Biên Niên Sử Nam Thiên Quốc

“Khứ Trần!!!”.

Cung Thái rơi vào đường cùng, liền lập tức triệu hồi Khứ Trần đang vũ động phía trên. Một đường thuận tay đập Khứ Trần chính diện về phía Kim Nam. Thấy vậy, Kim Nam mau chóng né thân mình tránh khỏi công kích, chỉ có điều lại làm vụt mất khiến Cung Thái có thể thoát ra.

Nhưng không sao, không còn Liên Đàm trận Khứ Trần và Cung Thái lúc này hoàn toàn chỉ là vô dụng, không có chút sức chống cự nào đối với Kim Nam. Cung Kiếm Phí nội khí hao tổn cạn kiệt căn bản không có khả năng công kích. Chỉ trơ mắt ra nhìn Kim Nam với khuôn mặt bất lực, càng nhìn càng thấy khuôn mặt Kim Nam hắn thực sự đồi bại.

Cung Thái sau khi thoát ra khỏi gọng kìm chế trụ của Kim Nam liền lập tức lui về thế thủ không dám công kích nữa. Chỉ đành trơ mắt đứng nhìn không biết làm gì, ông ta giờ không khác gì cá nằm trên thớt, chỉ mong người ta không chú ý đến mình. Cung Kiếm Phi cố gắng đứng dậy miệng lưỡi mấp máy như muốn nói điều gì nhưng không có sức. Cung Ngọc Hân thấy vậy liền lao tới đỡ cha mình.

“Tiểu tử, ngươi… Thật không ngờ… Chúng ta thật không phải đối thủ của ngươi… Ta có một cầu xin… Lão thái thái già cả rồi, ngươi có thể không đồi bại với người hay không???”.

Cung Kiếm Phi nhìn Kim Nam đúng chất như nhìn một tên đồi bại. Kim Nam thì lập tức phát hỏa, lời này của Cung Kiếm Phi rõ ràng là có ý gì, không phải là ông ta đang nghĩ là hắn định giở trò gì với lão thái thái gì đó của Cung gia đó chứ.

Cung Ngọc Hân thấy cha nói vậy liền mặt mũi cũng đỏ bừng:

“Tên biến thái… Ngươi tha cho lão thái thái… Ta… Ta… Cho ngươi!!!”.

Cung Ngọc Hân nghe thấy lời nói của cha mình, ý nghĩ cũng không khác gì. Kim Nam thì tự lấy tay đập bốp vào mặt một nhát, không ngờ hai cha con nhà này suy nghĩ tương đồng. Lại còn cho rằng hắn thực sự có ý đồ với cả gia tộc nhà họ Cung. Nghĩ lại chỉ một câu nói lúc tức giận đã khiến mọi chuyện thành ra thế này, hắn liền tự trấn an lần sau dù có tức giận nói lời cũng cần phải cẩn trọng một chút.

Quay sang nhìn Cung Thái đang điên loạn. Thấy vậy, Cung Thái liền lập tức lấy tay che mình:

“Tiểu tử??? Không phải với ta ngươi cũng là có hứng thú!!!”.

“Bốp!!!”.

Kim Nam lại tự vả vào mình một cái nữa, không lên tiếng lúc này chính là trở thành tên đồi bại thực sự. Cũng may là đám người Tạ Đình không có mặt ở đây, bằng không theo chiều hướng suy nghĩ của cái gia tộc này, không biết bọn họ sẽ nghĩ gì về hắn nữa đây.

“Kiếm Phi gia chủ, ta thực sự cũng chỉ là có ý muốn mua lại cái tông phủ này vì thực sự cảm thấy nó rất hợp nhãn. Câu nói vừa rồi cũng chỉ là buột miệng trong lúc tức giận mà thôi. Không đánh không quen biết”.


