết đã ngửi được một làn u hương thoang thoảng, dịu vợi như hoa sen.

Hương vị quen thuộc làm sao!

Vẩn vơ theo làn u hương là một tiếng thở dài ai oán.

Tiếng thở dài lại đã khơi sống một góc nội tâm của Phó Hồng Tuyết đã từ lâu bị chôn giấu.

Thanh âm đó... có thể nào là nàng không? Trên mặt Phó Hồng Tuyết không biết vì nghi hoặc mà ửng hồng? Hay là con tim chàng đã rung động?

Trên mặt giấy cửa sổ mỏng manh, từ từ xuất hiện một bóng người thon thả, bóng người đó nhẹ nhàng thì thào một tiếng :

- Tiểu Phó.

Xa vời làm sao! Lại gần gũi làm sao! Hư ảo làm sao! Lại chân thật làm sao!

Đã bao lâu rồi? Đại khái đã trăm ngàn năm?

Hồi ức trở lại trước mắt Phó Hồng Tuyết, như đao rút khỏi vỏ bay về mười năm trước.

Cũng Biên Thành này, lúc đó Phó Hồng Tuyết mới mười tám tuổi, mang thanh đao nhuộm lời nguyền và mười tám năm hận oán đến đây.

Đêm đó, trong đêm đó... sau khi về phòng, Phó Hồng Tuyết không thắp đèn nằm trên giường, hắn từ nhỏ đã hoàn toàn quen với bóng tối.

Trong bóng tối chợt có một bàn tay choàng qua, nắm lấy tay hắn.

Đó là một bàn tay mềm mại, mịm màng, ấm áp.

Phó Hồng Tuyết lẳng lặng nằm đó, để cho bàn tay đó nắm bàn tay hắn --- nắm bàn tay không cầm đao của hắn.

Sau đó trong hắc ám mới vọng lên thanh âm một người, thanh âm mộng ảo, thì thào vào tai hắn :

- Tiểu Phó, ta đã đợi rất lâu.

Thanh âm đó ôn nhu, điềm mỹ, trẻ trung.

Đó là thanh âm thiếu nữ.

- “Ngươi đích xác đợi đã lâu?” - Phó Hồng Tuyết lạnh lùng hỏi.

- “Không sai” - Thanh âm mộng ảo lại vang lên - “Chỉ cần ngươi có thể tới, ta vô luận đợi bao lâu cũng đáng”.

Lúc đó Phó Hồng Tuyết vẫn không biết nàng là ai :

- Ngươi đã chuẩn bị đầy đủ?

- “Tất cả đã chuẩn bị” - Thiếu nữ đáp - “Vô luận ngươi muốn cái gì, chỉ cần nói ra là có”.

Phó Hồng Tuyết không nói gì, thân thể cũng không động.

Tay thiếu nữ càng dịu dàng, thanh âm mộng ảo càng ôn nhu :

- Ta biết ngươi muốn gì...

Tay thiếu nữ quờ quạng trong bóng tối, tìm khuy áo của Phó Hồng Tuyết, tay nàng vừa khinh xảo, vừa ôn nhu... Phó Hồng Tuyết chợt đã hoàn toàn lõa thể, trong phòng không có gió, nhưng da thịt hắn lại như cuốn hút trong gió, rùng mình run rẩy.

- “Ngươi còn là hài tử, hiện tại, ta muốn ngươi thành nam nhân chân chính” - Thanh âm của thiếu nữ như mộng du - “Bởi vì có những chuyện chỉ có nam nhân chân chính mới có thể làm được...”

Môi thiếu nữ vừa ấm diệu, vừa ươn ướt, môi hôn nhẹ trên ngực Phó Hồng Tuyết, tay của nàng phảng phất tới bây giờ vẫn còn truyền hơi ấm trên người Phó Hồng Tuyết, hiện tại đang đi trên hành lang không có gió, nhưng thân người chàng lại đã run rẩy, run như hoa sen giữa ngày xuân.


