Biến Thái ! Tránh Xa Ta Ra !!!
Chương 21: Cưỡng bức
Sưu tầm
Tôi có cảm giác hình như bản thân mình đang đi lên. Í không phải, không phải tôi đang tiến lên mà là...Cổ Ngân Châu đang đi lùi về phía cửa. Gì kì cục vậy???
- Vợ yêu à!!!...-Chồng của Cổ Ngân Châu cười "hiền" tiến lên bắt cánh tay Ngân Châu lại khi nó chỉ còn một bước n ữa là thoát thân. Tôi thì hai chân đơ như cây cơ vậy.
- Xin phép! Tôi đưa vợ tôi đi trước!!! Tạm biệt.-Chồng của Ngân Châu gật đầu xin phép rồi kéo Ngân Châu đi.
- Nguyệt, Nguyệt...Cứu tôi với!!! Cứu tôi với!!!-Ngân Châu hét lên rần rần...
- Ngân Châu...
Tôi lo nó bị chém làm trăm mảnh nên mặc kệ gương mặt như âm tào quỷ sứ của Lâm Thế Ưu mà chạy theo hai người họ.
- Này! Tôi không phải trẻ em lên ba. Anh có quyền gì cấm đoán tôi chứ!!!
Vừa tới nơi, trong một căn phòng, tôi nghe thấy tiếng Ngân Châu gào đến nứt vách đổ tường.
- Hừm! Không, chẳng qua...sợ cô bị người ta bắt cóc thôi. Nhưng có lẽ tôi lo hơi thừa nhỉ? Dáng người cô...ưm...chắc có lẽ không ai thèm đâu!!!
- A! Anh...Hứ!!!!-Nó tức giận. Cố gắng căng người khoe body chuẩn không cần chỉnh nào ngờ...
- Vòng 1 khiêm tốn như vậy mà cũng làm cao ư??? Thiệt là...
WHAT??? Tên chết tiệt này còn có mắt hay không? Size 90 như nó mà còn bị chê là khiêm tốn, vậy tôi thì là cái quái gì cơ chứ???
- Anh...Anh thì biết cái quái gì???
- Được! Để xem tôi biết cái gì nhé!!!
Dứt lời, chồng nó ép nó vào tường, tiếng nút áo bị bức ra làm tôi rợn cả người. Chết rồi!!! Chết thật rồi!! Làm gì đây???
Lấy bình hoa đập vào đầu hắn? Không đươc. Sẽ chết người nha!!!
Lấy guốc ném hắn? Vô ích.
Kêu người cứu??? Cứu cái gì? Họ là vợ chồng thì cứu cái gì???
- Huhu...-Trong phòng truyền ra tiếng khóc như trẻ em của Ngân Châu. Trời ơi!!!
...
- Nhìn cái gì???
- Á!!!-Tôi hoảng hồn khi thấy Lâm Thế Ưu đứng phía sau. Tôi cười cầu hòa:
- Hề hề... Hi!!!
- Đi!
Anh vừa nói vừa mang tôi đi về phòng. Ngân Châu! Kỳ này tôi với bà chết chung rồi!!! Vĩnh biệt!
- Em đi vắng bao lâu rồi???
- Hai ngày!!!-Tôi nói lí nhí. Đừng chứ!!!
- Hai ngày lâu không???
- Không. À...Lâu, lâu!!!
- Anh nhớ em lắm nha!!!
Anh bước tới gần tôi, đưa tay vuốt má tôi. Tay vuốt dọc xuống cổ, đi xuống nút áo đầu tiên.
- A...Đừng...
- Sao vậy??? Không cho anh yêu em ư???-Anh có vẻ hơi bất mãn. Má ơi! Có cho vàng tôi cũng không dám manh động. Huhu...
- Không...không phải đâu!!!
- Nhìn em hình như không thích...
- Không có. Không có!!!
- Em làm anh lo chết đi được!
- Ư...A...-Bàn tay anh quá quắt di chuyển lung tung, tôi dù có ý chí lớn như thế nào đi chăng nữa thì cũng khó mà kềm được tiếng rên bật ra. Khó chịu chết đi được.