Kim Nam không còn giữ dáng vẻ bá đạo nữa, liền thay đổi sắc mặt hòa hoãn. Còn giữ thái độ như lúc trước thì càng giải thích chính là càng khẳng định. Chuyện này mà lan ra toàn Thạch Thất thành thì sau này hắn cũng thực rất mất mặt mũi, còn gì là nói đến thu phục nhân tâm, còn gì là nói đến tăng tiến tu vi Tín Ngưỡng. Người ta dù sao cũng có ba người ở đây, hơn nữa lại còn là gia tộc lớn, lời nói nhất định có sức ảnh hưởng. Còn hắn tuy tu vi có thực sự cường hãn và áp đảo nhưng cũng là mới tới đây. Hơn nữa chỉ có một người, lời nói căn bản không có trọng lượng.

Cung Kiếm Phi thấy Kim Nam thay đổi như vậy thì liền tỏ ra nghi hoặc. Chắc chắn tiểu tử này không tha cho ông ta dễ dàng như vậy. Vừa nãy còn đánh nhau thừa sống thiếu chết, quyết già trẻ lớn bé nhà họ Cung đồi bại không tha. Vậy mà bây giờ lập tức thay đổi, liệu có phải có ý đồ gì hay không.

“Ngươi có thực chỉ muốn mua tông phủ???”.

Cung Kiếm Phi cất lớn giọng nhưng vẫn có chút run.

“Thực vậy”.

Kim Nam gật đầu một cách chân thành, khóe miệng hiện chút nét mỉm cười. Cung Kiếm Phi lúc này không dám nói gì nữa. Thực lực không bằng người ta, bây giờ người ta muốn giết mình chính là dễ như trở bàn tay. Càng suy nghĩ ông ta càng cảm thấy Kim Nam thực sự không có ý đồ. Nếu hắn thực sự có ý đồ thì chẳng phải chỉ tốn công vô ích hay sao. Trực tiếp bóp chết ông ta là được.

“Cung Thái, đệ mau đi thông báo cho cả gia tộc, chúng ta tạm thời rời về Điền Sơn phía Nam”.

Cung Kiếm Phi ngập ngừng chốc lát rồi cuối cùng cũng phải quay sang nói với Cung Thái một lời. Bộ dạng hết sức bất đắc dĩ, lời này vừa nói ra Kim Nam đã lập tức biết được. Hắn đã thu mua được phủ họ Cung.

“Kiếm Phi gia chủ, không biết ngài định bán cái tông phủ này với giá bao nhiêu?”.

Kim Nam thấy Cung Kiếm Phi đứng lên định rời đi, liền lập tức cất tiếng hỏi. Hắn ta là đi thu mua chứ không phải đi ăn cướp. Mặc dù hình thức thu mua này có thực sự hơi bá đạo một chút mà thôi. Cung Kiếm Phi thấy vậy liền lập tức quay đầu lại, ánh mắt có chút cảnh giác. Tiểu tử này không biết nói vậy là lại có ý gì nữa đây. Hay là lại còn muốn ông ta để lại toàn bộ gia sản nên mới nói như vậy. Nghĩ vậy Cung Kiếm Phi liền cắn chặt răng cố gượng cười:

“Tiểu tử??? Cả gia sản ta cũng sẽ để lại hết cho ngươi, cái này đã hợp ý hay chưa???”.

“Ách!!”.

Kim Nam rõ ràng không phải có ý này, không hiểu Cung Kiếm Phi con người này tại sao lại có tính cách suy tính đến mức bá đạo như vậy, mọi chuyện đều theo chiều hướng bất lợi đối với người khác.


“Kiếm Phi gia chủ, ta thực không có ý này. Chỉ là ta là đi thu mua, thực sự không phải là đánh cướp!!”.