Phó Hồng Tuyết ngưng chú nhìn bóng người in trên song cửa sổ, thanh âm mộng ảo đó nghe dưới ánh mắt trời cũng ôn nhu như trong bóng tối.

--- Bàn tay vừa ôn nhu vừa khinh xảo đó, đôi môi vừa ấm áp vừa ướt át đó, dục vọng vừa bí mật vừa điềm mật đó... Những thứ đó vốn đã xa vời như mộng cảnh hư ảo, nhưng giữa giờ phút này, đột nhiên toàn bộ đều biến thành chân thật.

Phó Hồng Tuyết nắm chặt song thủ, toàn thân đều đã khẩn trương hưng phấn đến run người, nhưng ánh mắt hắn lại không chớp một cái, chú thị lên bóng người trên song cửa, trong ánh mắt lạnh lùng chợt ngập tràn nhiệt tình như một ngọn lửa.

Bóng người trên khung cửa sổ cũng cảm thấy được nhiệt tình trong mắt Phó Hồng Tuyết, qua một hồi rất lâu, thanh âm mộng ảo lại vang lên :

- Đã mười năm, ngươi còn chưa quên ta sao?

Làm sao mà quên được? Nàng là nữ nhân đầu tiên của Phó Hồng Tuyết, là người hắn trao hết toàn tâm toàn ý, tuy sau này hắn biết nàng đối với hắn tất cả đều là giả, nhưng hắn đã trao hết, làm sao mà thu hồi về?

--- Nếu quả mình cũng trao hết như vậy, mình có thể thu hồi lại được không?

Phó xuất cảm tình, giống như đổ nước, chỉ có thể ngừng, chứ vĩnh viễn vô phương thu hồi lại.

Thân người Phó Hồng Tuyết đã không còn run rẩy, đôi mắt nóng bỏng ngọn lửa nhiệt tình cũng dần dần nguội lạnh, chỉ còn thống khổ.

Một thứ thống khổ phát ra từ tận cốt tủy thâm sâu.

Mười năm nay người không nguyện gặp lại nhất là nàng, nhưng mỗi cơn mộng lúc nửa đêm, trong ý tưởng luôn lại là nàng.

Thúy Bình.

Cái tên đó như thiên biên phù vân xa xăm, lại có bóng dáng theo đuổi Phó Hồng Tuyết.

Có qua thống khổ, đương nhiên cũng có qua khoái lạc, có qua phiền não, cũng có qua điềm mật, có bao nhiêu lầm ôm ấp điềm mật? Bao nhiêu lần vuốt ve ôn nhu? Tuy tất cả đều đã thành quá khứ, nhưng thứ tình cảm tha thiết khắc cốt ghi tâm, dây mộng trói hồn đó, lại như giòi bọ bám dính cốt tủy của hắn, đêm ngày không ngừng gặm đục cốt tủy của hắn.

Bao nhiêu lần hắn muốn dùng rượu làm chất ma túy cho lòng mình, nhưng quả thật có thể say túy lúy sao? Quả thật có thể quên sao? Nếu vĩnh viễn quên không được thì sao? Quên được thì sao? Nhớ thì sao?

Nhân sinh, đây là nhân sinh sao? Là người cho nên có thể có thống khổ, đó là vì nhân loại là động vật có tình cảm.

Chỉ có khi mình chân chính yêu một người, mới có thể có thống khổ chân chính.

--- Đó vốn là một thứ bi ai tối cao của nhân loại.

Mặt trời đã ngã về tây, hoàng hôn mù sương vô biên.

Vạn Mã đường phảng phất bao phủ một lớp khinh sa, bóng người trên khung cửa sổ phảng phất như trong một bức đồ họa thủy mặc mông lung.

- “Mười năm trước ngươi không nên đến, mười năm sau ngươi cũng không nên đến” - Bóng người thì thào - “Ngươi vì sao còn phải đến đây?”

