Mấy năm về sau, lúc mà Hải Tiêu Tiêu và Trương Diệp Thành đã hoàn hảo về chung một nhà.
Nhìn chồng đang ngồi bên cạnh lột cam cho cô ăn, Hải Tiêu Tiêu nhất thời vắt chân qua đùi chồng mình, sau đó cảm thấy mĩ mãn hỏi anh.
- Nè, làm sao cái lúc em ở trường anh lại nhận ra em vậy? Bề ngoài của em và em gái rất giống nhau nha.
Khéo léo tách từng múi cam ra, Trương Diệp Thành lấy một múi đút vào miệng cô, Hải Tiêu Tiêu rất hưởng thụ.
- Bởi vì đó là em cho nên anh nhận ra, không vì sao cả.
- Ặc, thật sến súa.
Suýt chút nữa thì cô bị sặc. Chồng cô dạo này mồm càng ngày càng dẻo. Cô trừng mắt nhìn anh.
- Anh nói thật đi, em mới không tin anh mới nhìn qua một cái liền nhận ra em.
Thấy cô cứng rắn, anh trả lời qua loa cũng không được. Bỏ những múi cam đã tách sang một bên, anh thuần thục kéo cô lên đùi mình, để lưng cô tựa vào lòng ngực của anh.
- Em thật sự muốn biết lí do?
Nghe hơi nóng nhẹ nhàng phả vào tai mình, Hải Tiêu Tiêu bất giác run lên, môi anh đang đặt rất gần tai cô, đôi tay nếu cô không lầm thì đang hướng lên phía trên.
- A, em nghĩ bây giờ không cần cũng được.
- Muộn rồi.
Vừa nói xong, anh liền phủ hai tay xuống đồi núi nhấp nhô của cô không ngừng cách một lớp áo mà xoa nắn. Thấy cô kháng cự anh liền dùng một tay giữ chặt eo cô, môi không ngần ngại từ cổ cô hôn xuống.
Hải Tiêu Tiêu cả người mềm nhũn, tựa lưng vào lòng ngực anh thở hổn hển, kể từng khi sinh con xong, cơ thể cô càng ngày càng nhạy cảm.
Trước khi bị ăn, Hải Tiêu Tiêu nghe con sói vô sỉ nào đó nói.
- Lúc đó vừa thấy em trong bộ đồ học sinh chật chội anh liền không nhịn được.
- Anh biết đó là em sao?
- Ừ, anh quan sát em khá lâu rồi.
- A, anh bỉ ổi...
Trương Diệp Thành cười lên một nụ cười yêu nghiệt, hai tay ngắt điểm đo đỏ hồng hào trên ngực cô.
- Chẳng phải bây giờ em đang chứng kiến sự bỉ ổi của anh đây sao hử, vợ?
Hải Tiêu Tiêu thở hổn hển, không có sức đáp lại anh.
Có lẽ đã lâu ngày bị cấm dục cùng sự phá hoại của thằng con mất nết, cuối cùng Thầy Trương của chúng ta mới chờ được ngày hôm nay, hì hục hết buổi chiều, đến khi con trai về anh mới ngừng lại.
- Ba, hôm nay ba với mẹ ở nhà làm gì vậy?
Đối với sự chất vấn của Trương Tiêu Minh đang trừng mắt nhìn anh, Trương Diệp Thành bình thản đáp.
- Tất nhiên là làm nghĩa vụ của vợ chồng rồi.
- Ba ăn hiếp mẹ.
- Nít ranh, đến lúc con có vợ rồi con sẽ hiểu.
Bỏ mặt thằng con đang lườm mình, Trương Diệp Thành cực kì quang minh chính đại đi vào phòng vợ rồi khóa trái cửa. Hừ, dù thằng ranh này có kêu rát họng thì còn lâu anh mới để vợ yêu dấu của mình ngủ với nó.
Nhìn hết mọi hành động ngu ngốc của anh, Hải Tiêu Tiêu không thể nhịn cười.
- Mùi dấm ở đâu mà chua vậy?
Không nhìn đến vẻ mặt chế giễu của vợ, Trương Diệp Thành cực cmn kì bình thản thốt lên.
- Còn vài ngày nữa là tới giao thừa rồi, anh đề nghị tống cổ nó đi càng sớm càng tốt.
- Anh nói cái gì vậy? Nó là con trai mình đấy.
Hải Tiêu Tiêu bất bình thay con mình.
- Bởi vì nó là con trai mình nên nó có nghĩa vụ phải thương em mình chứ.
- Em nào cơ?
Cô thắc mắc, hai bọn họ chỉ có duy nhất một đứa con là Trương Tiêu Minh, lấy đâu ra một đứa nữa chứ.
Lúc này trong đầu Hải Tiêu Tiêu hiện lên hình ảnh Trương Diệp Thành nắm tay một đứa trẻ sau đó lạnh nhạt nói với cô đây là con của anh cùng người phụ nữ khác ở bên ngoài sinh ra. Sau đó...chưa kịp nghĩ thêm gì thì cô đã nghe người nào đó vô sĩ nói.
- Tất nhiên là em trai hoặc em gái nó rồi. Vậy nên vợ à, chúng ta chuẩn bị tạo em bé đi thôi, thời gian đáng giá ngàn vàng, không nên lãng phí.
Nói rồi tự động cởi quần áo nhào lên.
Hải Tiêu Tiêu đen mặt một cước đạp anh xuống, nhưng lại đạp hụt, liền vì móng vuốt của con sói Trương tóm chặt, còn không cẩn thận bị lưỡi ai đó lướt qua.
Móa, chồng cô là kẻ biến thái mà cô lại quên mất, thật muốn khóc mà. Kiếp trước cô gieo phải nghiệt gì đây T_T
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...