Kim Nam gãi gãi đầu tiến lại gần Cung Kiếm Phi, nhanh tay rút ra một khối Ma Thạch thật lớn. Rõ ràng là khối Ma Thạch thượng phẩm hắn tu luyện vẫn còn lúc trước. Cung Kiếm Phi thấy Kim Nam tiến tới thì lập tức cảnh giác đẩy Cung Ngọc Hân lại phía sau sợ Kim Nam giở trò. Nhưng vừa mới thấy hắn rút ra khối Ma Thạch kia thì liền lập tức há miệng dừng ngay hành động. Cung Ngọc Hân cũng là không thể chớp mắt. Đôi mắt tròn xoe long lanh rực rỡ khiến Kim Nam rất chú ý.

“Là Ma Thạch thượng phẩm, hơn nữa lại còn là khối to như vậy???”.

Cung Kiếm Phi thực sợ khiếp sợ, Ma Thạch thượng phẩm không phải là Thạch Thất thành không có, cũng không phải là hiếm. Nhưng thực sự khối Ma Thạch to cỡ thân người thế này thì đây cũng là lần đầu tiên ông ta thấy. Ma Thạch trong Thạch Thất thành lưu động chỉ là hạ phẩm, giàu có lắm và có thế lực mới có một chút Ma Thạch trung phẩm để dành. Ma Thạch thượng phẩm thì có thể sánh với kì trân, tuyệt đối chỉ dùng cho cao cấp gia tộc trong tu luyện. Ngay cả Cung gia ông ta cũng chỉ có hai viên cỡ nắm tay. Thật không ngờ tên tiểu tử này không biết kiếm đâu ra viên Ma Thạch to đến mức dọa người như thế này.

“Cái này…”.

Mặc dù vẫn còn sợ Kim Nam có ý đồ, nhưng thực sự khối Ma Thạch này quá hấp dẫn. Cung Kiếm Phi ông ta cũng không thể cưỡng lại nổi sức cám dỗ của nó. Đừng nói là mua cái phủ họ Cung này, mà cho dù muốn mua mấy trăm cái phủ họ Cung cái tảng Ma Thạch này cũng đều có khả năng. Nếu tiểu tử này ngay ban đầu đem ra Ma Thạch thì có lẽ ông ta sẽ không ngần ngại đồng ý ngay chứ đừng nói là đánh nhau to đến như vậy.

Thấy Kim Nam vẫn giơ khối Ma Thạch lớn như vậy, hơn nữa ánh mắt còn rất kiên định. Cung Kiếm Phi đang không biết làm thế nào thì Cung Ngọc Hân đã trực tiếp lao đến thu ngay khối Ma Thạch vào thân. Kim Nam lập tức mỉm cười:

“Đã là như vậy, giao dịch hoàn thành. Phủ đệ này giờ là của bọn ta, xin Kiếm Phi gia chủ mau chóng dọn đi. Lát nữa ta sẽ quay lại lấy phủ”.

Nói rồi Kim Nam liền lập tức vận dụng Tuyệt Đỉnh Khinh Công nháy mắt biến mất. Lúc trước không biết lợi ích của Tuyệt Đỉnh Khinh Công khi vận dụng cực hạn với tu vi hiện tại nên không tiện sử dụng. Nhưng bây giờ biết khả năng của nó rồi Kim Nam cũng không ngại gì mà sử dụng nó để di chuyển cho đỡ tốn thời gian.

“Cha, khối Ma Thạch này phải làm sao?”.

Cung Ngọc Hân sắc mặt thích thú, căn bản khi vừa nhìn thấy khối Ma Thạch là đã quên hết mọi chuyện vừa xong. Ngay cả thái độ với Kim Nam cũng khác hẳn, cũng là coi trọng hơn, thậm chí còn không có chút nào tồn tại ý nghĩ là vừa nãy Kim Nam đồi bại. Mà khi Kim Nam vừa mới rời đi thậm chí còn cảm thấy hắn có chút phong độ đẹp trai.

“Mau, đưa đây cho cha. Lập tức phải cất nó đi ngay, bằng không sẽ là họa sát thân. Các cái gia tộc khác mà biết được chúng ta có Ma Thạch cỡ này nhất định sẽ động tâm mà sát phạt”.