- “Vì sao?” - Phó Hồng Tuyết không biết đã tự hỏi mình bao nhiêu lần, vì sao còn phải đến đây? Nơi đây không phải là quê hương của hắn, cũng không có thân nhân của hắn, nơi đây chỉ có hồi ức.

Hồi ức thống khổ.

Hắn đến đây, chỉ vì để nếm hồi ức thống khổ đó sao? Phó Hồng Tuyết tuyệt đối không thể thừa nhận.

Nhưng thừa nhận thì sao? Không thừa nhận thì sao?

- “Mười năm trước Vạn Mã đường tuy đã bị bọn ngươi hủy diệt, nhưng Vạn Mã đường mười năm sau lại vì hủy diệt bọn ngươi mà tái xuất hiện” - Thanh âm của nàng tuy cách một song cửa, lại vẫn khinh nhu - “Đi, rời khỏi nơi này nhanh lên, tiểu Phó, tất cả mọi chuyện ở nơi này ngươi tuyệt đối không thể tưởng tượng được”.

Đi? Mười năm trước bỏ đi, đổi lại mười năm thống khổ.

Mười năm qua hắn mới lãnh hội thâm sâu, trên thế gian này ngoại trừ thù hận ra, còn có một thứ cảm tình còn đáng sợ hơn cả thù hận.

Cái thù hận làm cho hắn muốn hủy diệt chỉ bất quá là cừu nhân của hắn, nhưng thứ cảm tình đó lại làm cho hắn muốn hủy diệt chính mình, muốn hủy diệt toàn thế giới.

Thống khổ mười năm mới làm cho hắn biết một chuyện.

Giữa nam nữ, có câu nói nhất định phải nói ra.

Mình nếu không nói ra, người ta làm sao biết được? Làm sao minh bạch được?

- “Mười năm trước ta đã sai một lần” - Ánh mắt của Phó Hồng Tuyết tuy thống khổ, thanh âm lại rất bình tĩnh - “Hôm nay ta không muốn sai nữa”.

Ý tứ của câu nói đó là muốn nói: “Mười năm trước, ta đã sai lầm đuổi nàng đi, hôm nay ta làm sao lại kêu nàng đi nữa?”

- Ngươi không thể...

Hiển nhiên nàng cũng biết ý tứ của Phó Hồng Tuyết, cũng biết hắn có thể làm chuyện gì, nhưng nàng đã không còn kịp ngăn trở.

Song cửa vừa phá tung, người Phó Hồng Tuyết đã vào tới bên trong, nhưng thân pháp của hắn dù có nhanh tới cỡ nào, cũng không nhanh bằng Thúy Bình.

Phó Hồng Tuyết vừa phóng vào, Thúy Bình đã biến mất như quỷ mỵ, trong nơi tiếp tân chỉ còn lưu hạ một hương khí thoang thoảng.

Nếu quả không có làn hương đó tồn tại, Phó Hồng Tuyết nhất định đã nghĩ hồi nãy là ảo mộng hồi nửa đêm.

Ánh tịch dương xuyên qua song cửa, lưu luyến trên mặt Phó Hồng Tuyết, giờ phút này hắn đã không còn bi thống nữa, cũng không kích động nữa, mặt hắn lại đã khôi phục lại dáng dấp như băng tuyết trên núi kết thành.

--- Một thứ băng tuyết không bao giờ dung hóa.

Đầu hắn cúi thấp, phảng phất đang nhìn chỗ nàng đứng hồi nãy, lại phảng phất đang trầm tư.

* * * * *

Cũng đồng thời ngay lúc đó, Diệp Khai cũng đang trầm tư.

Người của chàng tuy đã về đến Vạn Mã đường, lại đang trầm tư trên nóc nhà.

Diệp Khai ngồi trên nóc nhà của Phó Hồng Tuyết, ngồi kề chỗ ngói bị phá vỡ, song nhãn của chàng chú thị nhìn lỗ hổng, mọi vật trong phòng cũng lọt vào mắt Diệp Khai.