- Hiểu Nguyệt. Thả lỏng chút nữa đi...
Phải thả lòng đến chừng nào chứ. Huuuuu...Cổ Ngân Châu, bà ở đâu cứu tôi với!!!
Máy lạnh cũng không thể xua nổi cái nóng của tình cảm mãnh liệt. Giường đơn có vẻ hơi chật chội, không gian cho dù nhỏ hẹp anh cũng không buông tha. T___T
Tôi thề...sau này không chọc giận anh nữa.
Đầu tôi choáng váng. Mệt mỏi vô cùng. ORZ...
- Dừng...dừng lại...-Tôi nói đứt quãng, anh cũng im lặng, không nói gì. Rốt cuộc tôi nói anh có nghe không hả???
- Dừng lại đi...-Tôi thở dốc.
Anh cứ như bị dục vọng che mờ mắt, lấy khăn tay nhét vào miệng tôi. Á!!!!!!
- Không đau chứ???
Tình cảm qua đi. Thắt lưng tôi đau đến không muốn sống nữa. Nước mắt rưng rưng.
- Đau chết luôn a!!!
Tôi trừng mắt. Đi mới có hai ngày mà...Ya!!!!!!!
- Đừng giận nữa!!! Nha???
- Tránh ra. Hứ!!!
- Thôi mà!!!
Binh...Tôi cầm gối đánh anh, mắng:
- Chẳng phải đã kêu anh dừng rồi ư???
- Anh...
- Không thèm nhìn mặt anh nữa!!!
Tôi mặc đồ vào, đi nhanh ra ngoài. Tức ơi là tức!!!
Buổi tối, không biết anh và chồng của Ngân Châu có gian kế gì mà đòi ngủ lại đây. Tôi trong phòng đang chuẩn bị xếp chăn ngủ thì...Cộc...cộc...
- Anh ra mở cửa đi!!!-Tôi ra lệnh. Anh đần mặt, tôi nhướn mày hỏi lại:
- Sao? Không đồng tình??? Ui da, đau quá à!!! Huhu...
- Ơ...
2s sau, người nào đó đành phải xuống nước đi mở cửa. Khà khà...
- Ngân Châu???
- Hiểu Nguyệt ơi...-Cổ Ngân Châu thò đầu vào, nhìn tôi chằm chằm sau đó ái ngại nhìn sang Lâm Thế Ưu. Tôi hiểu ý, cười cười:
- ANH!!!! Anh đi đâu chút đi, bọn em nói chuyện chút xíu. Nhé???
Anh lưỡng lự hồi lâu rồi cũng thuận ý. Cửa vừa đóng, bóng người vừa khuất thì Cổ Ngân Châu hét oai oái lên.
- Hả??? Chuyện gì? Chuyện gì???-Tôi lo lắng.
- Huhu...Hắn, hắn, hắn...
Cổ Ngân Châu dường như ngoài chữ "hắn" thì không còn nổi từ nào có thể biểu diễn được tình trạng thảm khốc của nó hiện giờ.
- Bà bị cái gì nhập thế??? Chồng bà đánh bà sao???
- Không...không phải...
- Chứ là gì???
- Hắn..hắn...hắn...
- Trời ơi!!! Bộ bà không còn từ nào khác để nói hả???-Tôi tức không chịu nổi, nói kiểu này...tới đời cháu tôi cũng không hiểu.
- Hắn...hắn...hắn cưỡng bức tôi!!!!!!!
- HẢ??????-Tôi trợn mắt, chút xíu nữa là rớt tròng mắt rồi. Cưỡng..cưỡng bức ư??? Oh-My-Chúa!!!
- Ngạc nhiên gì chứ??? Huhu...Hiểu Nguyệt ơi, bà...bà làm ơn cho tôi đêm nay ở lại đây, tôi không muốn lại...
- Nhưng, nhưng....
- Huhu...Làm ơn!!! Please, please...
- Trời ơi...Thôi được rồi!!! Được rồi!!!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...