Chương 24: Ly hôn
Sưu tầm
Lúc tôi mở mắt thì thấy bản thân đang nằm trong một khung cảnh trắng toát. Chẳng lẽ tôi chết rồi sao??? Huhu...Cái số sao mà bạc bẽo thế này!!!
Khoan,khoan!!! Khi nãy...khi nãy tôi mới té cầu thang??? Vậy còn con tôi??? Con tôi thế nào???
- Cô là Nhất Hiểu Nguyệt???-Bác sĩ bước vào. Tôi hoảng loạn nắm lấy cổ áo ông ta, hét lên:
- Con của tôi đâu??? Nó không sao chứ? Không sao chứ???
- Cô Hiểu Nguyệt! Cô Hiểu Nguyệt! Cô bình tĩnh cái đã!!! Bình tĩnh. Con của cô...không còn nữa!!!
- Cái...cái gì???-Tôi có cảm giác như bản thân mình đang chìm dần rồi đột ngột nhẹ bỗng lên.
- Xin lỗi! Cô bình tĩnh lại, thực ra thì chuyện này...
- Con của tôi đã không còn???-Tôi có chút không tin tưởng.
- Xin lỗi...
Dứt lời, ông ta quay sang dặn dò cô y tá chuyện gì đó rồi bước ra ngoài. Tại sao???
Vài ngày sau, mỗi lần anh gọi điện thoại về, tôi cũng cố gắng tươi cười nói chuyện với anh. Và tuyệt đối giấu nhẹm chuyện con tôi không còn, vì tôi sợ nếu như anh biết thì anh sẽ ly hôn với tôi mất!
Buổi tối, khoảng chừng 4 ngày nữa thì anh sẽ về. Tôi sẽ giấu được bao lâu chứ?! Hồ Lam Như chắc chắn sẽ nhân cơ hội này bon chen vào tình cảm của chúng tôi. Biết thế thì tôi sớm nói với anh chuyện tôi mang thai rồi. Bây giờ hối hận đã không kịp nữa rồi!!! Không kịp nữa rồi!!!
Tôi sau nhiều ngày suy nghĩ rốt cuộc cũng có quyết định. Nếu anh biết thì 95% sẽ muốn ly hôn với tôi, chuyện này xảy ra thật thì sẽ đả kích tôi lắm. Vậy thì chi bằng tôi chủ động rời đi trước có vẻ hay hơn!
Tôi âm thầm sắp xếp lại đồ đạc, liên hệ với luật sư sau đó viết sẵn đơn ly hôn để trên bàn cho anh.
Không có tôi...anh sẽ sống tốt chứ? Anh sẽ không bỏ bữa sáng cũng sẽ không thức khuya chứ??? Anh có đi tìm tôi không??? Anh liệu có hận tôi không???
Reng reng...Chuông điện thoại cắt đứt mạch suy nghĩ liên miên của tôi.
- Anh???
[Ừ! Honey, báo cho em hai tin vui. Anh đã ký hợp đồng được với người ta rồi. Còn nữa, 2 ngày sau anh sẽ về. Vợ yêu phải bù đắp cho anh nha!!!]
- Anh...
[Sao vậy? Nghe giọng điệu có vẻ không vui, em sao thế?]
- Em...em hơi mệt. Không sao.
[Vậy phải nghỉ ngơi nhiều vào nhé! Bye bye!!!]
- Bye!
Điện thoại vừa tắt, nước mắt tôi không kiềm được mà rơi xuống. Xin lỗi, em lại làm anh thất vọng!
Tôi bắt xe đi đến bãi biển lần trước. Không có Ngân Châu tíu ta tíu tít thì hơi buồn đấy, nhưng mà bây giờ bản thân tôi có vui vẻ gì đâu!!!
Điện thoại tôi cắt đứt liên lạc, bản thân hiện tại giống như còn rùa nhỏ ngốc nghếch tự cô lập mình với thế giới bên ngoài. Mọi người thường bảo, vấp ngã rồi có thể làm lại từ đầu, nhưng bây giờ tôi phải làm gì mới đúng đây?!!!
- Chán quá!!!-Tôi nói nho nhỏ. Đột nhiên có một bàn tay rơi lên vai tôi, cảnh này sao mà giống nhau đến thế???
- Cô gái...Cô đang có tâm sự gì sao???-Một bà cụ đi đến hỏi tôi. Tôi có chút thất vọng và hoang mang.
- Tôi...tôi...
- Tôi đã sống ở đây hơn nửa đời người, những cô gái thất tình buồn thảm gặp không ít, những cô gái hạnh phúc cũng không phải chưa gặp, cô là có tâm sự gì, nhìn mặt là đoán ra ngay!!!
- Vậy sao???
- Phải! Thật ra chuyện gì cũng còn đường giải quyết mà!
- Nhưng con tôi thì không thể nào sống lại.
- Cô nghĩ rằng ra đi và trốn tránh sẽ là con đường giải thoát cho cô sao??? Đừng khờ như vậy!!!
- Có những chuyện rất khó nói...
- Haizzz...Tuổi trẻ...-Bà ta quay người, đối tấm lưng còng về phía tôi thở dài rồi buông hai tiếng. Tiếp:
- Cô tạm thời cứ đến nhà bà già này ở. Tôi sống một mình, không con không cháu, cô cứ tự nhiên!!!
- Cảm...cảm ơn...
Ít ra vẫn còn nơi cho tôi dung thân.
Tôi đi được một đoạn, bất giác quay lại nhìn chằm chằm vào đường chân trời rực nắng trong lòng có chút đau thương không nói thành lời. Liệu anh có đi tìm tôi không? Anh có phải bắt đầu một cuộc sống khác với Lam Như và quên mất tôi hay không??? Có lẽ...chuyện này phải để thời gian trả lời...
Ngôi nhà bà cụ khá nhỏ. Ngôi nhà màu xanh lam hướng ra biển đón nhận cái không khí mát rượi của nơi này. Trong nhà, mùi nhang trầm xộc vào mũi tôi. Trên bàn thờ, hình ảnh một người đàn ông có nụ cười hiền lành đập vào mắt tôi.
- Người đó là chồng tôi...-Bà ta đến bên tôi, nói nhỏ. Tôi nhìn chằm chằm bà ta, ngay cả bản thân cũng không biết mình lấy gì làm lạ.
- Ngạc nhiên??? Ông ta là một người chồng tốt. Ông ấy không bỏ rơi tôi ngay giờ khắc tôi đau khổ nhất. Đó chính là lúc biết rằng mình bị vô sinh, có trời mới biết tôi thật sự hoang mang đến mức nào. Chúng tôi phải can đảm vượt qua những dị nghị của họ hàng mà đến với nhau cho nên chúng tôi rất trân trọng hạnh phúc mình đang có. Tuổi trẻ bây giờ...chưa gì đã nản lòng...Thật là chán quá đi!!! Hơ! Nên nhớ rằng...Hạnh phúc là do mình đấu tranh mà có, chẳng ai bố thí cho đâu!!!-Bà ta điềm nhiên. Khi nhắc đến chồng mình, bà ấy ngẩng cao đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen trên bàn thờ. Đôi mắt bà ấy giống như đang lấp lánh.
"Hạnh phúc là do đấu tranh mà có..."
- Nhưng thôi...Xem như đây là thử thách mà ông trời ban cho hai người vậy!!!-Bà ta tiếp, sau đó đứng lên đi vào phòng.
Bà ấy bị vô sinh...nhưng chồng bà ấy không quan tâm, điềm nhiên sống cùng bà ấy đến trọn đời. Tôi có thể thấy, họ chính là cặp vợ chồng hạnh phúc như thế nào. Thật tuyệt vời!!!
Còn tôi, tôi may mắn hơn bà ta nhiều. Tôi chỉ sẩy thai chứ không phải bị vô sinh. Nhưng...anh có chịu đựng cái loại cảm giác dọa người thế này hay không???
- Nói chuyện từ nãy giờ tôi vẫn chưa biết tên cô...-Trên bàn ăn, khi không gian lắng đọng trong im lặng. Bà ta lên tiếng.
- Tôi tên là Nhất Hiểu Nguyệt!
- Tôi là Tâm Quế. Lúc trước tôi cũng giống như cô, mày thanh mi tú. Khà khà...Bây giờ đã già rồi... Sao??? Lại ngạc nhiên ư??? Ai chẳng có một tuổi thanh xuân cơ chứ?! Cô ngốc. Sau này cô cũng đừng mong còn xinh đẹp thế này, thời gian không chờ đợi ai đâu!!!
- Bà nói đúng!!!-Tôi nói nhỏ.
- Gừng càng già càng cay mà! Phải rồi, chồng cô diện mạo thế nào. Có đẹp được như chồng của tôi không???-Bà ta nháy mắt. Tôi cảm thấy sống lưng hơi bị lạnh.
- Ơ...Anh ấy...diện mạo không tồi. Cao hơn tôi, mắt sáng hơn tôi và cũng thấy ghét hơn tôi nữa!!!
- Nghe cô nói...hình như cô rất...yêu chồng cô thì phải???
- Ơ...Có..chút chút!!! Hihi...
- Cười gì chứ? Nhìn cô cười thật là ngố chết đi được!!!
Tôi quê độ ngậm miệng lại luôn.
Ngày hôm sau, tức là ngày mà anh trở về nhà! Hừm. Anh có phải đang rất bực bội hay không??? Ưm...Tôi cũng chẳng biết nữa.
...
Đang ngồi đờ đẫn, một bé gái chạy đến, nói với tôi:
- Dì ơi!! Dì giữ búp bê này giùm con, đừng để cậu kia lấy nhé!!!
Dứt lời, nó dúi con búp bê này vào tay tôi rồi chạy biến. Khoảng 10s sau có một bé trai chạy tới, thở hổn hển nói với tôi:
- Dì ơi! Dì có thấy một con bé trạc tuổi cháu, tay cầm con búp bê mất một con mắt hay không???
- Thấy! Nó chạy hướng kia!!!
- Cảm ơn dì!!!
...
Gì chứ? Cô bé ấy kêu tôi giữ búp bê giùm chứ có kêu tôi không nói hướng chạy đâu!!! Hứ!
Vầng hoàng hôn đỏ ối đan xen những áng mây vàng dịu. Biển rực rỡ nhất chính là lúc bình minh và hoàng hôn.
Tôi chờ lâu quá mà không thấy cô bé ấy trở lại lấy búp bê nên đành ôm con búp bê rách nát ấy về nhà bà cụ. Bất ngờ khi thấy hai đứa trẻ ấy ngồi ăn cơm. Hóa ra, hai đứa trẻ này là hai người bạn thân thiết của bà cụ. Nhìn ánh mắt ngây thơ của chúng, tôi bất chợt cũng thấy thư thái hơn rất nhiều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...