Mộ Dung Minh Châu bị thương đâm trồng trên đất, lúc này đã không còn thấy nữa, trong phòng cũng đã dọn dẹp sạch sẽ gọn gàng, nhìn không ra một chút dấu vết đả đấu, ngoại trừ lỗ hổng trên nóc.

Thi thể của Mộ Dung Minh Châu đã đi đâu?Có phải Diệp Khai đã kéo đi? Nếu quả là Diệp Khai, chàng vì sao lại phải di chuyển thi thể? Nếu quả không phải, thì là ai?

Những vấn đề đó Phó Hồng Tuyết không thèm liên tưởng, hắn ly khai nơi tiếp tân, trực tiếp đi trở về phòng, hắn đương nhiên cũng nhìn thấy trong phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, thi thể Mộ Dung Minh Châu đã không còn thấy nữa.

Hắn cả một chút nhíu mày cũng không, ngã mình trên giường, vừa nằm xuống là nhìn thấy đôi mắt Diệp Khai.

Diệp Khai từ lỗ hổng nhìn thấy Phó Hồng Tuyết đi vào, thấy hắn nằm, cũng thấy hắn đã thấy mình, nhưng Phó Hồng Tuyết lại cả một chút biểu tình kinh ngạc cũng không có.

Diệp Khai thực sự không thể không bội phục hắn.

- Ngươi có phải là người không?

Diệp Khai không biết từ lúc nào đã nhảy xuống nóc, bước vào qua cửa, chàng đứng trước giường nhìn Phó Hồng Tuyết.

- “Ngươi có phải là chó?” - Phó Hồng Tuyết không đáp mà hỏi ngược, cũng chỉ có Phó Hồng Tuyết mới có thể dùng dạng câu từ như vậy để hồi đáp.

- “Trong phòng ngươi xảy ra biến hóa lớn lao như vậy, thi thể đột nhiên không thấy nữa, ngươi không có một chút kinh ngạc?” - Diệp Khai hỏi.

- “Chỉ có chó mới có hứng thú với thi thể” - Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp lời - “Ta cho dù không phải là người, cũng không thể coi là chó”.

- “Ngươi nhìn thấy ta trên nóc nhà, biết ta nhất định biết thi thể của Mộ Dung Minh Châu đã đi đâu” - Diệp Khai bắt ghế ngồi - “Ngươi vì sao lại không hỏi ta?”

- “Ta biết ngươi sớm muộn gì cũng kể, tại sao còn phải hỏi?” - Phó Hồng Tuyết đáp.

- “Nếu quả ta không muốn nói cho ngươi biết thì sao?” - Diệp Khai hỏi.

- “Vậy thì ta hỏi cũng vô dụng” - Phó Hồng Tuyết chợt mỉm cười - “Vậy thì ngươi không phải là Diệp Khai”.

Nghe thấy câu đó, Diệp Khai cũng cười: “Xem ra ngươi rất hiểu ta”.

- “Hiểu nhau”.

Diệp Khai lại cười cười, móc trong ngực ra một hồ rượu, tháo nút, nhấp một hơi, hương rượu ngây ngất cả phòng.

- “Sau khi ta rời chỗ Tiêu Biệt Ly, chợt nghĩ có chuyện cần hỏi ngươi, nhắm hướng phòng ngươi mà đi, còn chưa tới phòng ngươi ta đã nghe trong phòng phát ra tiếng động mà không thể là ngươi làm được” - Diệp Khai bắt đầu kể - “Đó là một tiếng tạt nước, cho nên ta lập tức phóng lên nóc, vừa lên tới nóc đã phát hiện lỗ hổng này, ta nhìn qua lỗ hổng thấy Công Tôn Đoạn đang di chuyển thi thể của Mộ Dung Minh Châu”.

- “Công Tôn Đoạn?” - Phó Hồng Tuyết ngẩn người.

- “Phải” - Diệp Khai đáp - “Công Tôn Đoạn vừa ra khỏi cửa, ta đương nhiên theo dõi, nhưng đến nửa đường lại nhìn thấy ngươi và một nữ nhân đi vào phòng của Mã Phương Linh”.

