Cá Basa
Một buổi chiều lại qua đi, lòng ta càng thêm nôn nóng.
Thời gian trôi qua hi vọng sống sót của Kim Na càng mong manh, mà ta lại không có cơ hội để điều tra ngôi trường này.
Ta suy nghĩ một chút, quyết định sẽ ở lại trường vào ban đêm, súng vẫn nằm trong túi áo của ta, không cần phải lo lắng!
"Cô Hạ không về sao?" Lục Khải Văn mang ba lô đến hiếu kì hỏi ta.
"Không, tôi muốn ở lại làm một ít đồ chơi nhỏ cho bọn trẻ." Ta giả vờ lấy keo dính dính tờ giấy trên tay.
Lục Khải Văn im lặng một chút sau đó nói: "Cẩn thận." Rồi quay người bỏ đi.
Đợi xác nhận đã không còn ai, ta nhẹ nhàng rảo bước trong trường.
Trước hết, ta cầm chìa khoá mở cửa lớp 1-1.
Sau khi tìm tòi một lúc lâu ta tìm thấy một chiếc hộp có dán chữ Kim Na.
Vừa mở ra đã nhìn thấy những món đồ chơi bé xinh, cùng với một ít tập tranh vẽ.
Tranh vẽ?
Ta ngay lập tức lấy lại tập trung, mở ra.
Bức tranh đầu tiên là vẽ cô bé cùng cả nhà ba người, khung cảnh rất đáng yêu.
Ta xem cũng cảm thấy rất thú vị, miệng hơi hơi kéo ra.
Bức thứ hai đột ngột rất khó hiểu, một đĩa thức ăn?
Bức thứ 3, cô bé vẽ một vườn hoa, có một bức tượng màu trắng hình thiên sứ rất đẹp.
Ta hơi trầm ngâm, sau đó lấy điện thoại ra chụp lại.
Tìm quanh quẩn một lúc nữa ta không tìm thấy gì, đành bỏ đi nơi khác.
Ta nghĩ đến đĩa đồ ăn, theo bản năng mò tới phòng bếp của trường.
Vậy mà ta lại gặp một bất ngờ lớn!
Ở trong kho bếp, ta tìm thấy một con dao chặt thịt dính máu cùng một chiếc thớt bị che dấu rất kĩ.
May mắn là làm thám tử đã lâu, ta thường rất chú ý tới những góc khuất góc tối mới tìm được ra.
Máu đã khô thành cặn rồi...!ta nghĩ nghĩ nhẹ xé một mảnh trên áo lấy mẫu máu, sau đó cho vào túi.
Ta hi vọng ta suy đoán là sai lầm...!bởi ta không hề muốn suy đoán này là đúng một chút nào...
Đêm trở về trời hơi lạnh, ta khoác thêm một chiếc áo quay về nhà.
Đêm ở thành phố này lên đèn rất đẹp, nhưng ánh sáng lại hơi mờ ảo, khiến cho những góc tối càng thêm tối tăm.
Rảo bước thật nhanh trên đường, đột nhiên ta cảm giác giống như một ai đó đang theo sau lưng ta!
Thôi chết ta đã quá chủ quan!
Nơi này lại quá trống vắng!
Ta cố gắng chạy thật nhanh, thế nhưng cơ thể nhanh chóng bị tóm lại, một bàn tay to lớn bịt lấy miệng ta.
Máu nóng dâng lên, ta dùng hết sức bình sinh co chân đạp lên mũi chân của hắn, khiến hắn la lên thả tay ra, ngay lập tức ta quay người lại, nhân lúc hắn đang kêu la thì đá vào hạ bộ hắn.
"Éc!!!!!" Tiếng gào thét quỷ thần ai oán vang lên, nam nhân ngã lăn xuống đất.
"Hộc..." Ta rút từ trong áo ra khẩu súng chĩa thẳng vào hắn, tên kia thấy vậy cũng thật thà giơ tay lên đầu hàng.
Chốc lát sau tiếng xe cảnh sát cùng Lâm Thành Ngôn đi đến.
"Tôi đã bảo là cô đừng có tuỳ hứng như vậy nữa mà, luôn tìm cách đặt bản thân vào tình thế nguy hiểm!" Lâm Thành Ngôn sắc mặt tối tăm nhéo nhéo tai ta gầm lên.
Ta uỷ khuất lườm hắn một cái.
Thôi đi đã không an ủi thì thôi còn mắng mỏ.
Nhìn ta như vậy hắn cũng không làm được gì thêm, thở dài một cái tỏ vẻ đầu hàng.
"Ah đúng rồi, tôi có mẫu này muốn anh giúp xác minh DNA." Ta đem mẫu máu thu thập được cho Lâm Thành Ngôn.
"Có thể là mẫu máu của Kim Na...!" Ta có chút buồn bã nói.
Đến lúc này người thông minh đều biết, cô bé Kim Na kia đã sớm lành ít dữ nhiều.
Lâm Thành Ngôn im lặng xoa xoa đầu ta một lát, nhưng ngay sau đó sắc mặt trở nên tăm tối, rồi lại giống như chưa từng xuất hiện.
Tay hắn rút khỏi đầu ta, mang theo một sợi tóc màu bạch kim, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm.
Ta không biết nam nhân bên cạnh vừa chơi trò chơi thay đổi sắc mặt, mà lại suy nghĩ vẩn vơ về ba bức tranh của Kim Na.
Bức tranh gia đình kia thì khỏi bàn đi, còn bức tranh đĩa thức ăn? Chẳng lẽ là bài tập của cô giáo? Vườn hoa trông cũng khá là quen thuộc...
Không nghĩ...!không muốn nghĩ nữa...!mệt mỏi quá!
Lâm Thành Ngôn lái xe mang ta về nhà, hắn không đồng ý để ta đi bộ về nữa.
Ta cùng hắn đi tới trước cửa chung cư, lại nghe thấy một tiếng thét thất thanh.
Gân xanh trên trán ta nổi lên.
Lại nữa nữa nữa...!các ngươi muốn hành hạ ta đến khi nào đây!!?
Ông trời ơi, hãy lôi lũ bệnh hoạn này ra khỏi cuộc sống của con đi!!!
Lần này cũng là một cô gái ở lầu 7 ngã xuống, thời gian cũng gần như giống hệt thời gian hôm qua Trần Quyên chết.
Bây giờ thì ta cùng Lâm Thành Ngôn đã có thể hoàn toàn chắc chắn, đây là một vụ sát nhân hàng loạt, mà kẻ sát nhân kia giống như đang thách thức cảnh sát vậy, dùng cách giết ngừoi này để tuyên chiến với cảnh sát!
Sắc mặt của Lâm Thành Ngôn trở nên hết sức khó coi.
Loại tội phạm này đã có thể xếp vào diện đặc biệt nguy hiểm rồi.
Quan trọng hơn là...!Hắn nhìn Hạ Tiểu Hi bên cạnh.
Cô ấy chắc chắn đang gặp nguy hiểm!
Hắn thừa biết đám sát nhân biến thái sẽ luôn đặt mục tiêu lên người cô ấy.
Bởi hắn cũng...
"Em chuyển tới đồn cảnh sát đi.
Tới bao giờ bắt được tội phạm thì quay về." Lâm Thành Ngôn gợi ý, giọng điệu vô cùng hữu lực.
"Không, tôi không đi đâu cả." Ta lắc đầu.
Đối với ta thì căn phòng nơi ta ở vô cùng có ý nghĩa, ta sẽ không rời khỏi đó, cái nơi duy nhất có thể khiến ta cảm thấy an toàn.
"Nhưng em sẽ gặp nguy hiểm!" Lâm Thành Ngôn nổi nóng nói.
Ta vẫn kiên định lắc đầu.
Hắn hơi hơi hé miệng, rồi như nghĩ ra điều gì, thản thiên liếc ta một cái mà không nói thêm gì nữa.
Mặc dù cảm thấy hơi kì quái nhưng ta lựa chọn mặc kệ hắn vậy.
"Thôi anh và đồng nghiệp giải quyết đi, tôi lên phòng." Ta vẫy vẫy tay.
Lâm Thành Ngôn nhìn ta cho tới khi ta biến mất vào toà nhà.
"Tôi còn chưa kịp chạm vào em, làm sao có thể nhường cho kẻ khác chứ..."
Sáng sớm ta bật dậy khỏi giường, sau đó chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị tới trường.
Không ngờ trước cửa lại có người bấm chuông.
"Gì vậy?" Ta lẩm bẩm, bước ra mở cửa.
Đập vào mặt ta là khuôn mặt tươi cười đáng đánh đòn của ai kia.
"Lâm Thành Ngôn! Mới sáng sớm chạy tới trước cửa nhà tôi làm gì!!?" Ta hết nói nổi.
Lâm Thành Ngôn tủm tỉm cười, đem một hộp quà đặt vào tay ta, ánh mắt hí hửng xen lẫn một chút gian manh.
Ta nghi hoặc nhìn hắn.
"Quà gặp mặt." Hắn nhe nanh cười.
"Từ hôm nay chúng ta sẽ là hàng xóm cách vách rồi, mong từ nay chúng ta sẽ chung sống tốt đẹp."
Nói đoạn Lâm Thành Ngôn ha hả cười, xốc lại cảnh phục trên người rời đi, để mặc ta trợn tròn mắt nhìn hộp quà trên tay.
Được lắm Lâm Thành Ngôn!
Vốn có một tên biến thái trong chung cư đã đủ rồi, nay lại còn thêm một tên chuyển tới ở cách vách!
Ta thở dài thườn thượt ôm hộp quà vào nhà.
Lục Khải Văn nhìn thấy ta vào lớp thì khẽ huýt sáo chào hỏi, sau đó tiếp tục lau sữa dính trên mép của một cô bé.
Ta nhìn hắn, cho dù hắn có là loại biến thái nào, ta nghĩ hắn cũng sẽ không bao giờ làm hại đến lũ trẻ đâu, nhìn hắn chăm sóc cho chúng một cách cẩn thận, chăm chú đầy yêu thương thế kia mà.
Thế nhưng nếu phải thì sao?
Nếu như là hắn thì sao?
Ta nhìn nụ cười dịu dàng kia, lại càng cảm thấy phiền muộn không thôi.
Hình như trước kia...!ta đâu có bênh vực mấy tên biến thái này như thế này đâu cơ chứ?
Bây giờ chỉ cần liếc mắt một cái đã biết tên nào là biến thái rồi, thế nhưng cái xúc động muốn chạy trốn kia chẳng còn nữa rồi, càng nhiều là...!mặc kệ bọn hắn.
Muốn tiếp cận ta, ta cũng mặc kệ.
Ta nghĩ, dù sao ta cũng không chết được, chỉ đau nhói một cái rồi sau đó sẽ đầy máu phục sinh mà thôi, việc quái gì phải sợ bọn họ?
Lục Khải Văn mặc dù đang chơi cùng bọn trẻ, nhưng lại luôn tập trung chú ý tới Hạ Tiểu Hi.
Nhìn cô vì hắn mà nhăn mày, mà thở dài thườn thượt thì khoé miệng cong lên càng sâu, tâm tình cao hứng suốt cả một buổi sáng, cho tới khi Vương Giản lại mò tới.
Lần này cô ta đã học khôn đổi một lọai nước hoa khác nhẹ nhàng hơn rồi, thế nhưng đối với người khứu giác cực nhạy như Lục Khải Văn vẫn cảm thấy vô cùng khó chịu.
"Phiền cô tránh xa tôi ra một chút được không? Mùi hương trên người cô quá nồng, tôi ăn không nổi cơm!" Lục Khải Văn vô cùng mất kiên nhẫn nói, có một xúc động muốn bóp chết con ruồi phiền toái này ngay lập tức.
"Thế nhưng...!tại sao Hạ Tiểu Hi có thể ngồi ở đây mà tôi lại không được!" Vương Giản oán hận rít lên.
Ta nhếch lông mày lên nhìn mụ đàn bà điên này.
Tại sao ta chỉ ngồi ăn cơm thôi cũng trúng đạn???
"Vì cô ấy là Hạ Tiểu Hi, còn cô không là cái gì cả!" Lục Khải Văn bịt mũi khinh bỉ nói.
Lần này Vương Giản thật sự là tức tới ói máu, che mặt khóc nức nở chạy đi.
"Thật sự là bữa cơm nào có cô ta tôi cũng ăn không tiêu..." Ta thở dài ngao ngán lắc đầu.
Nghe ta nói vậy, ánh mắt của Lục Khải Văn đột ngột ám trầm, vừa lúc ta nhìn thấy.
Ta chậc lưỡi một tiếng, thầm than trong lòng.
Vương Giản chỉ sợ ngày mai sẽ mãi mãi không thể nào tới trường được nữa rồi...
Thực sự thì ta không hiểu vì sao mỗi khi cô ta bước qua người ta, ta đều ngửi thấy một mùi gì đó rất khó chịu phía sau cái mùi nước hoa nồng nặc kia.
Chỉ sợ cô ta bị bệnh hôi nách đi...
----.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...