“Chậm đã!”.
Lại một tiếng hét ngăn cản nữa vang lên khiến Đà Thiết Đát và Liêm Đại Thái lập tức chú ý, chẳng lẽ lại có một gia tộc nào khác theo dõi.
“Nguyễn gia ta cũng muốn ba phần!”.
“Nguyễn gia???”.
Một lời vừa nói, lập tức Đà Thiết Đát và Liêm Đại Thái đồng thời thảng thốt ngạc nhiên. Lát sau cả hai cũng lập tức đồng thời cùng ôm bụng cười lớn:
“Ha ha ha.. Nguyễn gia, không phải muốn chọc cười ta đó chứ. Liêm Đại Thái ngươi có thể đánh ta một cái cho tỉnh được hay không, ta nghe chừng vẫn đang mơ đấy!”.
Đà Thiết Đát một hơi cười dài đến độ chảy nước mắt. Vẫn không thể tin được một cái Nguyễn gia nhỏ bé mà cũng dám lên tiếng tranh kho tàng.
“Ngươi không mơ đâu!”.
“Bốp!”.
Một luồng nội khí hung mãnh tát thẳng vào mặt Đà Thiết Đát khi lão ta đang nhe nhởn cười.
“Nội khí tầng bốn hậu kì???”.
“Không ngờ là nội khí tầng bốn hậu kì?? Nguyễn gia ẩn giấu thực lực???”.
Đà Thiết Đát và Liêm Đại Thái đồng thời một tia hốt hoảng. Một lão tử áo trắng râu dài từ tốn hạ xuống mặt đất đen ngòm. Một hơi cười dài nói:
“Nguyễn Sư Phàn ta liệu có đủ mặt mũi để cho Nguyễn gia ta nhận ba phần hay không đây??”.
Nguyễn Sư Phàn chính là lão giả áo trắng râu dài, đích thị tông chỉ Nguyễn Đan Tông. Thật không ngờ lâu nay Thạch Thất thành vẫn tồn tại cái gọi là đại gia tộc ẩn tàng thực lực này. Một thế lực tông môn chỉ cần có một cao thủ trân chính bước vào nội khí tầng bốn là đã có thể tự xưng là đại gia tộc. Thạch Thất thành cũng không có mấy gia tộc. Đà Thiết Đát nhận một cái tát rõ đau điếng vào mặt nhưng không cảm thấy chút tức giận. Chỉ lẳng lặng cúi đầu không nói gì.
“Nói như vậy là Nguyễn gia ta có thể có được ba phần??”.
Nguyễn Sư Phàn đắc ý hỏi dồn, Liêm Đại Thái lập tức xum xoe:
“Dĩ nhiên rồi, Nguyễn tông chủ muốn thì thế nào cũng xong. Như vậy đi, Nguyễn gia bốn phần, Liêm gia và Đà gia mỗi nhà ba phần. Như vậy không biết Nguyễn gia chủ có hợp ý?”.
Đúng là có thực lực thì rất dễ nói chuyện, chỉ một thoáng chốc mà lời nói đã thay đổi. Võ Vương chết đi Thạch Thất thành không có thành chủ, trụ Kình Thiên sau ki chuyển màu đỏ cũng là trở nên trắng dã. Sau lần này khẳng định chức vị thành chủ không ai khác sẽ do Nguyễn gia nắm giữ. Đến lúc đó làm việc cũng là phải xem sắc mặt người ta, chỉ là chênh lệch một cái tầng nhỏ tu vi đã là như trời biển. Một bước lên mây cũng là chỉ trong thoáng chiều.
“Ha ha.. hợp ý, hợp ý!”.
Nguyễn Sư Phàn một hơi đắc ý cười dài, phía sau không biết từ lúc nào đã xuất hiện Nguyễn Ý Sương cũng đang khẽ phấn khích.
…
Ba ngày sau.
Ba ngày, chỉ trong vòng ba ngày mà kinh mạch đại não Kim Nam như muốn căng phồng. Tu đạo giả quá ư thâm sâu, tìm hiểu trong một biển trời không biết đâu là lối vào hướng tới đại đạo.
Một cái gọi là Nhân tâm thực đau nhức tâm thần. Lòng người từ khi sinh ra vốn đã bất biến khó mà nắm giữ. Bậc vương giả thánh hiền tu tâm thu tâm cũng nhờ công đức mà nhân loại cảm phục. Nhân Thánh đản sinh cũng là vì Nhân tộc muốn có cường giả dẫn dắt tránh khỏi lầm than khổ cực.
Tam giới đại chiến sinh linh đồ thán Nhân tâm lại càng khó nắm giữ, chỉ một chữ đạo đã khiến hắn cực độ đau nhức tâm thần. Tu đạo quả thực không dễ dàng, không chỉ muốn nói là có thể nắm lấy. Vĩnh sinh bất diện lai hưởng thọ mệnh đó là Tiên đạo. Tà ác đen tối hắc ám mu muội độc ác là Ma đạo. Vậy Nhân đạo là gì. Càng nghĩ càng không thấy đâu là điểm tựa.
Nhân giới đại loạn chi chiến, hiền vương thánh giả xuất hiện trấn áp Nhân tâm lẽ nào đó là do Thiên sắp đặt. Không, nếu như hắn chỉ biết chờ số mệnh do Thiên sắp đặt, do Thiên nắm giữ thì làm sao có thể nghịch Thiên, làm sao có thể thấy được đạo tối cao.
Suy nghĩ mấu chốt vẫn đề cuối cùng Kim Nam chợt như bừng tỉnh. Thánh nhân hỗn độn giả đản sinh là do Thiên, nhưng Nhân Thánh lại là do Nhân tâm mà đản sinh. Hiền vương thánh giả cũng là thuận thời thế mà xuất hiện, có lẽ không phải một phần là do Thiên. Mà chính là cũng một phần thuận theo Nhân tâm.
“Ha ha ha… ta đã hiểu, Thiên không thuận, thuận theo Nhân tâm đó là đạo của ta!!!”.
Kim Nam bừng tỉnh tinh thần chợt như có một cỗ lực lượng trung hòa áp đảo. Hắn đã ngộ đạo, hắn đã biết thực sự nên theo đuổi cái gì. Một tia tinh thần màu vàng nhạt từ mí mắt Kim Nam xuất hiện. Chán hắn bỗng xuất hiện một tia lực lượng mỏng mờ nhạt.
“Độc Nhân Tâm Nhãn…. Ta gọi ngươi là như vậy, cái gọi là thần thông thu tâm không ngờ lại thực sự đơn giản!”.
Kim Nam lại cảm thán nói thêm một câu nữa, hắn đã ngộ đạo. Ngộ đạo thực sự, đạo của hắn là Nhân tâm. Độc Nhân Tâm Nhãn được hình thành cũng chính thức là hắn bước vào con đường của mình một cách chân chính. Một lối mòn đã được mở ra, việc còn lại của hắn là tìm hiểu hết lối mòn này. Đạo của mỗi người mỗi khác, mỗi người một lối mòn. Cũng có thể vì ngộ đạo sai lầm mà trì trệ tu vi, nhưng Kim Nam tin tưởng đạo của hắn là không sai. Đạo chỉ có một chữ nhưng là vô vàn, mặc dù rất khó hiểu nhưng nhiều khi chỉ những điều đơn giản nhất cũng có thể ngộ.
Chân chính chìm đắm lĩnh ngộ đạo mệnh Kim Nam không biết rằng mình đã trải qua thêm ba ngày nữa. Tổng cộng là sáu ngày, lúc này hắn mới mở mắt ra một tia phấn khích. Bất chợt một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Ha ha, tiểu tử, không ngờ đã có thể tự tìm kiếm được đạo mệnh. Thật không phụ lòng ta, tu vi đã là Tín Ngưỡng tầng ba trung kì rồi cơ đấy, quả thật là một bước nhảy vọt!”.
“Hội Pháp cảnh giới, ta đã chân chính bước vào Hội Pháp trung kì???”.
Kim Nam nghe thấy thần Kim Quy nói như vậy thì liền phấn khích, lập tức tự điều tra thân thể mình một chút phát hiện xác thực hắn đã tiến vào Hội Pháp cảnh giới. Cỗ lực lượng trung hòa cũng đã gần như cân bằng, xem ra thời gian sau này sẽ không còn gì nguy hiểm nữa rồi. Một tia vui mừng phấn khích nhưng Kim Nam cũng lập tức cảm thấy khó hiểu vội hỏi:
“Thần Kim Quy, tại sao mỗi khi ta tăng tiến tu vi Tín Ngưỡng đều phải độ kiếp, mà lần này tăng một bước dài đến như vậy vẫn không cảm nhận thấy Thiên Kiếp!”.
“Ha ha… Tiểu tử, là vì ngươi tự thân ngộ đạo, về lý mà nói thì cũng là một phần thuận theo Thiên Đạo nên không phải chịu Thiên kiếp…”.
“A, thì ra là như vậy!”.
Kim Nam bật thốt lên một câu nữa thỏa mãn, tiếp tục muốn hỏi những đỉnh Thuần Vu lại tự dưng mất hẳn ánh sáng màu vàng trên nắp đỉnh. Mỗi lần thần Kim Quy xuất hiện là nắp đỉnh lại tự phát sáng, lần này lại tắt hẳn là ông ta đã đi rồi. Lắc đầu một cái Kim Nam cũng không kìm nén nổi cảm xúc vui mừng. Hắn muốn trực tiếp hét thật to để thỏa nỗi thống khoái trong lòng nhưng cố kìm nén.
Cảm giác khó chịu và cố gắng áp chế thân thể cũng đã biến mất. Không chỉ tu vi Tín Ngưỡng lần này đại tăng mà ngay cả Thần Thông Thu Tâm hắn cũng đã lĩnh ngộ được. Một công đôi việc, sau này không cần phải lo lắng về tu luyện Tín Ngưỡng nữa, khi cần bất đắc dĩ thì phát động thần thông một chút. Nhưng như vậy là nghịch đạo, nếu tăng tiến tu vi nhất định phải chịu Thiện Kiếp công phạt.
Lắc mình một cái Kim Nam lại xuất hiện tại đại điện phi thăng. Lúc này Tạ Đình đã đứng chờ đó từ lâu.
« Tông chủ ! ».
Thấy Kim Nam đến sắc mặt lo lắng của Tạ Đình cũng dần biến chuyển sang mừng rỡ, quá hẹn một ngày mà chưa thấy Kim Nam ra hắn cảm thấy cực độ lo lắng. Nhưng cũng biết là không nên quấy rầy, nhỡ làm hỏng quá trình tu đạo của Kim Nam thì hắn chính là nhảy xuống sông Hồng cũng không có hết tội. Một tia cười phấn khích mừng rỡ trên khuôn mặt Kim Nam khiến Tạ Đình cũng cảm thấy thoải mái, sắc mặt như vậy nhất định là đã thành công trong việc tu luyện.
Kim Nam tiến tới vỗ vỗ vai Tạ Đình một cái rồi nói :
« Đã vất vả cho huynh rồi ! Thành quả mấy ngày qua như thế nào cho ta biết một chút ? ».
Nói rồi Kim Nam lại trực tiếp ngồi xuống vị trí chủ tọa, sắc mặt có chút nhợt nhạt nhưng cũng có một tia hồng nhuận thoáng ẩn hiện. Tạ Đình thấy vậy thì cũng mừng rỡ, Kim Nam lần này xem chừng biến đổi rất lớn, cũng không biết là đã gặp được kì ngộ gì trong lúc bế quan. Trực tiếp nói thẳng không nấn ná thêm nữa Tạ Đình cất lời :
« Tông chủ, trong vòng sáu ngày qua đệ tử bổn môn tu vi tăng tiến vượt trội. Ngoài ba mươi hai đệ tử ban đầu đã chính thức tiến vào cảnh giới nội khí tầng hai sơ kì ra thì có thêm hai trăm mười một đệ tử nữa tiến vào cấp bậc cao thủ nội khí tầng một ! ».
« Tốt… Tạ Đình, huynh không hề làm ta thất vọng một chút nào a ! ».
Tạ Đình cũng cảm thấy vui mừng, bất giác lại xuất hiện một tia cười khổ. Kim Nam thấy vậy liền lập tức tò mò hỏi :
« Tạ Đình, huynh sao vậy, lại có chuyện gì nữa sao ? »
Tạ Đình ngập ngừng một chút cảm thấy xấu hổ nói :
« tông chủ, chỉ có điều ta làm ngài thất vọng rồi ! Tu vi ta sáu ngày qua chính là không có một chút tăng tiến ! ».
« Ha ha ha, ta tưởng chuyện gì chứ chuyện này mà huynh cũng cảm thấy áy náy ư. Huynh bản thân đốc thúc đệ tử bổn môn lấy đâu ra thời gian mà tu luyện, ta không trách huynh. Có thời gian tu vi tăng tiến thế nào chẳng được ! ».
Tạ Đình nghe lời này thì cũng cảm thấy có một chút được an ủi, thế nhưng vẫn là buồn rười rượi. Vội vã đánh chống lảng Tạ Đình tiếp tục hỏi :
« Tông chủ, hiện giờ ngài đã bế quan xong, liệu có thể cho ta biết cái Tuẫn binh đoàn kia dùng để làm gì không ?? ».
Kim Nam vẫn đang ngồi tận hưởng không gian một chút, thấy Tạ Đình hỏi liền khẽ nghiêng đầu trả lời :
« Rất đơn giản, ta muốn tiến đến huyết hải ! ».
« Huyết hải, huynh muốn về Nhân giới ?? ».
« Chính là như vậy ! ».
Kim Nam một câu khẳng định còn Tạ Đình thì lại càng thêm sợ hãi, không ngờ hắn thực sự có tồn tại cái suy nghĩ muốn thông qua huyết hải để trở vể Nhân giới thật. Hơn nữa mọi chuyện còn sắp đặt đã có kế hoạch trước.
Phải biết Huyết Hải tương thông với đáy hải vực của Nhân giới. Đi sâu xuống trung tâm Huyết Hải, vượt qua ngăn cách giới là đã có thể tiến tới vùng biển của Nhân giới, chỉ có điều không biết là vùng biển nào mà thôi. Quỷ Thánh tâm kế sâu xa, đánh Nhân giới cũng đã vài lần nhưng đều bị Ngọc Hoàng Đại Đế ngăn cản, một hơi tiến dài bị đánh bay không thể xâm nhập. Hàng vạn năm qua không biết đã có bao nhiêu lần Ma giới tiến công vào đại địa Nhân giới thế nhưng cũng chỉ là lực lượng nhỏ lẻ. Chứng tỏ Quỷ Thánh cũng chỉ có thể tạo được một cái thông đạo hết sức nhỏ nhoi. Lần này di chuyển đại Quy mô khẳng định là đã có chuẩn bị từ trước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...