Chương 10: Nguy cơ núi lửa phun trào
Sưu tầm
- Mẹ à! Sao bỗng nhiên mẹ đến đây thế???-Do không muốn bị đồng nghiệp bàn ra tán vào nên tôi đành xin nghỉ phép dẫn mẹ ra quán cafe ngồi nói chuyện.
Mẹ tôi là Trần Tuyết Ngọc. Quan niệm của mẹ về hôn nhân phải nói là cực kỳ cổ hủ. Phụ nữ nào ngoài 27 mà không gả được thì trong mắt mẹ tôi không đáng một xu. Mà tôi bây giờ cũng đã 25 rồi!!!
- Con gái, mẹ vừa tìm được một chàng trai rất tốt nha. Ngoại hình không phải là quá tệ, hơn nữa kiếm tiền rất giỏi. Sau này con tha hồ ăn sung mặc sướng.-Mẹ tôi nói cười ha hả mà chẳng để ý tới đứa con gái đang muốn khóc ròng là tôi.
- Mẹ à! Con cũng không phải bị liệt. Tiền có thể tự kiếm nha!
Binh...Mẹ tôi cầm tập hồ sơ đánh tôi không thương tiếc.
- Cô thì biết cái gì! Sung sướng không chịu cứ ham hố cực khổ là sao? Đúng là đời sau tệ hơn đời trước mà!!!
Haizzz...Tôi thấy giống bán thân chết đi được. Ép dầu, ép mỡ chứ ai nỡ ép duyên cơ chứ!!!
- Mẹ à! Mẹ là đang gả con hay là bán con?
- Gả hay bán gì miễn có người rước cô đi thôi.
Oaoa...Không cần tuyệt tình vậy chứ!!!
- Mẹ à! Con gái không muốn lấy chồng, con gái muốn phụng dưỡng cha mẹ suốt đời.
Tôi bày ra gương mặt ta là đứa con hiếu thảo với mẹ.
- Phụng dưỡng? Ăn gạo chùa thì có!!! Không nói nhiều, ngày mai lập tức đi-xem-mắt.
Haizz..Một khi mẹ tôi đã quyết thì khỏi xin xỏ cho hao hơi.
Quý bạn trẻ sau này có muốn kết hôn tốt nhất nên chọn đối tượng IQ thấp hơn mình một bậc, như vậy sẽ không lo bị bắt nạt về sau nha!
Lủi thủi trở về nhà, tôi thấy có một bóng người đứng trước cửa. HẢ??? Hồ...Hồ Lam Như???
- Lam...Lam Như...Cô tìm tôi có việc gì???
Chậc, không phải tìm đến báo thù chứ? Haizzz...Không biết nữa nha, gì chứ chuyện đọc suy nghĩ qua ánh mắt là tôi ngu lắm! (Còn chuyện trượt băng nữa chị ơi!)
- Đi uống bia với tôi nhé?-Cô ta quay lại nhìn tôi. WAO! Thật sự nhìn không ra nha! 1h trước cô ta còn lườm tôi, nói cạnh nói kéo tôi mà bây giờ lại tiều tụy như thế, hốc mắt đỏ hoe như vừa khóc xong.
- Uống bia? Cô...có chuyện gì buồn sao???
- Không nói nhiều. Cô có đi uống với tôi không?
Lần đầu tiên tôi có cảm giác đáng thương cho cô ta. Chắc chắn cô ta vừa gặp chuyện gì đó rồi. Thôi, dù gì tôi cũng đang buồn hẩm hiu như tép riu, đi uống bia một chút cũng tốt lắm.
10h đêm...
Đường phố lạnh vắng, đèn đường thưa thớt, không khí vô cũng lý tưởng cho những ai sầu não, muốn quên hết sự đời.
Hồ Lam Như say như sắp ngất đến nơi, miệng không ngừng lảm nhảm:
- Không thèm anh ta...Không yêu anh ta...Bỏ rơi anh ta...
Tình hình của tôi cũng chẳng hề khả quan hơn, say lèm nhèm:
- Đừng để ý,đừng để ý...
Ai da, bây giờ trông hai chúng tôi thật là giống ma men nha.
Đại loại là...hôm nay cô ta...bị-thất-tình. Mà người duy nhất có tư cách bỏ rơi cô ấy là ai? Hehe...Chính là "ông sếp sầu riêng" của tôi đó. Chậc, tôi còn tưởng cô ta ham hố hư vinh, không ngờ là thật lòng thật dạ. Thằng cha ác ôn kia xuống miệng cũng ác liệt thật chứ! Đúng là...đàn ông lắm tiền nhiều tật. Sau này tôi chắc chắn sẽ ở giá cho xong .(Là chị ấy đang say rượu nhá bà con. Đừng quan tâm đến...)
- Hiểu...Hiểu Nguyệt. Tôi..có cái gì...hức...không tốt a? Vì sao...hức...anh ta nhất định...hức...bỏ rơi tôi? Cô...hức...cũng rất ghét...hức...anh ta phải không???-Lam Như vừa nói vừa nấc lên từng tiếng chẳng rõ là do say rượu hay là do khóc mà nên.
- Phải,phải...Hắn...biến thái chết đi được. Haha...Trước...trước khi cô vào...tôi đã cho hắn...ăn dép. Haha...Đồ mặt dày như trái sầu riêng. Sầu riêng...haha...
- Haha...Đúng vậy, hắn là sầu riêng a. Ta sẽ về lấy dao chặt hắn ra làm tám mảnh. Sếp của ta là sầu riêng, haha...Hức...-Lam Như cũng tán thành.
Vừa về đến nhà, tôi liền nằm vật ra sofa ngủ khò khò liền, chẳng thèm để ý đến sức khỏe hay cái điện thoại chi chít cuộc gọi nhỡ của sếp. Cũng tốt! Bệnh rồi sẽ không phải đi làm, không cần gặp mặt ông sếp sầu riêng ấy nữa. Bệnh rồi sẽ không phải đi xem mắt, không cần khó xử trước mặt mọi người a! Hehe...Vậy là, tôi đi vào giấc ngủ một cách êm đềm.
Ta cảnh cáo trước, chap sau những ai yếu tim, sức đề kháng kém hay bị thiếu máu thì không được đọc. Ta cũng không biết có nên viết hay không, vì chap sau ta chưa đủ tuổi viết.
Sáng hôm sau...
- Đứa con bất hiếu. Mau mau dạy cho ta xem. Mau dậy!
Chẹp chẹp. Ai bất lịch sự thế nhỉ??? Người ta đang ngủ mà réo ầm ĩ. Giọng nghe quen thật, hình như là...mẹ của tôi?
- Mẹ! Không cần la hét nữa, con dậy liền...
- Nhanh lên. Hôm nay đi xem mắt đấy!
Haizzz...Vốn tưởng bệnh một trận sẽ không sao. Ai ngờ sức tôi khỏe như trâu như bò, chẳng bệnh hoạn gì cả. Tức thật.
Cũng không sao, ít ra khỏi phải gặp mặt thằng cha biến thái!!! Blè...
- Nhớ cư xử cho đúng mực nha! Con mà quậy phá là chết đó!
- Dạ...
Hazzzz...Tôi dù gì cũng là người thông minh tài trí, chẳng lẽ giữa chốn đông người thế này lại tự mình làm xấu hổ mình ư? Khùng mới làm thế!
Khi bước vào nhà hàng, hai chân tôi như nhũn ra. Phía đằng xa có một gương mặt cực-kỳ-thân-quen. Huhu...Chết rồi! Kỳ này chết không kịp ngáp rồi!!!
- Hiểu Nguyệt...Con làm gì vậy hả???-Mẹ tất nhiên không chịu nổi tôi ngồi thả hồn trên mây nên giựt dây kéo tôi xuống tức khắc.