- “Ngươi nhất định nghĩ không ra nữ nhân đó là ai?” - Phó Hồng Tuyết hỏi.

- “Vốn đoán không ra, nhưng đợi đến lúc ta nhìn thấy mặt nàng, ta biết Mã Phương Linh vì sao nhất định phải chết”.

- “Ồ?” - Phó Hồng Tuyết hỏi - “Mã Phương Linh vì sao nhất định phải chết?”

- “Bởi vì Mã Phương Linh không chết, Bạch Y Linh vô phương xuất hiện được” - Diệp Khai đáp.

Phó Hồng Tuyết nhìn Diệp Khai, đang đợi chàng giải thích.

- “Người chết tuy sống lại, nhưng thanh xuân của người sống lại không thể vĩnh viễn ngưng lưu” - Diệp Khai nói - “Người của Vạn Mã đường mười năm trước chỉ còn dư lại Mã Phương Linh một người còn sống, trải qua mười năm, tuổi tác ít nhiều đã lưu hạ một chút dấu vết trên mặt nàng”.

Phó Hồng Tuyết gật gật đầu đồng ý.

- “Nhưng lần này bộ dạng của bọn Mã Không Quần lại giống hệt mười năm trước, một chút già nua hơn cũng không” - Diệp Khai thốt - “Sự tình muốn giống hệt mười năm trước, Mã Phương Linh tất phải chết, nhưng bọn họ tuy có thể có những phương pháp sống lại bí mật mà bọn ta không biết, lại vô phương làm cho dấu vết năm tháng tiêu tán”.

- “Cho nên Mã Phương Linh tất phải chết” - Phó Hồng Tuyết nói - “Cho nên mới có Bạch Y Linh”.

- “Nên là vậy” - Diệp Khai thốt - “Ngươi và Bạch Y Linh đối thoại, ta không những đã nghe, cũng nhìn thấy ngươi đứng đằng sau lưng nàng bứt tóc của mình quăng dưới đất, còn nói có thể là hung thủ đã làm rớt lại”.

--- Nguyên lai cọng tóc rơi trên kẽ gạch là do Phó Hồng Tuyết tự mình bứt bỏ.

Hắn sao lại làm như vậy? Làm vậy có dụng ý gì?

- “Ta làm vậy có dụng ý gì, ta nghĩ ngươi nhất định biết” - Phó Hồng Tuyết cười nói.

- “Ngươi vừa thấy trong phòng đã được thu thập gọn gàng, đương nhiên biết không thể tìm ra manh mối gì nữa, cho nên ngươi thay hung thủ chế tạo ra một bằng chứng” - Diệp Khai đáp - “Ngươi đương nhiên biết bằng chứng đó nhất định truyền đến tai hung thủ, hung thủ nhất định lo lắng muốn tiêu diệt chứng cứ, hoặc giả là muốn giết ngươi”.

Diệp Khai cười cười, lại nói :

- Chỉ cần y có động, ngươi có thể nắm được đuôi của y.

- “Chỉ cần hung thủ có trí thông minh như ngươi, cọng tóc bạc của ta đã hy sinh vô ích” - Phó Hồng Tuyết thở dài.

- “Ngươi an tâm, cho dù y có thông minh đi nữa, cũng nhất định động” - Diệp Khai thốt - “Bởi vì y không thể mạo hiểm”.

Phó Hồng Tuyết nghĩ một hồi mới hỏi :

- Còn sau đó? Sau đó ta đi ra hành lang đụng chuyện, ngươi có nhìn thấy gì không?

- “Ta cũng như ngươi, chỉ nghe thấy thanh âm” - Diệp Khai đáp - “Ở chỗ ta ẩn mình, chỉ có thể nhìn thấy tình hình trên hành lang, vô phương nhìn thấy bên trong nơi tiếp tân”.

Phó Hồng Tuyết lại lẳng lặng trầm tư.

Diệp Khai liếc hắn một cái, liền nói tiếp :

- Người chết đều có thể sống lại, thanh âm đương nhiên cũng có thể tương tự như vậy.

- “Đó là thanh âm của nàng” - Phó Hồng Tuyết thốt - “Ta dám bảo đảm đó là thanh âm của nàng”.

- “Cho dù là nàng cũng được, ngươi có thể làm gì?” - Diệp Khai hỏi - “Nàng không muốn gặp mặt ngươi, nhất định có nỗi khổ tâm riêng, ngươi hà tất phải phiền lòng?”

- “Ai nói ta phiền lòng?” - Trên mặt Phó Hồng Tuyết tuy rất bình tĩnh, nội tâm lại đã rỉ máu.

Diệp Khai đương nhiên biết cảm tình trong nội tâm của hắn, nhưng có thể làm gì đây? Chuyện cảm tình không phải là chuyện người thứ ba có thể trợ giúp, hà huống đó lại là tình cảm khắc cốt ghi tâm.

Tương giao mười năm, không ai có thể hiểu rõ cảm tình của Phó Hồng Tuyết bằng chàng, hắn bề ngoài xem ra có vẻ là người rất lãnh đạm, rất cao ngạo, kỳ thực tình cảm còn si mê cuồng nhiệt hơn hết, khát vọng ái tình hơn hết.

Từ nhỏ đã bị huấn luyện thành một công cụ phục cừu, một thời gian dài, hắn đã xây trong thâm tâm một bức tường ngăn cách, tình cảm của mình cố nhiên vô phương phát xuất, tình cảm của người ta cũng căn bản không thể thâm nhập.

Cho nên hắn càng lạnh nhạt, càng cao ngạo, tâm của hắn càng lúc càng hư không.

Tịch mịch khôn tả, hư không khôn tả, đặc biệt đến lúc đêm khuya tĩnh lặng, nỗi tịch mịch của hắn đơn giản gần muốn phát cuồng.

Bình thường hắn cả đêm không chợp mắt được, cho nên mắt thường trừng to vọng nhìn bóng tối vô tận ngoài song cửa đến trời sáng.

Hắn cũng rất muốn có thể tìm được bạn lữ hỗ tương kể lể, hỗ tương an ủi, hỗ tương thông hiểu, lại thủy chung không dám đem thứ tình cảm tương tự phó xuất.


Gần đây hắn thường hối hận, hối hận mình vì sao lại đối với Thúy Bình tàn nhẫn như vậy, có lẽ hắn thủy chung luôn yêu Thúy Bình, có thể hắn lại cự tuyệt thừa nhận.

Con người vì sao luôn luôn đối với lúc tận hưởng tình cảm lại không biết trân quý, lại chờ tới lúc thất lạc rồi mới tiếc nuối?

--- Nỗi thống khổ đó, vốn là nỗi thống khổ thâm thúy cổ xưa nhất của nhân loại.

Vạn ánh hồng từ ngoài song cửa bắn vào, phân chia Phó Hồng Tuyết đang nằm trên giường thành hai mặt sáng tối đối chiếu.

Nhìn hắn, trong mắt Diệp Khai vẩn vơ một niềm thống khổ, con người trước mắt vốn đáng lẽ không có chút quan hệ với chàng, vốn có lẽ là một người rất bình phàm, rất bình phàm, nhưng do một sự ích kỷ to lớn, do cừu hận của đời trước, hắn đã biến thành một công cụ phục cừu của người ta.

Tuy sau đó Diệp Khai nói ra bí mật đó, nhưng bất hạnh đã in hằn trong lòng Phó Hồng Tuyết, cho dù Diệp Khai có bồi thường cách nào đi nữa, cũng vô phương vãn hồi...

Một ngụm rượu, một nửa đã lưu nhập qua cổ họng, một nửa trào ra nơi khóe miệng. Diệp Khai dùng tay áo chùi miệng rồi mới mở miệng, chuyện nói lại không liên quan tới chuyện hành lang.

- “Công Tôn Đoạn vống đáng lẽ là một người tính khí nóng nảy, cương liệt, nhưng lần này Công Tôn Đoạn lại không giống vậy” - Diệp Khai hỏi - “Ngươi có cảm thấy như vậy không?”

Phó Hồng Tuyết đang lắng nghe.

- “Mộ Dung Minh Châu chết trong phòng ngươi, y không những không hô hoán, trái lại còn lẳng lặng mang thi thể đi, dọn dẹp trong phòng sạch sẽ” - Diệp Khai nói tiếp - “Còn hồi sớm lúc Mã Không Quần chất vấn ngươi, y cả một câu cũng không nói, thậm chí sau khi ngươi bị bức ra ngoài động thủ, Công Tôn Đoạn cũng không ra”.

Diệp Khai chăm chú nhìn Phó Hồng Tuyết, lại nói tiếp :

- Những hành vi khác thường như vậy, ngươi có thể suy luận ra cái gì không?

- “Ta đang lắng nghe” - Phó Hồng Tuyết thốt.

- “Vạn Mã đường hôm nay tuyệt không phải đơn thuần chỉ vì muốn giết bọn ta” - Diệp Khai thốt - “Vạn Mã đường trùng hiện giang hồ, nhất định có một âm mưu càng lớn hơn”.

- “Âm mưu?” - Phó Hồng Tuyết hỏi - “Âm mưu gì?”

Diệp Khai lại uống một ngụm rượu rồi mới đáp :

- Muốn Vạn Mã đường trùng hiện giang hồ, phải cần bao nhiêu tài lực? Đừng nói gì bao nhiêu phòng ốc tường đổ cột xiêu khôi phục lại như xưa nội trong một đêm, lấy bọn Mã Không Quần mà nói, bọn chúng thật sự chết đi sống lại được sao?

Diệp Khai cười cười, lại nói tiếp :

- Nếu chỉ một mình ngươi thấy, ta cũng không tin, nhưng cả ta và ngươi nhất định đều thấy rõ đám người đó tuyệt không phải là người khác giả trang dịch dung, bọn chúng đích xác đều là những người lúc trước.

Chàng nói tiếp :

- Hồi sáng ta đến chỗ Tiêu Biệt Ly, cách nhìn của y là những người chết đi sống lại đó chịu ảnh hưởng của ngôi sao chổi mỗi bảy mươi sáu năm xuất hiện một lần.

- Sao chổi ảnh hưởng?

- “Y nói trong không gian bọn ta đang cư trú, có một lực lượng thần bí tồn tại, hơn nữa thứ lực lượng thần bí này lại chịu ảnh hưởng của sao chổi xuất hiện mỗi bảy mươi sáu năm” - Diệp Khai cười nói - “Sau đó lực lượng thần bí đó đã thao tác đám người chết đi sống lại”.

Diệp Khai chú thị nhìn hắn :

- Ngươi có tin không?

Phó Hồng Tuyết trầm tư một hồi lâu mới mở miệng :

- Lời nói của Tiêu Biệt Ly và gã cũng tương tự nhau.

- “Gã?” - Diệp Khai hỏi - “Gã là ai?”

- Yến Nam Phi.

- “Yến Nam Phi?” - Diệp Khai ngây người - “Yến Nam Phi người tiếp bổng của Công Tử Vũ?”

- Phải.

- “Gã không phải đã chết rồi sao?” - Diệp Khai hỏi - “Năm năm trước gã đã chết dưới đao của ngươi mà”.

- “Bao nhiêu người của Vạn Mã đường đều có thể đồng thời sống lại, hà huống chỉ có một Yến Nam Phi” - Phó Hồng Tuyết điềm đạm đáp lời.

- Ngươi gặp gã khi nào? Gã nói những gì?

Phó Hồng Tuyết đem chuyện sau khi trở về phòng, nghe thấy tiếng ca, truy đuổi ra ngoài đến gò đất nhìn thấy hiện tượng quái dị, sau đó Yến Nam Phi xuất hiện, giảng giải những chuyện quỷ bí đó...

Ánh dương dần dần lặn chìm phương tây, mặt đất một dãy mênh mông bát ngát, xa xa thấp thoáng vài ngọn đèn lấp lóe.

Vì sao sáng nhất khung trời phương bắc cũng đã nhấp nháy.

Đèn trong phòng Phó Hồng Tuyết còn chưa thắp, bọn họ hai người chìm mình trong bóng tối.

Nghe lời tự thuật của Phó Hồng Tuyết, Diệp Khai hãm nhập mình trong trầm tư, chàng nhíu mày, đồng tử xa xăm, từ từ ngưng kết một luồng ánh sáng.

Phó Hồng Tuyết nói dứt lời, chỉ tĩnh lặng nhìn Diệp Khai, hắn đợi Diệp Khai đưa kết luận cá nhân.

Không biết bao lâu sau, sau khi luồng ánh sáng từ trong tròng mắt của Diệp Khai phát ra đã tiêu tán, chàng mới chầm chậm nâng hồ rượu, nhấp một ngụm, rồi mới nói :

- Từ gò đất bắn ra những tia sáng, ngưng kết thành một Yến Nam Phi, những chuyện đó nếu không phải tận mắt chứng kiến, ai cũng không tin được.

- “Ta tận mắt chứng kiến còn không dám tin, hà huống là nghe” - Phó Hồng Tuyết thốt.

- Nơi bọn ta cư trú, còn có một thế giới khác tồn tại, lối nói đó và lời nói của Tiêu Biệt Ly rằng có một thứ lực lượng thần bí tồn tại đều tương tự nhau.

Diệp Khai cười cười.

- “Theo Yến Nam Phi nói, người muốn tiến nhập Đệ Tứ Thế Giới, tất trước tiên phải chết mới có thể tiến nhập” - Phó Hồng Tuyết nói - “Ý tứ đó là muốn nói, người trong Đệ Tứ Thế Giới đều là người chết đi sống lại”.

- “Giống như bọn Mã Không Quần?” - Diệp Khai lại uống một ngụm rượu - “Xem ra bọn ta chỉ còn nước tiếp nhận sự thật đó”.

- Sự thật gì?

- “Trong u minh có một lực lượng thần bí tồn tại, và giữa không gian bọn ta cư trú có Đệ Tứ Thế Giới tồn tại” - Diệp Khai cười hỏi - “Nếu không còn có lý do nào tốt hơn để giải thích mọi chuyện mà bọn ta đụng phải?”

Xem ra đó đại khái là kết luận duy nhất tốt nhất trước mắt.

Diệp Khai nhìn bầu trời ngoài song cửa, trời đã tối, đã tới giờ ăn tối, cũng là giây phúc Bạch Y Linh muốn gặp mặt mọi người.

- “Bữa ăn tối nay, không biết Mã Không Quần có kế mưu gì mới?” - Diệp Khai đứng lên - “Chiếu theo tình hình sau giờ ngọ mà nhìn, người Bạch Y Linh tuyển chọn tất phải là ngươi”.

Nói còn chưa dứt lời, Diệp Khai đã mau chân bước ra ngoài, chàng tin sắc mặt của Phó Hồng Tuyết hiện tại nhất định rất khó nhìn. Hắn cởi mở với bất kỳ chuyện cười nào, duy độc nhất không thể nói đến chuyện giữa nam nữ.

Nhìn bóng hình Diệp Khai tan biến ngoài cửa, Phó Hồng Tuyết thở dài nhè nhẹ, lẩm bẩm :

- Ngươi sai rồi, ta nếu quả không chịu đựng được trò cười đó, ta còn có thể sống tới bây giờ sao?

- “Ngươi cũng sai” - Mặt Diệp Khai chợt xuất hiện ngay cửa, chàng cười thốt - “Ngươi lẽ nào không cảm thấy cái gò đất đó là chìa khóa cho tất cả mọi bí mật?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui