Hải Tiêu Tiêu xấu hổ ngồi trong nhà vệ sinh không dám ra ngoài.
Mặt mũi nào cô dám gặp Trương Diệp Thành nữa chứ. Không phải lỗi tại cô, là do anh phát dục không đúng lúc thôi, cô hoàn toàn là kẻ vô tội. Không trách cô được.
Nhưng trông anh giận dữ như vậy, lúc nãy nếu cô bị anh ăn thật thì đừng nói tới đi được, nằm thôi cũng khó khăn.
Nhưng giận gì vô lí thế, cô rõ ràng chỉ ra ngoài, còn khoác thêm chiếc áo dạ nga...
Khoan đã, lẽ nào anh hiểu nhầm cô cứ thế này đi ra ngoài!!!
Hải Tiêu Tiêu ngước mặt xuống nhìn bộ dáng của mình, ư có cho cô cũng không dám cứ thế này ra ngoài, quá lộ liễu.
Lẽ nào, là do anh ghen...?
Hải Tiêu Tiêu đỏ mặt vội vàng lắc đầu, chắc không phải thế thật chứ.
Thấy thời gian cũng đã trôi qua khá lâu, cô xấu hổ đi ra ngoài, ngượng chết đi được.
Trương Diệp Thành không còn bộ dáng điên cuồng như lúc nãy. Anh quần áo nghiêm chỉnh ngồi trên bàn đang viết lách gì đấy. Có lẽ chuẩn bị một số tài liệu cho việc dạy học.
Lúc này, trong anh thật nghiêm túc, mày rậm, mũi cao, đôi môi ẩm ướt, mềm mại. Đẹp nhất là đôi mắt, đen bóng, linh hoạt và nhạy bén, và có lẽ chỉ có tập trung trong công việc như thế này đôi mắt kia mới đẹp đẽ đến thế, như có một lực hút, hút cô xoáy sâu vào trong đó.
Khuôn cầm góc cạnh, tạo nên một vẻ chín chắn, trưởng thành, một người đàn ông đủ làm chỗ dựa cho phụ nữ.
Có một loại khí chất không tên tỏa ra từ người anh khiến Hải Tiêu Tiêu nhất thời thất thần.
- Chiều nay em có tiết học không?
Anh vẫn không ngẩng đầu, chỉ bình thản hỏi cô. Nhưng cô cảm thấy giọng nói đó đầy khí thế, làm cô có cảm giác ngạt thở.
- Không...không có.
- Vậy chiều nay ở lại bắt đầu học kèm đi, môn ngoại ngữ của em thật tệ.
- Ân.
Lúc nãy cô còn có chút xíu gì đó xấu hổ, bây giờ đã hoàn toàn bay biến.
Ngoại ngữ tệ đâu có ai muốn, chẳng qua là cô cố gắng thế nào cũng không hiểu nổi. Có lẽ là nó đang đối đầu với cô, cô đấu không lại nên đành chịu thua thôi.
Ông trời quả thật bất công. Khó khăn lắm cô mới vượt qua được một ngoại ngữ để tốt nghiệp, bây giờ lại quay lại một quá khứ đen tối như thế. Bảo cô làm sao vui cho nổi.
Cứ thế một người làm thầy, một người làm trò trải qua một buổi học suốt hai tiếng trong sự đau khổ tột cùng của Hải Tiêu Tiêu.
Cô thật sự là muốn khóc, tại sao đều bằng tuổi nhau mà cô với Trương Diệp Thành lại chênh lệch học vấn xa đến như vậy. Cô không phục, phải có một thứ gì cô hơn anh chứ a...
Kết thúc hai tiếng tra tấn bằng sách vở, Trương Diệp Thành nhận một cuộc gọi phải đi gấp không thể đưa cô về được, cô lấy đó làm vui mừng, nhanh chóng thay quần áo của bản thân rồi chuồn lẹ về.
Ác thay cho cô, trách quả dưa lại gặp quả dừa...
Vừa ra khỏi nhà Trương Diệp Thành thì cô gặp phải tên ác ôn Bạch Mục Thần, hết thằng cậu rồi đến thằng cháu. Hải Tiêu Tiêu đang định co giò bỏ chạy thì bị tóm cổ vức lên xe máy của cậu ta.
Chưa kịp định thần thì tên thần chết này nhấn ga chạy nhanh như gió, à không, phải là bay, bay thẳng tới khu vui chơi.
Hải Tiêu Tiêu cảm thán!!! Có khi cô từ trên xe máy rơi ra ngoài chắc cậu ta cũng không hề hay biết.
Bạch Mục Thần hoàn toàn trầm mặc, vẻ mặt như đưa đám, từ lúc đưa cô tới đây chưa nói một lời, làm cô sợ đến nỗi không dám thở mạnh.
Cậu ta tự chủ mua vé chơi hết cái này đến cái nọ, đã vậy còn bắt cô đi cùng.
Vừa chơi xong một trò chơi cực mạnh, cô lao xuống dưới tìm ngay một chỗ để nôn, mặt xanh như cắt ra máu.
Bạch Mục Thần thì dựa tường đứng kế bên khoan khoái hút thuốc.
Đợi cô nôn xong cậu ta cũng hút xong một điếu thuốc, ném tàn thuốc xuống đất, cậu ta lạnh nhạt nhìn cô.
- Cô không phải Hải Hoa Tiếu.
Đó là một câu khẳng định, không hề do dự, cậu ta dường như rất chắc chắn với những gì mình đang nói.
- Cậu nói gì vậy? Tôi không phải Hải Hoa Tiếu thì còn là ai được nữa.
Cô cười giã lã, tỏ vẽ bình tĩnh. Nhưng thực tế tay đã đổ mồ hôi vì căng thăng. Chỉ tiếp xúc có vài lần sao cô lại bị nhận ra ngay vậy.
- Tôi không tin.
Bạch Mục Thần đột nhiên phóng đến, hai tay gắt gao chặn cô vào tường, cô không thể nào tránh thoát khỏi vòng tay cậu ta. Giống như Tề Thiên Đại Thánh không thể nào chạy khỏi bàn tay của Phật Tổ Như Lai.
- Cậu không tin thì thôi.
Cô nghiêng mặt tỏ vẻ bất đắc dĩ.
- Tôi không tin, một con người sao có thể hoàn toàn thay đổi nhanh như vậy được?
Cậu nắm lấy cầm cô, bắt cô nhìn thẳng vào mắt mình.
Hải Tiêu Tiêu chột dạ, cô còn chưa muốn thừa nhận đâu, nhiều người biết sẽ càng rắc rối.
Bởi vì không cam lòng, Trương Diệp Thành vừa nhìn là nhận ra cô, Bạch Mục Thần vừa tiếp xúc vài lần đã nghi ngờ cô, không lẽ cô diễn xuất chưa đủ tài năng, hay đến cả em gái mình người ngoài cũng hiểu rõ hơn cô, cô không cam lòng. Điều đó làm cô nhận một sỉ nhục cực lớn...
Đầu cô đột ngột nhớ đến điều gì đó, cô phải đánh cuộc, liều chết...nói một cách văn vẻ hơn là cô phải đánh bạo không thể khuất phục trước quân địch như thế được, nhưng lỡ có thua thì đành nói sự thật chứ biết sao giờ. (Vi Vi: >< tại sao ta lại tạo nên một nữ chính mâu thuẫn quái gở như vậy???....)
- Cậu không tin nhưng đó là sự thật, nếu cậu muốn hỏi tại sao thì tôi e là cậu tự đi mà hỏi bản thân mình ấy.
Cậu ta nhất thời sững sờ, mặt lộ ra vẻ quẫn bách và áy náy.
- Đừng nói là chuyện của Liên Y Y khiến em thành thế này, anh đã giải thích rồi, không phải như em thấy, chỉ là hiểu lầm thôi.
Hải Tiêu Tiêu bắt được trọng điểm bắt đầu phản kích.
- Hiểu lầm hay không tôi không cần biết, cậu đừng đến làm phiền tôi nữa, tôi không muốn dính líu gì tới cậu.
Cô gạt tay cậu ta ra, hùng hổ bỏ đi.
Hoa Tiếu à, hãy tha lỗi cho chị, chị không muốn xen vào chuyện của em, nhưng bất đắc dĩ thôi. Có gì sau này đừng có đến tìm chị, chuyện hôm nay trời biết đất biết, Bạch Mục Thần biết nhưng chị lại không biết gì cả, chị vô tội a...
Hải Tiêu Tiêu không ngừng rũ bỏ mọi trách nhiệm, đúng là vô sỉ.
Cô đi một đoạn mà không thấy ai đuổi theo, có lẽ đã đánh trúng tim đen của tên nhóc kia rồi. Thôi kệ đi, bớt người làm phiền cô cũng dễ sống hơn.
Nghĩ như vậy, Hải Tiêu Tiêu vui vẻ bắt xe đi về phòng trọ của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...