- Mẹ...Con...con muốn...
Tôi chưa kịp nói hết thì đèn nhà hàng tắt ngấm. Tiếp đó, tôi thấy dường như có ai đó bịt miệng mình bế đi. Sặc...Hừ! Bảo đảm là thằng cha đó. Vì chỉ có hắn mới dám cư xử với tôi như thế thôi!!!
Lúc tỉnh táo lại tôi mới ý thức được mình ở trong một căn phòng rất là rộng lớn và kế bên chính là thằng cha "sếp sầu riêng" của tôi.
- Sếp...Chẳng phải...anh ở công ti sao???
Hắn không thèm trả lời mà dùng môi chế trụ môi tôi. A!!!! Lợi dụng thời cơ a! Tuy nhiên, tôi cảm thấy có gì đó không bình thường, chỉ là hôn mà tại sao thân thể tôi lại nóng phừng phực như thế? Hơ...Hóa ra...bàn tay bất chính của hắn đang dao động khắp thân thể tôi. Yaaaaa!!!! Ta nhất định sẽ báo cảnh sát.
- Hơ...Thế Ưu...Anh...anh làm gì thế?-Tôi bất đầu thấy lo cho bản thân nha.
- Đem em trở thành người của tôi!
- HẢ??? Khoan đã, chúng ta đi quá xa rồi! Chúng ta chỉ là...Nè...
Trong khi tôi đang lúng túng phân rõ quan hệ thì hắn tranh thủ cởi áo tôi ra. Chúa ơi!!! Huhu...Mẹ tôi chắc chắn giết chết tôi nha!!!
- Làm ơn nghe tôi giải thích...
- Tôi nhất định sẽ cưới em.
- Vì...vì sao?-Tôi nhất thời bị hắn làm cho loạn trí.
- Vì...tôi yêu em...
- Nhưng...
Đáng tiếc, tôi chưa kịp ý thức được thì đã thấy mình khỏa thân nằm dưới người hắn. Trời! Chẳng lẽ kiếp này tôi phải dính với hắn luôn hả???
- Tôi...chưa từng...-Tôi lắp bắp định nói nhưng nghĩ lại nên thôi. Haizzz...Số trời sắp đặt, huống hồ dù cố gắng tôi cũng không thể thay đổi được gì!!!
- Dù em đối với tôi không có cảm giác gì, không hề yêu thương tôi, nhưng tôi nguyện...suốt đời bên cạnh em, suốt đời yêu thương, bảo vệ cho em.-Hắn thì thầm bên tai tôi, lời nói cực kỳ có hiệu lực. Chỉ một loáng sau, tôi đã chấp nhận cho hắn ăn sạch sẽ.
Khi tỉnh lại, tôi thấy bản thân chỉ đắp chăn mỏng tanh, hắn thì tỉnh queo từ lúc nào.
- Hơ...Chuyện hồi nãy...đừng để bụng nha!-Tôi cười hề hề nhưng tâm lại nghĩ khác. Tôi nghĩ hắn nhất định phải suốt đời không quên, lại còn phải cưới tôi, thực hiện những gì hắn đã hứa nữa kìa.
- Đi nào.-Hắn nói. Tôi chỉ biết há hốc mồm.
- Đi đâu?
- Gặp mẹ em. Bàn về đám cưới sắp tới của chúng ta.
- Ờ...HẢ???? Cái...cái gì??? Chết rồi, mẹ...mẹ giết em mất!!!-Tôi la loạn cào cào.
- Hơ. Cũng là kiếm chỗ gả phức em đi thôi. Gả cho anh cũng rất tốt mà! Phải không?
Trời ạ! Sao hắn nói cứ như tôi đi bán thân thế! Mẹ tôi với hắn chắc chung một bọn quá! Huhu...Vậy là xem như nửa đời còn lại của Nhất Hiểu Nguyệt tôi sẽ bị chôn sống trong nấm mồ hôn nhân rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...