Tôi im lặng nhìn Biên Nhược Thủy, đúng vậy, tôi thực sự chưa từng yêu ai, mà tôi cũng chẳng hiểu cái gì được gọi là tình yêu, điều duy nhất tôi biết chính là rất muốn được yêu thương ai đó.
“Yêu không phải giống như cậu, tuy tớ chưa từng yêu, nhưng tớ biết loại cảm giác này. Tớ nghĩ tình yêu giống như một bài thơ, ai ai cũng kiếm tìm tình yêu, đều mong muốn có được một tình yêu mãnh liệt giống trong thơ, giống như trong 《Cây đã ra hoa》 của Tịch Mộ Dung, giống như 《Hạnh phúc của bông tuyết》; cậu có thể đắm mình trong sắc hoa tươi và dãy núi phủ đầy tuyết trắng trong 《Heidi》, hay say sưa cùng chén rượu ngọt đầy ân tình của 《Tình nhân》 (*); bây giờ cuộc sống hầu như đã mất đi sự lãng mạn rồi, nhưng ít nhất nó vẫn còn tồn tại ở một góc nào đó trong tâm hồn chúng ta.”
Tôi nhắm mắt lại một lát, rồi mở mắt ra nhìn Biên Nhược Thủy, trong ánh mắt hắn gợn lên những tia sáng lấp lánh, giống như một gã si tình nhìn thấy tình nhân của mình. Tôi nhẹ nhàng nói: “Cậu có thể nói cái gì cho tớ thấy dễ hiểu hơn được không?”
Biên Nhược Thủy bỗng nhiên trở nên xấu hổ, tôi cười cười mấy tiếng rồi mới bảo: “Cậu lãng mạn như thế sao lại thích người như lớp trưởng chứ? Nếu tớ không đoán nhầm, thì cô ta thuộc kiểu bà chủ của gia đình đó.”
“Tớ không yêu cô ấy, tớ chỉ thích thôi; thích một người là chỉ thích một điểm nào đó, còn yêu là yêu toàn bộ con người của đối phương.”
“Vậy cậu có thích tớ không?” Tôi hỏi tiếp.
Mặt Biên Nhược Thủy thoáng đỏ lên, cũng chẳng rõ trong lòng hắn đang nghĩ tới chuyện gì. Hắn liếc nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Tâm trạng của tôi bỗng dưng nhẹ nhõm hơn chẳng hiểu vì sao, có cảm giác như có một thứ tình cảm không tên đang dâng khắp cơ thể. Tôi đột nhiên cảm thấy có chút tự hào, thì ra không chỉ có con gái mới thích tôi, ngay cả một đứa con trai mẫu mực cũng thích. Ha ha…xem ra sức hấp dẫn của mình đã tới mức siêu đẳng rồi.
“Cậu làm sao thế?” Biên Nhược Thủy kinh ngạc.
“Không có gì!” Tôi đứng dậy, giang rộng hai tay mà nói với hắn: “Tớ đột nhiên phát hiện ra bản thân mình cũng không tới nỗi đáng ghét, nếu đã thế thì còn sợ không thể tìm được người mình thực sự yêu sao? Tớ lại có sức chiến đấu rồi, nên quyết tâm tiến tới mục tiêu tương lai mà thôi, ha ha..”
Biên Nhược Thủy dường như bị bất ngờ với thái độ của tôi, nở nụ cười tươi rói, tôi đưa tay ôm vai hắn, hùng hồn nói: “Nếu cậu có yêu ai thật lòng thì cứ nói cho tớ, tớ nhất định sẽ giúp cậu có được người ta.”
Biên Nhược Thủy chỉ lắc đầu cười cười, tôi buông hắn ra, đi ra khỏi phòng, đột nhiên nghe tiếng Biên Nhược Thủy ở phía sau: “Tống Thiên Lộ, tớ hy vọng cậu có thể hạnh phúc.” Thật buồn nôn, tôi có cảm giác nhộn nhạo trong bụng, bèn vội vàng đi thẳng ra ngoài, không ngoái đầu lại lần nữa.
Tôi tới sân trường coi bảng xếp hạng toàn trường. Có mười người đứng đầu thì có tới ba người là nằm trong ban cán sự, thành tích tốt. Lần này có gì tôi cũng nhất định phải tìm một người học hành giỏi giang làm bạn gái, ngay cả người mọt sách như Biên Nhược Thủy còn thích tôi thì những nữ sinh khác còn có thể không thích tôi hay sao.
Hôm sau tới lớp đã thấy Trương Kỳ Kỳ ngồi ở chỗ của tôi, nhìn tôi cười như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
“Cô ngồi đây làm gì?”
“Chỗ của chồng em không phải chỗ của em sao?” Trương Kỳ Kỳ cười lém lỉnh, định với tay qua nắm lấy tay tôi nhưng bị gạt ra.
“Thôi, về chỗ đi, đừng có ngồi ở đây dài dòng nữa, chút nữa Tiếu Vĩ nhà cô mà tới tìm tôi tính sổ thì sao đây?” Tôi cười nhỏ, Trương Kỳ Kỳ mặt biến sắc, bỗng nhiên đứng bật dậy nhường chỗ cho tôi ngồi.
“Tống Thiên Lộ, anh tin người ngoài mà không tin em sao? Em quen anh lâu như thế rồi, trong mắt anh, em là người như thế sao?” Trương Kỳ Kỳ rơm rớm nước mắt, giả vờ cúi đầu khóc.
“Cô là người tốt, còn tôi thì lăng nhăng, thế đã được chưa? Hôm nay còn muốn ông đây thành cái gì nữa hả?” Tôi đập bàn, đứng dậy.
Trương Kỳ Kỳ gật đầu, “Tống Thiên Lộ, anh có biết tại sao em đi tìm Tiếu Vĩ không? Anh tưởng người ta quan tâm tới em mà em có thể có tình ý gì với họ sao?”
“Thế không phải cô với Tiếu Vĩ cũng có gì đó với nhau rồi sao?” Tôi mỉa mai nói khiến Trương Kỳ Kỳ đờ người ra.
Lúc đó tôi muốn nói móc họng cô ta vô cùng, dù thành tích học tập của tôi không tốt, nhưng làm sao có thể yêu được người kém cỏi như thế chứ? Tự nhẩm với mình, tôi không thèm để ý tới cô ta nữa, Trương Kỳ Kỳ vừa khóc vừa chạy về chỗ. Chỉ một lát sau đã thấy xung quanh chỗ đó toàn là con gái, có người còn trừng mắt nhìn tôi nữa, hứ, làm sao người ta lại nghĩ người bị tổn thưởng lúc nào cũng là con gái chứ?
Trương Kỳ Kỳ khóc ròng cả hai tiết, tôi không nhìn cô ta, thấy trong lòng hơi buồn, có lẽ tôi đã làm tổn thương cô ta thật rồi.
Giờ tự học buổi tối, tôi chạy qua chỗ Biên Nhược Thủy đang viết lách gì đó, hắn tối nào cũng như thế, chưa khi nào ra khỏi phòng ký túc xá. Tôi tới cạnh vỗ vai hắn, cảm thấy bờ vai hắn run lên như chạm phải điện.
“Cậu…cậu sao hôm nay còn chưa đi chơi?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Tớ cũng muốn ngồi ở đây, không được sao?” Tôi đẩy hắn dịch sang bên rồi ngồi xuống, dựa vào hắn.
Biên Nhược Thủy cười nhẹ, “đương nhiên được rồi.”
“Đây là cái gì?” Tôi kéo trong ngăn bàn ra một vật, hóa ra là một cái quạt. Lúc đó tôi chỉ muốn vật ra cười, cái cậu Biên Nhược Thủy này đúng là muốn thành văn nhân mặc khách a, ngay cả đạo cụ mà cũng dự trữ sẵn nữa.
Biên Nhược Thủy nhìn tôi rồi cười, không để ý tới vẻ mặt của tôi, thư thả nói: “Cái quạt này có thần lực đó.”
“Thần lực gì?” Tôi làm bộ nghiêm chỉnh nói: “Nó có thể khiến tớ tìm được một người vợ mới sao?”
“Hì hì…không thể!” Biên Nhược Thủy khẽ nhếch miệng cười.
“Đồ ngốc!” tôi gõ đầu hắn một cái, “Kỳ thực cậu cũng rất đáng yêu.” Tôi gãi gãi cằm, trêu hắn.
Biên Nhược Thủy thẹn đỏ mặt, tôi cười mấy tiếng rồi nói tiếp: “Nhưng mà cũng có chút khó coi.” Mặt Biên Nhược Thủy lập tức biến sắc, tôi lại vội vàng thêm vào, “Nói đùa mà, nói đùa mà! Thế bài thơ trên đó là có ý nghĩa gì?”
Biên Nhược Thủy cầm lấy cây quạt bỏ vào trong ngăn bàn, cười thần bí: “không nói cho cậu biết!”
“Hứ! Tớ cũng không thèm biết!” Tôi đong đưa hai chân, không thèm truy hỏi nữa.
Ngồi một lát thấy bên ký túc xá sắp đóng cửa, tôi đẩy đẩy hắn, “Ầy! Đi về chưa?”
Biên Nhược Thủy nhìn đồng hồ trên tường, gật đầu. Đứng dậy thu dọn sách vở, vừa dọn vừa lẩm bẩm nói, “Thi xong rồi thì học cũng thoải mái hơn, tối nay đã giải xong bộ đề đại số tuyển chọn! Còn học xong hai chương lịch sử, rồi, còn sách tham khảo mới chưa chưa xem kỹ, mới coi qua loa, ha ha…hôm nay học rất thoải mái! Còn có thể xem bộ màu sáp mới mua, tối nay chỉ học hơn 2 giờ là có thể đi ngủ rồi, đúng là tốt quá…”
May người đứng bên cạnh hắn là tôi, còn hiểu hắn một chút, đổi lại là người khác chắc đã bị hù cho sớm chạy mất dép rồi.
Biên Nhược Thủy khoác túi sách lên vai, theo tôi về ký túc xá. Tôi quay đầu, mới phát hiện tóc hắn đã dài ra ít nhiều, lại trở về cái hình dạng bù xù không có hệ thống, nếu không nhờ quần áo sạch sẽ, chắc người ta còn tưởng hắn là ăn mày mất.
“Tớ thích trời đêm mùa đông, cậu thì sao?”
Tôi ngẩng đầu nhìn, chả có gì, chỉ thấy đau cổ.
“Trời mùa hạ tuy rằng có nhiều sao, rất trong, rất sáng, nhưng có cảm giác hỗn độn, tớ thích trời đêm như thế này, trong suốt không lẫn một chút tạp chất, khiến cho tâm hồn trở nên thoải mái, rộng mở.”
“Tớ thì nhìn chẳng thấy có cảm giác gì hết. Mà cậu ngày nào đi đường cũng ngửa cổ lên nhìn trời sao?” Tôi chẳng thèm để ý tới sự hồn nhiên của hắn, theo ý tôi, đây là không thực tế, là không bệnh mà rên.
“Không phải, trước đây tớ chỉ có một mình thôi, cho nên hay nhìn bầu trời, nghĩ rằng…”
“Tự hỏi sao cậu lại sống? Tại sao cậu lại muốn sống như vậy?”
“Sao cậu biết được?”
“Cậu đã nói tới một trăm tám mươi lần rồi!’
“Ai, tớ thực sự nói nhiều vậy sao? Tống Thiên Lộ, cậu đừng đi..”
Buổi tối tự học, tôi ngồi ở dưới theo thói quen ngẩng lên nhìn liếc qua dãy bàn đầu tiên, phát hiện Biên Nhược Thủy tới muộn. Hôm nay tôi không nhờ hắn mua cơm, sao lại tới muộn được chứ?
Gần như hôm nào đi học tôi cũng để mắt trông lên chỗ Biên Nhược Thủy, chuyện đó đã thành thói quen, nhiều khi nhìn vẻ mặt của Biên Nhược Thủy rất thú vị. Hắn thực sự rất thích học bài, thầy giáo đứng trên lớp giảng bài, giảng cái gì hắn cũng chăm chú lắng nghe. Bao nhiêu suy nghĩ, biểu cảm gì đều lộ hết lên trên mặt, mới giây trước còn nhíu mày nhăn mặt, giây sau đã thoải mái cười vui vẻ rồi. Tôi cũng chả hiểu tại sao những thứ khô khan dường ấy cũng có thể khiến hắn vui vẻ mỗi ngày.
“Thưa thầy!” phải mười phút sau Biên Nhược Thủy mới tới lớp, nhìn mặt hắn có vẻ không khỏe, không biết có bị ốm ở đâu không.
“Biên Nhược Thủy, em tới phòng y tế sao không nhờ bạn xin phép lại?” Thầy chủ nhiệm nhẹ nhàng hỏi thăm, thầy dạy môn ngữ văn, bình thường ăn nói nhỏ nhẹ, chậm rãi, khiến người đối diện nghe sốt ruột muốn xì khói.
“Em không tới phòng y tế, em vừa mới đi ăn tối về.”
Đồ ngốc, tôi trong lòng chửi rủa nhặng xị, hắn cứ nói phải thì chết ai chứ? Nói thật ra làm gì?
Sắc mặt thầy giáo từ từ xám xịt, chậm rãi hỏi: “Ăn có giờ ăn, thế lúc ăn thì em làm gì?”
Biên Nhược Thủy ôm bụng cười khổ, nhỏ giọng nói: “Giờ ăn thì em đi ăn.”
Tới lúc này ai cũng bị hấp dẫn bởi câu chuyện, vốn dĩ có nhiều đứa đã gục mặt xuống bàn làm một giấc xả tinh thần rồi cũng ngẩng lên xem trò hay. Đây đúng là Biên Nhược Thủy a! Là học sinh gương mẫu chưa từng vi phạm nội quy, một năm 365 ngày ăn uống ngủ nghỉ làm việc đều tuân theo thời gian biểu, nghiêm túc khó đỡ. Nhìn đám bạn cùng lớp đều nhe nhởn nhìn trò vui trên lớp, tôi chỉ muốn đứng dậy, dúi hết đầu chúng nó xuống cho xong chuyện.
Mẹ nó, bình thường thì chỉ dám ngồi ru rú một góc, thấy ồn ào một cái là lại ngóc mỏ lên xem.
Một hồi lâu sau, Biên Nhược Thủy mới mở miệng nói, “Vì hôm nay em ăn tới tám cái bánh bao.”
Vừa dứt lời, mọi người trong lớp, trừ tôi tròn mắt vì kinh ngạc, thì ai cũng lăn ra cười. Tám cái bánh bao! Ăn bằng với những đứa con trai trâu bò nhất trường, Biên Nhược Thủy điên rồi sao.
Khóe miệng thầy giáo bắt đầu giật giật liên hồi vì cố sức nín cười, chứ thực lòng tôi biết thừa thầy muốn cười lắm rồi, chẳng qua thân làm thầy, đứng lớp phải nghiêm túc, cười to lên giống lũ học sinh thì sợ mất hình tượng thôi.
Học được nửa tiết, Biên Nhược Thủy không chịu đựng được, thầy hỏi ai có thể đưa hắn vào phòng y tế, cả lớp đột nhiên trật tự. Tới phòng y tế, nếu như phải truyền dịch sẽ rất tốn thì giờ, chán không kể tới, cái chính là làm lỡ mất tiết học, đối với học sinh cao trung mà nói, bỏ học là chuyện không thể nào.
Tôi im lặng đứng dậy qua chỗ Biên Nhược Thủy. Hắn nằm dài trên bàn, tôi đỡ hắn dậy mới phát hiện chân hắn đã nhũn cả ra, đứng cũng không nổi nữa. Tôi kêu đứa bạn ngồi cạnh giúp một tay nâng hắn dậy để tôi cõng ra ngoài. Lúc xuống lầu Biên Nhược Thủy nhất quyết đòi tự đi, nhưng tôi cứ lờ đi, chưa đầy phút sau đã xuống lầu dưới.
Mà hắn sao nhẹ quá, khiến tôi có cảm giác đang cõng một con chim yến sau lưng chứ không phải người, mà phải nói là đang cõng “Triệu Phi Yến” (*) thời hiện đại thì đúng hơn, ngay cả hai chân hắn nắm vào cũng có cảm giác nhỏ nhắn.
Có lẽ đi nhanh nên xóc, Biên Nhược Thủy nói hắn muốn nôn, tôi vội kêu hắn nôn nhanh lên, hắn lại bảo chỗ này không được, không muốn nôn ở nơi công cộng, sợ dơ. Trong lòng tôi liên mồm mắng hắn là đồ ngốc, nhưng vẫn cõng hắn tới một cái thùng rác gần đó, biết làm sao được, người ốm thì lúc nào cũng phải chiều theo ý họ hết!
Thấy thùng rác, Biên Nhược Thủy vội nôn vào trong ấy, tôi không lại gần vì sợ hắn ngại. Nhưng nghe tiếng hắn nôn cũng đoán lờ mờ được rõ ràng hắn đã ăn vào không ít.
Chờ cho tới khi tiếng nôn ọe ngừng hẳn, tôi mới quay đầu lại, thấy Biên Nhược Thủy ngồi phục trên mặt đất, ánh đèn đường chiếu lên khuôn mặt nhợt nhạt khiến tim tôi thót lại một cái, vội chạy tới nâng hắn lên.
“Thoải mái hơn rồi, nôn ra hết sạch tiền rồi.” Biên Nhược Thủy nhìn tôi cười mệt mỏi.
“Thôi đi, giờ này mà còn tiếc mấy đồng bạc ấy hả, đi, tới phòng y tế nhanh lên.” Tôi kéo Biên Nhược Thủy tới phòng y tế truyền dịch.
Ngồi trong phòng y tế rất buồn chán, tôi nhìn quanh quất này nọ một chút. Biên Nhược Thủy sắc mặt đã khá hơn, lúc nãy còn trắng bệch như tượng, giờ cũng đã hồng hào hơn một chút.
Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy trong phòng y tế có cái kim tiêm bự dã man, chính là cái kim tiêm mắc dịch hành hạ tôi một thời. Nhìn Biên Nhược Thủy nằm ở đây nhàn rỗi chả có chuyện gì làm, thôi thì cứ kể hắn nghe chuyện về cái kim tiêm này vậy.
Đó là hồi còn học năm nhất cao trung, một lần ngủ trưa dậy, tôi phát hiện ra cổ tay mình đau kinh khủng, liền vội vàng nhìn, trên mu bàn tay nổi lên một cục u lớn, tôi miết nhẹ một cái, bên trong cứng cứng và đau nhói lên, càng xoa càng đau. Chắc không phải là xương gãy nên thế chứ. Tôi càng nghĩ càng sợ, vội vội vàng vàng chạy đến phòng y tế.
“Viêm gân, các gân bên trong đều bị dồn vào một chỗ, phải tách ra mới được.”
“Gì ạ?” Tôi nhảy dựng lên, “Thầy muốn móc gân tay em ra á?”
“Không phải là móc gân tay ra, mà là rút hết mủ ở trong đó đi.”
Nói thật, lúc đó tôi sợ kinh khủng, dù sao thì cả trường này đều biết, thầy giáo y trước đây vốn là bác sĩ thú y, sau này mới đổi nghề, vào trường chúng tôi làm bác sỹ ở phòng y tế. Tôi nghĩ một chút rồi nói: “Thầy làm đi.” Nói gì thì nói cũng chỉ là làm ngoài da thôi mà, so với chết thì cũng chỉ là đau trong chốc lát mà thôi.
Tức thì, thầy giáo lấy ra một cái ống tiêm to ngang quả dưa chuột, vung vẩy trước mặt tôi, còn hỏi: “Có muốn dùng thuốc tê không?”
Tôi cười nhạt, muốn gạt tôi lấy thêm tiền sao, tôi còn chưa sợ tới ngu người đâu nhé, lấy mủ ra thì có gì mà sợ? Nghĩ vậy, tôi bèn vươn tay ra.
Lão thầy giáo y tế trá hình không đợi tôi chuẩn bị nốt tinh thần, cắm phập cái kim tiêm to tổ bố vào tay tôi, rồi cứ đảo qua đảo lại cái kim tiêm, tôi mơ hồ còn nghe thấy tiếng soàn soạt từ trong tay mình nữa, một hồi sau, trán tôi đã đẫm mồ hôi rồi mà còn chưa xong.
“Đã xong chưa?” Tôi cắn răng hỏi.
“Được rồi.” Mãi tới lúc nghe được câu đó tôi mới thở phào, tuy rằng không dùng thuốc tê vẫn có thể chịu được, nhưng cũng chịu đau đủ đời.
Lần đó tôi mất mười đồng, còn được khuyến mãi một miếng băng cá nhân, trước khi đi, lão bác sĩ trá hình còn dặn dò: “Về phải cẩn thận, nên xoa bóp nhẹ nhàng để tránh tái phát.”
Nhưng thế nào tôi lại quên béng mất, hai tuần sau, đột nhiên nhớ lại lời dặn, vội vàng đưa tay ra xoa bóp chỗ bị “viêm gân” lần trước, mới xoa bóp được có vài giây, chỗ đó tự nhiên lại sưng lên một cục.
Hừm! Chắc chắn là xoa bóp không đúng phương pháp rồi. Thế nên tôi thay đổi cách xoa bóp, kết quả là càng xoa càng sưng to lên, trong đầu tôi chợt hiện lên cái ống tiêm to man rợ đang ngoáy loạn xạ của lão bác sĩ thú y kia, càng nghĩ, hình ảnh cái kim tiêm trong óc càng phóng đại lên.Tôi sờ sợ, bèn xin nghỉ học, đi tới phòng y tế.
Lại đi, lại chịu đau, tôi từ phòng y tế về lại ôm cái tay đau nhói.
Từ đó tôi không dám động vào chỗ đó nữa, thế nhưng mấy ngày sau chuyện đâu lại vào đó, tôi lại phải mò tới phòng y tế. “Em tới bệnh viện khám đi, thầy không đủ chuyên môn.”
Tôi thở dài một tiếng, thôi thì lại đi nữa vậy, đau lâu không bằng đau nhanh, diệt cỏ quyết phải diệt tận gốc.
Tôi vào bệnh viện dân tộc học, bỏ ra sáu đồng đăng kí sổ khám, rồi vào phòng bác sĩ chuẩn bệnh, bác sĩ nhìn lướt qua một lát rồi nói thủng thẳng: “Không sao, từ từ rồi cũng khỏi thôi!”
“Cái gì?” Tôi nhảy dựng lên, “Không cần giải phẫu sao?”
Bác sĩ lắc đầu cười nói: “Bệnh nhỏ thế này cần gì giải phẫu, cũng đâu có gây trở ngại khi sinh hoạt đâu.”
“Không cần phải tách cái gì gì ra sao?” Tôi lại hỏi.
“Tách với tiếc cái gì, nói gì chứ càng động vào càng sưng to hơn, cậu không cần động vào, cứ để mấy ngày là tự khỏi thôi. Được rồi, người kế tiếp.”
Nghe tới đó Biên Nhược Thủy bò lăn ra cười, cười tới không thấy tổ quốc đâu nữa. Lão bác sĩ thú y kia còn đang ngồi ở buồng trong, không biết lại đang nghiên cứu cái gì mà cầm theo hai hộp thuốc lên coi, chắc lại đang tính chuyện móc tiền học sinh đây mà.
“Đồ ngốc này, khá hơn chút nào không?” Tôi sờ trán hắn, đã bớt nóng đi rồi, lúc nãy bệnh viêm dạ dày của hắn tái phát nên sốt hâm hấp.
“Đỡ rồi, Tống Thiên Lộ, cậu thật tốt, quen được cậu là may mắn của tớ.”
Tự nhiên tôi lại thấy ngại ngại, tôi là người như thế này nên không thích nghe người khác nói lời ngọt nhạt, nghe rồi cả người đều nổi da gà, nhưng là lời Biên Nhược Thủy nói thì chẳng hiểu sao tôi lại thích nghe, lại cảm nhận được sự chân thành của hắn.
“Được rồi, sao tối nay cậu ăn nhiều bánh bao thế?” giờ tôi mới nhớ ra.
“À.” Biên Nhược Thủy lén nhìn tôi, nhỏ giọng nói: “Hôm nay tớ gặp xui, tớ nói với người bán là mua hai cái bánh bao, chả hiểu sao người ta lại bán cho tớ tới hai đồng bánh. Tớ sợ lãng phí, nên muốn ăn hết, đầu tiên định mang về phòng, nhưng ngày mai cũng chả thể ăn hết được, cậu không thích ăn bánh bao, tớ cũng chẳng biết phải cho ai. Tớ tiếc lắm, nhưng không thể trả lại bánh, liền ngồi ăn mất nửa giờ, no muốn vỡ bụng, muộn thì cũng muộn rồi, không ngờ càng chạy càng đau..”
“Cậu không biết nghĩ à!” Tôi cốc đầu hắn một cái thật mạnh, Biên Nhược Thủy vuốt đầu ngước nhìn vẻ ủy khuất. Tôi uất muốn chết thôi, thế giới rộng như thế, Trung Quốc này có tới tỷ ba người, sao lại để tôi gặp một người ngốc như hắn cơ chứ, ngốc không đỡ nổi.
Lúc sau tôi với hắn cứ im lặng. Tôi ngồi im re trên ghế, trong lòng ngổn ngang cảm xúc pha chút chua xót. Biên Nhược Thủy đã từng kể, trong nhà hắn chỉ có mình mẹ là kiếm được tiền, bình thường ngoài dạy học còn trồng trọt, nhận may vá cho người trong thôn, tiền cho hắn ăn học không dễ gì kiếm được. Nhiều khi nhìn hắn mang theo nhiều bánh nướng, khô queo rồi cũng còn cố ăn. Thực ra hắn chưa bao giờ bận tâm tới chuyện này, ăn uống thiếu thốn cũng chưa bao giờ kêu khổ, nhưng giờ vì chuyện ăn uống lại thành bệnh như thế này, tôi bỗng nhiên cảm thấy khó chịu vô cùng.
Trên đường về ký túc xá, Biên Nhược Thủy tưởng chọc tôi giận nên chỉ cúi đầu ảo não lặng lẽ đi. Kỳ thực tôi không giận gì, trong lòng tôi đang cảm thấy khó chịu, không đành lòng nhìn hắn như thế, nhưng bản thân mình lại không thể giúp gì được, chỉ sợ làm tổn thương tới lòng tự tôn của hắn
“Tống Thiên Lộ, tớ có thể hỏi cậu một câu được không?”
Tôi gật đầu.
“Sao cậu đối với tớ tốt như thế? Tớ không thoải mái giống các bạn nam khác, hơn nữa còn không có ưu điểm gì, lại sống nội tâm, cậu với tớ không có điểm gì chung cả! Tại sao cậu vẫn chịu làm bạn với tớ?”
“Vì cậu ngốc!” Tôi đáp liền.
Biên Nhược Thủy gật đầu, tựa hồ không biết đó chỉ là một câu nói đùa của tôi, hắn hạ giọng nói một câu, thế nhưng tôi vẫn nghe rõ được: “Thì ra vì cậu thích người ngốc.” Lúc đó tôi rất muốn phì cười, nhưng vẫn cố nhịn xuống.
Đêm xuống, tôi nằm trên giường nghĩ về câu hỏi của Biên Nhược Thủy, tôi đối với Biên Nhược Thủy đúng là khác hẳn với người khác, nếu là anh em thì gì cũng có thể nhường cho ăn, cho mượn, còn Biên Nhược Thủy thì trong bát có tý thịt nào đều nhường tôi ăn hết, đồ ăn hắn mua về chất đống trong tủ cũng đâu phải ít tiền, thực ra nếu tiết kiệm một chút từ đống này, hắn đã có thể để dành được không ít tiền.
Lúc tôi nổi hứng mời thêm một đứa bạn nữa, hay gọi một đám tới, hắn cũng sẽ mua thêm từng ấy phần, người ngốc như hắn, chắc cũng không cảm thấy gì đâu.
Nghĩ thấu đáo rồi, tôi cảm thấy thoải mái hơn một chút, lại quay đầu nhìn trộm xuống giường hắn, hôm nay hắn khó chịu nên không thức khuya được, giờ đã ngủ say. Đồ ngốc, tôi cười cười rồi rụt đầu lại, thật là, tại sao lại đối với hắn tốt nhỉ? Tôi cũng không rõ nữa, rốt cuộc đó cũng là do duyên phận mà thôi! Trên thế giới này có một người mà bản thân chỉ vừa liếc qua đã muốn được kết bạn với người ấy, muốn tìm hiểu người ấy, không biết phải nói về người ấy ra sao, nhưng vị trí người ấy đối với mình hoàn toàn khác với những người xung quanh.
Đối với Biên Nhược Thủy, tôi có thể bộc bạch tất cả với hắn, người như hắn giờ khó mà tìm được. Có hắn bên cạnh, tôi mới có thể thoải mái nói hết những điều thật tâm, có thể cười to không kiêng nể, có thể nhận được cảm giác an bình hắn mang lại. Nếu nói là may mắn, thì quen hắn mới là may mắn của tôi.
Tròn một tuần tôi không hề động tới đồ ăn trong tủ Biên Nhược Thủy, nhiều khi hắn đặt đồ ăn lên giường tôi, nhưng tôi đều cố chống lại sức hấp dẫn từ nó mà trả lại cho hắn.
“Cậu ăn ít bánh quy đi! Không ăn thì hỏng mất…”
Biên Nhược Thủy đưa cho tôi một túi bánh quy, tôi liếc qua, là bánh hiệu “Oreo”. Trong căng-tin trường bán một túi những năm đồng rưỡi, nếu tiền đó mà để mua loại bánh Biên Nhược Thủy hay ăn thì đã mua được một túi to rồi. Tôi đẩy túi bánh lại cho hắn, cười to, nói: “Tớ không đói, cậu muốn thì cứ ăn đi!
“Tớ không quen ăn loại bánh này.” Biên Nhược Thủy lại dúi túi bánh vào tay tôi, không hiểu tại sao, khi tình cờ nhìn thấy chiếc áo lót bên trong áo đồng phục đã bị giặt tới phai màu của Biên Nhược Thủy, trong lòng tôi lại thấy khó chịu, tôi rụt tay lại, không chịu cầm, cứng rắn nói: “Sau này đừng mua đồ ăn cho tớ nữa, tớ không đói bụng đâu.”
“Phụt!” trong phòng không biết có đứa nào phụt cười, Biên Nhược Thủy ngượng đỏ mặt. Tôi đá mạnh vào bên hông tủ, khiến cho hai cánh tủ bật mở. Tôi lạnh giọng hỏi gằn: “Ai vừa cười hả?”
Cả phòng không ai trả lời, tôi lại hét to lên: “Mẹ nó, là thằng khốn nào vừa cười hả?”
Mặt tôi đỏ lên bừng bừng, chẳng hiểu tại sao lại nổi giận lên như vậy. Cả phòng vẫn im lặng không tiếng đáp, tôi quay đầu lại mới phát hiện ra Biên Nhược Thủy đã đi mất rồi, tự dưng cơn giận xẹp xuống, tôi ngồi phịch lên giường, cúi mặt lầm bầm chửi thề mấy câu cho hả.
Hôm đó phòng tôi an tĩnh khác thường, ai cũng chỉ chăm chú lo chuyện của mình. Biên Nhược Thủy lúc về không liếc tôi lấy một cái, tôi nằm trên giường cũng lười để ý, cứ bơ hắn đi mấy ngày cũng tốt, để cho hắn tỉnh ngộ ra tôi không phải loại hay ho gì, rồi sẽ không để dành tiền ăn của mình mà mua đồ ăn cho tôi nữa.
Chiến tranh lạnh kéo dài suốt một tuần, tôi không còn ở lại lớp sau giờ học để hắn phụ đạo nữa, thay vào đó là đi chơi bên ngoài. Tôi lại quay về với cuộc sống trước đây, cái sự chăm chỉ ngày trước đã bị quẳng đi không thương tiếc thì để có lại vô cùng khó, tôi lại bắt đầu sa đà, vào lớp chỉ ngủ, hết giờ đi chơi.
Trường tôi có một con sông, mùa đông thì đóng băng cứng đét, mùa hè toàn bốc mùi thối lên. Hôm đó tự nhiên tôi lại có cảm hứng muốn ra bờ sông ngồi, muốn hưởng tý thi vị sông thối, lên dây cót tinh thần một chút. Lưu Duy vừa nghe tôi nói muốn ra bờ sông thì vội bỏ đám con gái chạy theo, tôi mua hai cái bánh bao cầm theo tới bờ sông. Đã vào xuân, băng trên sông đã tan hết. Mùa này thỉnh thoảng hay nổi lên những trận gió nhè nhẹ, tôi nhướn mắt nhìn xung quanh, chẳng ai ngồi đây ngắm hoa như tôi cả.
Lưu Duy kể với tôi dạo gần đây Biên Nhược Thủy vẫn kiên trì chờ tôi ở trong lớp, buổi tối sau khi tan học vẫn ngồi ở chỗ trước kia hay ngồi phụ đạo cho tôi, lẩm bẩm nói gì đó. Tôi cười rộ lên, rồi nói cho hắn biết thực ra Biên Nhược Thủy đang nhẩm lại cách giảng bài. Những lời đó chẳng rõ tôi muốn nói cho Lưu Duy nghe, hay là nói để chính mình nghe.
Tôi xé vụn vỏ bánh bao, ném vào trong hồ: “Nào, tới đây ăn đi nào!”
Gió nổi lên mang theo mùi hôi thối quét qua mặt, lúc này tôi nhận ra nước sông kinh khủng như thế này thì làm sao có cá, tôi cúi đầu nhìn lại cái bánh bao, nãy vô ý ném nhiều vụn bánh quá, còn ngắt luôn cả nhân nữa. Giờ mới thấy hối hận cũng hơi muộn rồi, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng hắng giọng, cái điệu này nghe như của Tiếu Vĩ, cho nên tôi cũng chả buồn quay đầu lại nhìn.
“Tống Thiên Lộ, mày muốn rèn tính nhẫn nại hay sao hả? Ngồi đây ăn chi bằng mang tới wc ăn quách cho rồi! Ha ha..”
Tôi quay đầu lại đã thấy Tiếu Vĩ mặt mũi bầm dập đứng ngay sau. Tôi nặn óc mãi mới nhớ ra, đúng rồi, Tiếu Vĩ đã cướp Trương Kỳ Kỳ từ tay tôi rồi thì phải. Tôi nghiêng người nhìn ra sau lưng hắn, không thấy Trương Kỳ Kỳ, thật không giống tính cách của Tiếu Vĩ! Nhẽ ra lúc này hắn phải ôm Trương Kỳ Kỳ tới đây khiêu khích tôi mới phải chứ!
“Đừng tìm nữa, tao bỏ con Trương Kỳ Kỳ rồi.” Tiếu Vĩ nhăn mày, đút tay vào túi quần thong thả tới gần tôi, vừa nhai kẹo cao su, vừa nói: “Bất cứ người nào khiến mày vừa mắt tao phải cướp đi bằng được, sau đó đợi mày có người khác mới quẳng chúng nó đi.”
Khó có hôm nào tâm tình tôi “tốt” như hôm nay, còn tiếp lại hắn được mấy câu, “Cảm ơn mày, giúp tao vứt đi mấy thứ đồ ăn thừa. Nhưng lúc này mày tới tìm tao thì hơi sớm đó! Tao còn chưa tìm được người nào mới cơ. Mà nhỡ đâu tao chướng mắt đứa nào, mày có giúp tao dạy dỗ đứa đó không?”
“Mày đã có rồi!”
“A…” Tôi đi tới trước mặt Tiếu Vĩ, nhìn khuôn mặt đang dần méo mó biến dạng của hắn, hỏi: “Vậy phiền mày cho tao hay, Tống Thiên Lộ tao đang thích ai?”
Tiếu Vĩ không trả lời, tôi lách qua người hắn, bỏ đi, hắn vội xoay người lại, túm lấy tay tôi: “Tống Thiên Lộ.”
“Còn chuyện gì sao?” Tôi nghiêng đầu hỏi hắn, “Đã hai năm rồi, ngay cả đứa con gái ngủ với mày tên là gì tao còn không biết, mày định phân cao thấp với tao có ý nghĩa gì chứ?’
Tôi định đi về phòng học thì tiếng Tiếu Vĩ đã vang lên phía sau: “Mày đã có người thích rồi, đừng hòng lừa tao! Mày cứ thích con nào là lại tới chỗ này ăn bánh. Mày cứ chờ đấy, tao sẽ trả lại cho mày gấp nhiều lần! Con mẹ mày, cứ đợi đó…”
Tôi ngán ngẩm bước đi, trừ tâm thần, tôi chẳng tìm được từ gì khác mà hình dung ra hắn nữa.
Hết giờ học, tôi thoáng thấy Trương Kỳ Kỳ đang đứng run rẩy trước cổng trường, cô ta là học sinh ngoại trú, lẽ ra giờ này đã phải về tới nhà rồi chứ. Trương Kỳ Kỳ nhìn thấy tôi, vội chạy tới, nước mắt lưng tròng, tôi đứng lại nhìn khó hiểu.
“Thầy giáo gọi em lên nói chuyện, nhà em đã biết hết mọi chuyện rồi, giờ em không dám về nhà nữa! Ô ô..”
Trương Kỳ Kỳ khóc tới đỏ cả mắt, nhìn tới là sốt ruột, xem ra trong lòng nàng, tôi cũng còn chút ý nghĩa! Tôi tự giễu mình, chuyện cô ta có quan hệ cùng Tiếu Vĩ bị thầy giáo phát hiện, cô ta lại chạy đi tìm tôi để than thở, cô ta muốn cái gì cơ chứ. Tôi lạnh lùng nhìn Trương Kỳ Kỳ, nói mỉa mai: “Không sao, mẹ em mà hỏi thì em cứ bảo mình bị áp lực quá, không có người yêu để than thở thì không học được.”
“Đáng ghét, đáng ghét!” Trương Kỳ Kỳ vừa khóc vừa đấm vào hai vai tôi, tôi nắm lấy cánh tay ngăn lại thì nàng lại đấm vào ngực, tôi định đẩy ra thì phát hiện cả người Trương Kỳ Kỳ đã mềm nhũn, trượt xuống phía dưới. Tôi cả kinh, vội vàng đỡ dậy, mới hay cả khuôn mặt nàng đã trắng bệch như tượng, bèn hốt hoảng ôm nàng tới phòng y tế.
“Hạ huyết áp!” Lão bác sĩ thú y thong dong tiến lại gần giường bệnh, chưa xem bệnh kỹ đã ra lời chuẩn đoán, cánh tay tôi chợt nhói lên một cái, Trương Kỳ Kỳ vẫn rất nặng.
Một lát sau Trương Kỳ Kỳ tỉnh lại, cha mẹ nàng cũng tới, tôi vừa thấy bóng hai người nên biết điều lỉnh đi trước. Nhỡ đâu bị cha mẹ nàng ta hiểu nhầm là Tiếu Vĩ thì làm sao hai cái lỗ tai của tôi đỡ được đây.
Tôi đi chầm chậm, bỗng nhiên thấy trong lòng trống rỗng lạ kỳ, trước đây chưa từng có cái cảm giác như thế này, giờ tôi muốn làm gì cũng không rõ. Tôi rõ ràng rất ghét Trương Kỳ Kỳ, tôi nghĩ nàng là đồ đê tiện, là đồ phản bội, nghĩ nàng bị thế là đáng đời, nhưng vừa nhìn thấy nàng té xỉu, tôi đã quýnh cả lên, đã khó chịu, đã buồn khổ, ngay cả tôi cũng không hiểu ra sao nữa.
Cổng ký túc xá đã đóng, nhưng cũng chẳng sao, gác cổng có quen biết với tôi, nửa năm thay ba cô người yêu, đứng trước cổng có bảo vệ vẫn ôm hôn, ai muốn không nhớ cũng không được.
Quả nhiên, tôi vào cửa tự do, bảo vệ chả thèm liếc nhìn tôi lấy một cái. Tôi về phòng, mấy đứa trong ký túc xá đã rúc vào chăn ngủ không thấy bóng, chỉ còn chỗ giường Biên Nhược Thủy là còn ánh đèn. Nghe tiếng cửa mở, Biên Nhược Thủy vội ngẩng đầu lên nhìn, ánh đèn pin chiếu thẳng lên khiến mặt hắn trắng bệch như ma.
“A mẹ ơi…đại ca…đại ca đừng làm em sợ!” Tôi cố ý nói giọng run rẩy, Biên Nhược Thủy nhìn tôi thản nhiên cười, rốt cuộc hắn cũng chịu cười lại với tôi rồi. Tôi tới ngồi xuống cạnh giường hắn, đột nhiên không biết mở lời như thế nào, cuối cùng đành chờ hắn nói trước.
“Dạo này cậu không học hành gì cả sao?”
“Cậu không phụ đạo cho tớ!” Tôi nói rồi nhào qua hắn, nằm đè lên cả chăn lẫn người, nghe được phía dưới mình tiếng hô hấp ngắt quãng, khó thở.
Biên Nhược Thủy dùng sức kéo khoảng chăn trước ngực ra cho dễ thở, rồi thở hổn hển hỏi lại tôi: “ Tớ đâu có không chịu phụ đạo cậu, ngày mai nhé, cậu chịu không?”
“Không chịu!” Tôi vẫn đè lên người hắn, cố tình dùng lực mạnh hơn.
“Sao không chịu?”
Thấy tôi không đáp, Biên Nhược Thủy lại hỏi: “Tống Thiên Lộ, gần đây tâm trạng cậu không tốt sao?”
“Tớ thấy trống rỗng quá!” tôi đáp
“Thời kỳ mãn kinh đó!” Đạt Hề Duệ trong phòng cười phớ lớ, ngẩng đầu nhìn qua chỗ chúng tôi.
“Thật không?” Biên Nhược Thủy hỏi.
“Thật cái gì chứ?” Tôi nhận đầu hắn xuống gối, “Có cậu mới tới kỳ mãn kinh ấy!”
“Không phải, ý tớ hỏi là cậu có thật là thấy trống rỗng không? Thực ra trống rỗng là một loại cảm xúc rất ngắn, thể hiện việc cậu có một loại khát khao, bởi muốn một thứ gì đấy mà bắt đầu tìm kiếm, nhân sinh không phải là như thế này sao? Mỗi người đều tìm kiếm bản thân mình trong sự trống rỗng, vậy ai có thể là người còn thanh tỉnh đây? Đôi khi trống rỗng cũng là một loại hưởng thụ, khi tâm linh cậu được thả lỏng, nếu lúc nào cậu cũng theo đuổi một mục tiêu, lúc nào cũng lý trí như thế thì mệt mỏi biết bao, Nietzsche đã từng nói: ‘Khi con người cảm thấy chán ghét sự tìm kiếm, ấy là lúc đã tìm thấy rồi’….”
“Không phải thế…” Tôi vừa nói vừa lăn vào chăn nằm cùng Biên Nhược Thủy. “Tớ cũng không hiểu tại sao, rõ ràng trong đầu có rất nhiều chuyện muốn làm, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, làm cái gì trước, cũng không biết nên làm điều gì, hầy….tớ nói không rõ ra được, chán quá đi, nào, cho tớ ôm một cái đi!”
Biên Nhược Thủy sửng sốt, còn tôi thì cứ thoải mái ôm lấy hắn, dụi mặt vào vai hắn, trên người Biên Nhược Thủy có mùi cỏ dại thơm nhàn nhạt, không biết có phải do ăn nhiều rau quá mà thành thế không. Hắn nằm im, chỉ có hơi thở là gấp hơn đôi chút, tôi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt hắn. Đột nhiên nghĩ con người ta ngày và đêm hoàn toàn khác nhau, gương mặt Biên Nhược Thủy nhìn trong đêm rất mê người.
“Cho người ta sờ một chút…” Ma xui quỷ khiến thế nào mà tôi lại phun ra câu ấy, Biên Nhược Thủy vội đẩy tôi ra, tôi túm tay hắn lại, oán giận nhìn hắn mà rên rỉ: “Tâm trạng người ta hôm nay không được tốt, lại còn trống rỗng nữa. Như có quả tạ đè lên ngực đây này, sờ cậu có một chút thì có chết ai đâu cơ chứ?”
Biên Nhược Thủy hoảng hốt lắc đầu, đảo mắt nhìn quanh phòng, tôi mặc kệ hắn có đồng ý hay không, vươn tay ra phía trước sờ, Biên Nhược Thủy bất an giãy dụa khiến tôi bỗng nhiên thấy hứng thú, tự nhiên muốn đùa dai, coi nếu tôi sờ xuống phía dưới thì sẽ có phản ứng gì, kết quả là tôi di tay sờ xuống, không ngờ cả tôi và hắn đều đóng băng.
Đã cứng rồi! Tôi chớp chớp mắt, tay cũng chưa rút về, Biên Nhược Thủy như sắp khóc tới nơi. Tôi ngồi dậy leo lên giường mình, còn để lại một câu: “Tớ hiểu rồi, hiểu hết rồi, cậu không giống với tớ!”
Biên Nhược Thủy kéo tay tôi lại hỏi khác cái gì, tôi lờ hắn đi, leo lên giường, Biên Nhược Thủy im lặng khiến lòng tôi rối bời. Tôi điều chỉnh lại hô hấp, tới khi đã bình ổn rồi thì nghe giường dưới vang lên tiếng nấc khe khẽ như tiếng khóc, hình như Biên Nhược Thủy đang khóc.
Tôi đột nhiên thấy khó chịu, vươn đầu ra nhìn xuống giường phía dưới, “Cậu khóc gì chứ?”
Biên Nhược Thủy không trả lời, tôi hít một hơi dài, nằm lại trên giường. Không có cách rồi, khóc cũng là một việc vô phương cứu chữa, hai người chúng tôi khác nhau, nhìn hắn như thế, có thể bị một thằng con trai khác khiến cho cứng lên, căn bản là cái gì hắn cũng không biết, là một đứa vô cùng ngây thơ. Khoảng cách giữa tôi với hắn vĩnh viễn không thể xóa nhòa được! Cái cảm giác thất vọng lại dâng lên, ngay cả một người bạn cũng không có, tôi thở dài, chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Sáng hôm sau, Biên Nhược Thủy thức dậy với đôi mắt sưng mọng lên như quả đào. Hắn bê chậu nước rửa mặt đi qua tôi khiến tôi giật mình hoảng sợ, vội vàng túm hắn lại, hỏi: “Sao thế?”
Biên Nhược Thủy bướng bỉnh giãy tay tôi ra, lần đầu tiên tôi mới thấy Biên Nhược Thủy có thái độ này. Hắn cúi đầu không nhìn, giống như không thèm biết tới sự tồn tại của tôi, cứ thế bưng chậu nước rửa mặt đi ra ngoài.
“Chuyện gì thế? Chúng mày trêu nó đúng không?” Tôi đưa bộ mặt khó hiểu nhìn khắp phòng.
Mấy đứa trong phòng đều giương một bộ mặt y chang tôi ra, Lưu Văn Tuấn vừa ngáp vừa nói: “Đêm qua mày với nó còn nói chuyện với nhau cơ mà! Tao nghe Đạt Hề Duệ nói, hai đứa mày còn nằm chung giường, đắp chung chăn, không đúng sao? Mày không biết thì sao bọn tao biết được!”
Tôi đờ người ra, chuyện này xem ra là do tôi tự chuốc lấy rồi, rốt cuộc là tôi làm sai cái gì chứ? Đúng là chẳng hiểu gì cả. Lẽ nào là tại câu nói tối qua sao? Không phải như vậy chứ? Đúng là do tôi hay nói những thứ làm tổn thương người khác rồi. Tôi vò vò đầu, bản thân mình lại không nhận ra. Thật là…
Hôm đó Biên Nhược Thủy vẫn làm mọi chuyện như thường lệ. Cơm của tôi là do hắn mua, tất bẩn cũng do hắn giặt. Duy chỉ có một chuyện là khác, hắn không thèm để ý tới tôi, có cố bắt chuyện với hắn như thế nào hắn cũng sẽ bỏ lơ như chưa hề thấy tôi, chân như lắp bánh xe gắn mô-tơ, cứ thấy dáng tôi là chạy mất dạng.
Buổi chiều tôi đứng đợi ở trước cửa phòng vệ sinh nam, tính chờ Biên Nhược Thủy vào thì chặn hắn ngay ở cửa. Biên Nhược Thủy nghiêng sang trái tôi cũng sang trái, hắn nghiêng sang phải tôi cũng sang phải, tới lúc Biên Nhược Thủy không chịu nổi nữa mà ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt nhỏ gầy của hắn, tôi lại đột nhiên chẳng biết nên nói gì.
“Có chuyện gì thế?” Biên Nhược Thủy vẫn hạ giọng nói, nhưng là dùng loại ngữ khí vô cùng xa lạ.
Tôi cười gượng mấy tiếng, “Không có gì, thứ sáu này cậu có rảnh không? Ra ngoài đi ăn với mấy đứa cùng lớp đi, toàn con trai cả, cậu cũng đi cùng đi, tớ mời.”
Chuyện mời đi ăn này nọ chỉ là do tôi không biết nói gì mà bừa đại ra, nhưng đã nói thành lời rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Nhân dịp này bồi dưỡng ăn uống cho Biên Nhược Thủy luôn, sẵn tiện chơi bời thoải mái một chút, biết đâu chuyện hiểu lầm giữa tôi và hắn sẽ được gỡ bỏ.
“Các cậu đi ăn đi, tớ không ưa nói chuyện, đi chỉ tổ làm các cậu mất hứng.”
“Không sao mà!” Tôi cao giọng, vui vẻ nói: “Cậu phải góp mặt chứ! Dù sao chúng ta đi đông như thế, có một người cũng không làm mất hứng nổi đâu.”
“Tớ không đi thì cũng không có gì to tát lắm, chỉ là vắng một người thôi mà, xin lỗi…”
Tôi thoáng cái bực mình, chỉ thẳng vào mặt hắn mà gào lên: “ Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng có nói cái kiểu ấy! Đã tính như thế rồi, cậu nhất định phải đến, không được để cho tớ leo cây!”
Nói xong tôi vội vàng chạy đi, không kịp để cho Biên Nhược Thủy nói thêm một lời nào nữa. Đương lúc đi bỗng thấy Tiếu Vĩ đứng dựa ở cửa lớp, tay đút túi quần chẳng hiểu đang làm gì, chỉ thấy hắn lặng lẽ nhìn theo tôi, tôi quay lại liếc nhìn hắn, Tiếu Vĩ bỗng nhiên nở nụ cười khiến tôi rởn hết cả da gà.
Hôm nay là thứ tư còn hai ngày nữa tới thứ sáu. Biên Nhược Thủy cũng không nói lại với tôi về chuyện ăn uống đó nữa, tôi mặc nhiên tự cho rằng hắn không cự tuyệt. Chỉ là gần đây tính tình Biên Nhược Thủy không được tốt, mặt cứ hầm hầm, lạnh như băng. Từ sáng tới tối, từ lúc thức dậy tới lúc đi ngủ đều chỉ có một loại biểu cảm không thay đổi. Tôi nghĩ nát óc cũng không hiểu rốt cuộc mình đã chạm phải nọc gì ở hắn.
Suy nghĩ chán chê, tôi quyết định đi tìm lớp trưởng, hình như trừ tôi ra, Biên Nhược Thủy chỉ thân với mỗi lớp trưởng. Cô ta không phải là người trong mộng của hắn sao? Nghĩ là làm, tôi viết một mẩu giấy cho lớp trưởng, cô nàng mở ra nhìn liếc một cái rồi nhét lại trong ngăn bàn, chẳng nói năng gì, tôi chán nản gục mặt trên bàn ngủ tiếp.
Trong lúc lơ mơ, tôi cảm thấy được cái gì rung rung, vội ngẩng đầu lên, đập ngay vào mắt là một cái bụng bự. Ngẩng mặt lên nhìn tiếp, hóa ra là cái mặt béo tròn của lớp trưởng.
“Có chuyện gì thì nói nhanh lên, tôi còn có chuyện nữa!” Lớp trưởng chống nạnh, cau mày nhìn tôi, rốt cuộc thì tôi đã cảm nhận được cái cảm giác an toàn như lời Biên Nhược Thủy nói rồi. Bất luận là hình thể hay tính cách, lớp trưởng có lẽ là mẫu người ưa thích nhất của Biên Nhược Thủy.
Lớp trưởng nhìn tôi không chút phản ứng, định quay người đi, tôi vội vàng nắm tay giật lại. Cô nàng nhăn mặt vẩy tay tôi ra như muốn vẩy một con ruồi bẩn tưởi nào đó, nhưng mới như vậy sao khiến Tống Thiên Lộ tôi khó chịu được, thân là một cao thủ tình trường, chiêu này tôi gặp hoài, chả sao.
Nhưng giờ tôi không có hứng đâu mà trêu chọc, nhỏ giọng hỏi: “Biên Nhược Thủy gần đây lạ lắm, cậu có biết gì không?”
Lớp trưởng kinh ngạc nhìn tôi, nói: “Từ lúc nào cậu quan tâm tới cậu ấy vậy?”
“Thế là tớ thì không được quan tâm à?”
“Cậu không phải còn có cả tá bạn gái cần quan tâm sao?” Lớp trưởng nở nụ cười châm chọc, đột nhiên tôi thấy Biên Nhược Thủy đã lầm rồi. Cô ta không những thiển cận, mà căn bản là chả có lòng bao dung bao giếc gì sất.
“Bỏ đi, tớ không hỏi nữa.” Tôi xua tay, ý bảo cô ta đi đâu thì đi đi.
Lớp trưởng nhìn tôi một lát, trước khi đi còn nói: “Hỏi tôi thì chi bằng đi hỏi Tiếu Vĩ đi! Hai ngày nay tôi thấy Tiếu Vĩ đi với Biên Nhược Thủy suốt.”
“Cái gì?” Tôi đập bàn đứng phắt dậy, lớp trưởng lườm tôi một cái rồi ngúng nguẩy quay đi. Cả lớp ngoái lại nhìn tôi, bỗng dưng tôi cảm thấy khó thở vô cùng, trong lòng hoảng loạn. Lại là Tiếu Vĩ, hắn là âm hồn không tan được sao? Là cha tôi thiếu nhà hắn hai vạn đồng hay kiếp trước tôi giết hắn cơ chứ? Tại sao lúc nào cũng tìm cách chống đối tôi…
Không đúng…chuyện này không đúng…tôi đờ người ra rồi ngồi phịch xuống, Biên Nhược Thủy đâu phải là bạn gái của tôi chứ! Vậy tại sao Tiếu Vĩ lại để ý tới hắn được? Nếu muốn tính chuyện với mấy đứa bạn của tôi thì hắn cũng có thể đụng tới Lưu Duy mà! Chẳng phải Lưu Duy là bạn thân của tôi sao?
Hơn nữa lần đánh nhau trước, Tiếu Vĩ cũng đánh cả Biên Nhược Thủy rồi, hai người bọn họ sao giờ lại dính với nhau chứ! Đồ khốn kiếp, thằng tiểu tử Tiếu Vĩ này chắc chán sống lắm rồi, hôm nào nhất định tôi phải tìm cơ hội dần hắn một trận tới bến cho xong chuyện.
Ý nghĩ hận thù trước đây chưa từng có nổi lên trong lòng, ngay cả tôi cũng không rõ tại sao bản thân mình lại kích động như thế. Bao lần bị Tiếu Vĩ khiêu khích, tôi đều có thể nhẫn nhịn cho qua, ngay cả sức để nói lại một hai câu phản ứng cho có cũng không có, nhưng lần này Tiếu Vĩ đã thành công, hắn đã thực sự chọc giận tôi rồi.
Hai ngày sau đó tôi cố nhịn, không muốn nghĩ tới chuyện đó nữa, toàn tâm toàn ý lo chuyện mời bạn bè tụ tập. Trừ Biên Nhược Thủy, tôi còn mời thêm bốn, năm đứa bạn bình thường nữa, cố lựa ra những đứa ăn ít, uống cũng vừa vừa. Để làm lành với Biên Nhược Thủy mà tôi còn phải cáng thêm cả một lũ ăn không uống không, đúng là nhiều khi thấy mình điên thật rồi.
Thứ sáu, tôi vui vẻ chạy tới quán đã đặt trước, mặt tiền quán cũng không lớn lắm, chỉ có ba tầng. Nhưng chúng tôi vốn ăn quen quán này, ở đây có món vịt nướng và mao huyết vượng (*) rất ngon, bình thường vẫn hay tới đây ăn, tôi đặt trước một bàn cho thứ sáu, rồi tới quán thật sớm chờ mọi người.
Tới giờ mọi người đều đến đông đủ, chỉ còn thiếu Biên Nhược Thủy. Các món đã dọn lên, mọi người bắt đầu động đũa ăn uống vui vẻ, Lưu Duy để ý, quay sang hỏi tôi, “Mày không định ăn à?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...