Cung Kiếm Phi lập tức giơ tay hướng tới Cung Ngọc Hân bộ dạng sốt sắng. Cung Ngọc Hân nhìn khối Ma Thạch thực sự yêu thích không muốn dời một chút nào nhưng vẫn phải đưa cho cha mình. Cung Kiếm Phi sau khi cất khối Ma Thạch vào không gian chứa đựng liền lập tức mừng rỡ. Sắc mặt thậm chí còn có chút thỏa mãn.

Với lượng Ma Thạch cỡ này, đừng nói là ông ta, mà cho dù là một tên có tư duy thấp kém nhất cũng có thể dễ dang tu luyện mà tăng tiến tu vi. Nắm trong tay khối Ma Thạch, việc tu luyện của Cung gia nhất định sẽ khởi sắc. Chuyện còn lại chỉ là thời gian, không mấy nữa mà Cung gia có thể trở thành đại gia tộc đứng đầu Thạch Thất thành. Lúc này thì từng đoàn người lớn từ trong những phủ đệ và đại điện phi thăng bay ra xuất hiện dày kín cả bầu trời.

“Chúng đệ tử Cung gia nghe lệnh. Từ nay tông phủ này đã không còn thích hợp cho chúng ta tu luyện. Tạm thời sẽ di dời đến Điền Sơn phía Nam để lập phái. Tất cả lập tức chấp hành mệnh lệnh tuyệt không được chậm trễ”.

Cung Kiếm Phi hướng đến đám đệ tử đông đảo phía dưới một hơi hét lớn, tùy thời cũng lập tức biến mất. Cung Ngọc Hân đảo mắt một cái, thân thể phiêu động bay lên không trung. Đám đệ tử áo xanh phía dưới cũng lập tức bay theo. Cả gia tộc họ Cung trên dưới lớn bé đông không kể xiết, nhất thời bay trên không trung tạo thành một màn mỏng che khuất bầu trời.



“Gia chủ, phát hiện Cung gia đại lượng di chuyển dời tông phủ”.

Hắc phát lão nhân đang trầm ngâm suy tính nhìn chiếc chùy màu đen đầy gai của mình, thấy tên thuộc hạ hấp tấp bẩm báo như vậy. Khóe mắt lại như muốn căng rách ra, mặt lộ tia cười mỉm thâm độc.

“Triệu tập tất cả Đà Nhân Tông đệ tử!”.

Hắc phát lão nhân hắng giọng một cách khò khè. Thấy vậy, tên thuộc hạ phía dưới có vẻ khó hiểu lập tức hỏi lại:

“Gia chủ, có phải là muốn đánh lén Cung gia hay không?”.

“Chuyện này ngươi không cần hỏi, đến lúc đó tự khắc sẽ biết”.

Hắc phát lão nhân thấy tên thuộc hạ tò mò như vậy liền tỏ ra cáu kỉnh. Giọng nói cũng biểu lộ sự tức giận rõ ràng. Tên thuộc hạ thấy như vậy liền không dám nói gì nữa lập tức lui ra.



“Cung gia, di chuyển toàn bộ tông phái???”.

Lão giả áo tím nghi hoặc nhìn xuống dưới, tên quản gia thấy vậy cũng liền lập tức cúi mình:

“Bẩm gia chủ, đúng là như vậy. Tạm thời chúng ta có nên công kích Cung gia hay không?”.


“Không cần, tạm thời chúng ta lấy tĩnh chế động. Võ Vương đã không còn, Thạch Thất thành bạo loạn. Kẻ động thủ sau cũng sẽ là ngư ông đắc lợi”.

“Gia chủ cao minh!”.

Tên quản gia phía dưới cười một tiếng nịnh nọt. Lão giả áo tím cũng sắc mặt thỏa mãn vuốt bộ râu màu trắng vui vẻ suy tính.



“Kim Nam huynh đã trở lại?”.

Tạ Đình hớn hở chạy ra trước tiên khi Kim Nam vừa mới xuất hiện. Hắn đã đoán trước là kiểu gì cũng sẽ đánh nhau to, vốn đang lo lắng cho Kim Nam vì hắn ta đụng ngay phải thế lực họ Cung nhưng xem ra bây giờ không cần nữa rồi. Kim Nam hắn ta đã trở về hơn nữa sắc mặt còn hết sức vui vẻ. Xem ra mọi chuyện đều thuận lợi.

“Mọi người, chúng ta hiện tại đã có chỗ ở mới rồi. Tạm thời không phải lo lắng gì nữa, nhưng bây giờ ta có một chuyện muốn hỏi ý kiến của mọi người. Tồn tại trong Thạch Thất thành không phải là một chuyện đơn giản, không có thế lực sẽ là bị người ta khi dễ chính vì vậy ta muốn thành lập một thế lực ở đây mọi người có đồng ý hay không gia nhập nó?”.

Kim Nam thấy Tạ Đình thì chỉ mỉm cười một cái gật đầu, sau đó quay xuống đại lượng hỏi ý kiến mọi người. Tạ Đình thấy vậy liền lập tức lên tiếng:

“Kim Nam huynh, ta cũng biết là như vậy. Chỉ có điều huynh biết đấy, thành lập thế lực không phải là đơn giản, không phải chỉ cần có một đại lượng khí tài rất lớn, mà cái quan trọng ở đây chính là thực lực”.

“A, cái này huynh không phải lo lắng, khí tài thì ta nghĩ mọi người ở đây có lẽ không thiếu. Hơn nữa ta cũng đã thu mua được tông phủ họ Cung rồi, từ giờ chúng ta đã có điều kiện để thành lập thế lực. Còn về thực lực thì huynh không cần phải lo lắng, ta đã có thể quyết định được rồi. Tạm thời mọi người tu luyện cái này, trước mắt là để phòng vệ”.

Kim Nam nói xong một câu liền rút từ Ẩn Nặc ra một đống công pháp, lần lượt phát cho từng người. Công pháp trước đây lấy được ở Nam Hải Long Cung là rất nhiều, ngoài bát đại công pháp trước đây Kim Nam còn cảm thấy hữu dụng, còn lại căn bản hắn không một chút bận tâm với chỗ còn lại. Vì vậy chỗ công pháp này Kim Nam đều không chút tiếc bỏ.

Đám người phía dưới thì lần lượt hoa mắt, cả đời họ chưa bao giờ từng nghĩ đến chuyện tu luyện. Đừng nói là có tài nguyên để tu luyện hay không, mà cho dù là có cũng chưa hẳn đã có công pháp để tu luyện. Mỗi một loại công pháp của các tống phái đều hết sức bảo mật chỉ có người trong tông môn mới có thể biết đến. Chứ đừng nói là tiện tay phát đại trà như Kim Nam thế này.

Tạ Đình trong tay cầm quyển công pháp Địa San lập tức run run. Quyển công pháp này Kim Nam trước khi đưa cho Tạ Đình đã hết sức lựa chọn kĩ càng, phần là vì người huynh đệ này khiến hắn cảm thấy rất hứng thú, phần là vì hắn cũng muốn bồi dưỡng một người thân tín cho mình tạo dựng thế lực sau này.

“Kim Nam huynh, thành lập thế lực, trước hết cần phải có một cái tên. Huynh đã chọn được chưa?”.

“Không cần phải chọn, nó đã có từ rất lâu rồi. Chính là Triệu Thánh Tông!”. Kim Nam đơn giản nói một câu gói gọn, chính là Triệu Thánh Tông. Triệu Thánh Tông ở đại địa Nhân giới đã bị tận diệt, hắn vẫn còn tồn tại một suy nghĩ có ngày sẽ lại có thể khai lập tông môn như cũ, phát dương quang đại thời kì hào hùng trước đây của nó. Triệu Thánh Tông.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui