Hôm nay Hải Tiêu Tiêu lại đều đặn đến trường, tất nhiên là cô vẫn đi ké xe đạp của Ôn Hạ Thanh rồi.
Tất cả mọi thứ rất êm đềm nếu như cô không gặp A Hoa - chính là cái tên của con nhóc nhiều chuyện nhất trường.
Nó thấy cô đi xe của Hạ Thanh thì chưa gì cả đã đồn rần rần cho cả lớp biết.
Chuyện bé xé ra to.
Chuyện không có nói thành có.
Một đồn mười, mười đồn trăm.
Rút cuộc khi bước vào lớp vô số ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô.
Cô thắc mắc tại sao ai cũng nhìn cô vậy nhỉ? Hay hôm nay cô đẹp hơn mọi hôm.
Mặc kệ tất cả ánh mắt quái dị đó, cô đi lại bàn mình, như một bà hoàng ngồi vào ghế.
Túy Lương Lương ở bên cạnh mới lòi cái đầu ra, ánh mắt híp lại rõ là quái đản nhìn cô.
- Chuyện thế mà cậu cũng dám giấu mình nha.
- Chuyện gì?
- Còn chuyện gì nữa, cả lớp ai cũng biết cả rồi nhé! Cậu còn giả vờ cái gì nữa.
Cô nhóc huýnh huýnh vào vai cô, ý trách móc. Nhìn mà thấy sởn cả tóc gáy.
- Này này, tớ đẹp chứ tớ không có dễ dãi, người ta không có thích bách hợp đâu.
- Sặc, cậu đừng có đánh trống lảng, mau khai hết ra đi.
Cô nhóc thôi cái giọng điệu giễu cợt vừa rồi, sau đó lại gần cô thầm thì.
- Cậu nhìn tớ đi, cậu nói gì tớ hiểu chắc?
Nhìn biểu cảm của cô bạn, Túy Lương Lương đăm chiêu. Biểu cảm đơ đơ ra đó như gà mắc đẻ vậy. Đúng là chẳng hiểu gì thì phải.
- E hèm, thì chuyện của cậu và Ôn Hạ Thanh ý.
- Làm sao?
- Thì hai người đang ấy ấy...
- Nói tiếng người.
- Hầy, chẳng phải hai người đang hẹn hò sao, cả lớp đồn rần rần cả lên rồi, hai người bắt đầu từ khi nào thế?
Cô nhóc hứng chí hỏi, mấy chuyện này không tò mò sao được.
- Hẹn hò? Cậu đùa đấy à.
Hải Tiêu Tiêu bình tĩnh trả lời nhưng thật sự thì đang nổi điên cuồn cuộn ở trong lòng.
Cái tên nào nghiệp chướng đồn bậy bạ thế hử.
- Ầy, người ta đồn ầm cả lên. Vì Ôn Hạ Thanh mà cậu mới từ chối lời tỏ tình, còn bỏ luôn cả Bạch Mục Thần nữa đấy.
Mô Phật!!!
Hải Hoa Tiếu à, em tha lỗi cho chị, hoa đào của chị nhiều quá rồi.
- Người ta đồn thì kệ người ta đi, tớ với cậu ta chỉ là bạn, muốn nói gì thì nói, miệng lưỡi của thiên hạ, haizzz...
Cô lắc đầu thở dài.
- Thật không đó?
Lương Lương trợn mắt to mắt nhỏ hỏi cô.
- Không tin thì lăn qua chỗ khác, đi tìm Lôi tiểu thụ nhà cậu đi.
- Hứ, nhà ai chứ không phải nhà tớ, tớ mới không thèm để ý đến hắn ta.
Nhìn thấy thái độ giận hờn của Túy Lương Lương là biết hai người này xảy ra chuyện rồi.
Biểu hiện của cô nhóc rõ ràng là giận dỗi khi bắt đầu yêu đây này, tiếc thay đầu óc hơi ngốc ở chuyện tình cảm nên chưa nhận ra thôi.
- Hắn ta làm gì cậu?
Hải Tiêu Tiêu tò mò hỏi.
- Hắn ta thì làm gì được tớ chứ!
Cô nhóc lại bật chế độ kiêu ngạo.
- Nói tiếng người đi.
- Thì hắn còn làm gì ngoài giận dỗi tớ chứ, tính y như con gái vậy.
- Chẳng phải bảo hắn là tiểu mỹ thụ sao?
- Tiểu mỹ thụ cũng không có ai như hắn, hẹp hòi, hứ.
- Mà cậu làm gì để hắn giận, không phải cậu "ăn" hắn đó chứ.
- Hoa Tiếu à, cậu đừng có đùa, tớ bất quá chỉ là giới thiệu đối tượng cho hắn thôi.
- Cậu giới thiệu ai?
Hải Tiêu Tiêu nhướng mày.
- Thì là lớp trưởng tiểu bạch lớp mình ấy!
- Hứa Trúc?
- Ừ...
"Rầm" Hải Tiêu Tiêu đập xuống bàn thật to làm mọi người xung quanh chú ý. Cô vội vàng cười cười tỏ vẻ "Không có việc gì", " Mọi người cứ ai làm việc nấy".
Thật ra cô đập bàn không phải ngạc nhiên mà là phẫn nộ, kéo Túy Lương Lương lại, cô truy hỏi.
- Chẳng phải hai người đều là nằm dưới hay sao? Sao cậu có thể tùy ý thế...
- Cậu không biết chứ, bề ngoài nhìn vậy thôi chứ biết đâu một trong hai người là công hoặc lỡ như là song tính thì sao?
- Sao có thể?
Rõ ràng cô nhìn hai người đó kiểu gì cũng là nhược thụ cùng ngạo kiều thụ nha.
- Không thể đánh giá bề ngoài.
Túy Lương Lương thỏ thẻ.
- Đúng vậy. Chỉ có thể...
Cô thấy rất có lí, liếc nhìn cô nhóc hủ nữ này, hai người không hẹn mà cùng đồng thanh.
- ĐÁNH GIÁ Ở TRÊN GIƯỜNG!
Âm thanh vừa phát ra, hai người họ trở thành tiêu điểm của ánh mắt quái dị của mọi người xung quanh.
Hai cô gái cùng nhau cười trừ.
Bản chất của hủ nữ, phải thu liễm.
- Thế cậu giới thiệu như nào vậy?
Cô cầm sách che mặt hai người lại, tránh cho mọi người xung quanh nhìn chằm chằm.
- Thì còn sao nữa, tớ lấy danh nghĩa của mình lén hẹn hai người họ sau đó để lại mảnh giấy chúc phúc rồi chuồn êm thôi.
"Giấy chúc phúc???"
Đầu Hải Tiêu Tiêu toàn dấu chấm hỏi. Được rồi, cô cũng phục cô nhóc này lắm rồi đấy.
- Thế cậu viết cái gì trong đó?
- Thì chính là lời chúng phúc, tớ ghi đơn giản là " Nếu hai người thành một đôi xin đừng quên công của bà mối hủ nữ này. " Thế thôi.
Nhìn cái vẻ mặt bình thản như đang làm việc nên làm, Tiêu Tiêu thật muốn quỳ lạy... Orz Orz Orz...
- Thế phản ứng hai người họ sau đó thế nào?
Nghe Hải Tiêu Tiêu hỏi, Túy Lương Lương bất đầu thấy buồn kinh khủng.
- Tớ biết gì đâu, tự dưng Hứa Trúc trở về dằn mặt tớ một câu còn Lôi Hoa Vũ trưng bộ mặt sắt không thèm nói chuyện với tớ, đến bây giờ còn lơ tớ luôn rồi, haizzz...
Cô nhóc vỗ vỗ mặt lắc đầu.
- Dằn mặt cậu câu gì cơ?
Nghe Hải Tiêu Tiêu hỏi Túy Lương Lương rầu thúi ruột phun ra một câu.
- Cậu chán sống hay là chê mình sống quá lâu?
Phụt, Hahaha...
Hải Tiêu Tiêu không ngại hình tượng mà cười lớn lên.
Túy Lương Lương bĩu môi.
- Cậu ta có bệnh, "chán sống" với "chê mình sống quá lâu" không phải đều giống nhau sao?
- Haha, để cho lớp trưởng nho nhã nói ra câu đó tớ cũng phục cậu rồi, quá tài, Haha...
Ai chẳng biết lớp trưởng là người nho nhã nghiêm túc bao nhiêu, sợ còn chưa ai thấy cậu ta nổi giận chứ đừng bảo cậu ta sẽ nói ra những câu đó...
Hải Tiêu Tiêu quỳ lạy lần thứ n.
- Hèn gì người ta giận là phải rồi.
Túy Lương Lương đựa mặt ra.
___________Hết Chương 34____________
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...