Biển Khóc

Hắn vừa bước vào nhà đã
thấy sàn nhà sạch trơn, không một tí bụi. Quan sát xung quanh thì có vẻ như mọi
thứ đã gọn gàng hơn trước, hắn nghĩ có lẽ giao cho em làm công việc nhà quả
thật không sai, em đã làm rất tốt. Hắn nhìn một hồi thì chợt nhìn thấy em đang
đứng ngoài ban công, hắn không biết em đang làm gì ngoài đó nhưng hình như
trông em có vẻ rất vui thì phải. Vì đôi lúc hắn lại nghe thấy tiếng em cười dù
là rất nhỏ và đương nhiên nghe thấy tiếng cười của em là điều mà hắn rất ghét.

Hắn đi tới ghế sofa,
quăng chiếc cặp xuống một cái bịch rồi cởi chiếc
áo khoác ngoài ra, vì hắn là một người không chịu nổi sự gò bó nên hắn tháo cà
vạt ra và vứt xuống ghế. Em nghe thấy tiếng động thì vội quay lại, em hơi giật
mình khi nhìn thấy hắn, tí nữa là rớt luôn ly trà sữa xuống đất. Sao hắn về mà
không gây ra một tiếng động nào hết vậy?

- Thiếu… Thiếu gia!
Ngài mới về ạ? - Em lúng túng thấy rõ, giọng nói lắp bắp, hai tay bóp chặt vào
ly trà sữa.

- Cô không thấy hay sao
mà còn hỏi? - Hắn trừng mắt nhìn em, sau đó nhìn xuống ly trà sữa đã vơi đi một
nửa mà em đang cầm. - Cô đang cầm cái gì trên tay vậy?

Em cầm ly trà sữa lên
rồi trơ mắt ra nhìn hắn, chẳng lẽ hắn thực sự không biết đây là cái gì sao?

- Dạ! Là trà sữa mà anh
Liz mua cho tôi.

- Liz mua cho cô sao? -
Hắn như không tin nên hỏi.

- Dạ phải, nó ngon lắm!
Ngài có muốn uống thử không? - Em vừa nói vừa đưa ly trà sữa lên trước mặt hắn,
miệng cười tươi.

Từ nhỏ đến giờ hắn chỉ
được ăn những thứ gọi là sơn hào hải vị hay những thứ đắt tiền khác chứ chưa
một lần thử món bình dân cũng như thức uống. Vì hắn là một người ở rất sạch nên
hắn nghĩ đồ ăn, thức uống ngoài đường làm không hợp vệ sinh và vì chúng rẻ
tiền. Những thứ rẻ tiền đó chỉ hợp với một người như em thôi.

Lời mời thật lòng của
em được nói ra nãy giờ rồi mà hắn không có phản ứng gì ngoài việc đứng lặng yên
ở đó. Em muốn kêu hắn nhưng lại không dám. Dường như hắn biết mình đứng yên quá
lâu nên nhếch môi rồi nhìn ly trà sữa đã vơi đi phân nửa của em, khinh khỉnh
nói:

- Cô uống hết nửa ly
rồi mà còn mời tôi à? Cô… bất lịch sự quá đó!

- Tôi chỉ muốn mời ngài
uống thôi mà.

Hắn vừa định quay đi
thì bị câu nói thầm của em níu lại, em cũng không ngờ là câu nói vô tình của em
đã bị hắn nghe thấy. Hắn quay lại và bước đến gần em hơn, hỏi:

- Vậy tôi hỏi cô, nếu
như người khác uống hết nửa ly nước hay ăn hết nửa cái bánh rồi mời cô, cô có
nhận lấy không?

- Đương nhiên là có! -
Em vừa nghe xong câu hỏi của hắn, không cần suy nghĩ em đã trả lời ngay.

- Vì sao? - Hắn hỏi.

- Vì đó là tấm lòng của
họ!

- Cô…


Hắn cứng họng, không
biết nói gì hơn nên bực tức bước về phòng rồi đóng sầm cửa lại trước cái nhìn
không hiểu chuyện gì của em. Em đã nói gì sai sao? Hay em đã làm gì chọc giận
hắn? Em thực sự không hiểu nổi.

`Phịch!

Ngả
mình tự do rơi xuống giường, hắn mang hết sự tức giận và buồn bực của mình đấm
mạnh lên chiếc giường màu trắng thân yêu. Vốn dĩ định làm cho em cứng họng sau
câu hỏi của hắn nhưng nào ngờ hắn mới là người phải cứng họng trước câu trả lời
vô tư của em. Hắn đường đường là một người chuyên làm cho người khác phải im
lặng trước những gì hắn nói nhưng nay hắn đã chịu thua em, chịu thua sự ngây
thơ lẫn thật thà của em. Hắn tuy ngang tàng là thế nhưng đôi khi vẫn bị những
câu nói, những câu trả lời ngốc nghếch chân thật của em làm cho điêu đứng. Bất
giác, trên môi hắn nở một nụ cười, một nụ cười thật nhất từ trước đến nay.

“Reng… Reng”

Tiếng chuông điện thoại
đã cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn. Hắn thở dài, móc trong túi ra chiếc điện
thoại và nhìn vào màn hình, là Jame gọi. Hắn trượt một đường ngang rồi áp vào
tai:

- Nhiệm vụ sao rồi? Tốt đẹp chứ?

- Vâng! Thưa thiếu gia!

- Tốt! Có ai bị bắt không?

- Dạ thưa không!

- Được rồi, đem tất cả
những gì mà các ngươi lấy được xuống tầng hầm đi. Tôi sẽ bảo Luck đến kiểm tra,
nhớ đem bản báo cáo qua cho tôi.

Hắn cúp máy.

Vội bật dậy đi đến bàn
có một chiếc laptop màu đen trên đó, hắn ngồi xuống rồi mở nó ra. Mở trang dữ
liệu quan trọng của những vụ cướp từ trước đến nay, hắn xem lại toàn bộ những
vụ mà tổ chức cướp được. Có tổng cộng mười hai tiệm vàng lớn bị cướp và mười
bảy tiệm vàng nhỏ. Trong đó, tiệm vàng lớn nhất là Big Sea,
như không làm chủ được bản thân, hắn vô tình nhấp chuột vào đó để xem. Đây là
vụ cướp đã xảy ra cách đây chín năm về trước, cái năm mà hắn vẫn còn nhớ rõ như
in, nhớ cái ánh nhìn ấy, cái ánh nhìn qua khe cửa nhỏ đã làm một kẻ máu lạnh
như hắn có chút lay động. Hắn muốn biết rõ chủ nhân của ánh nhìn đó là ai nhưng
khi hắn vừa bước tới vài bước thì người đó đã chạy mất.

Nhắc tới ánh nhìn ấy
thì hắn chợt nghĩ đến em, nghĩ tới lần đầu tiên em và hắn gặp nhau. Khi mắt hắn
chạm vào mắt em, hắn có cảm giác rất quen thuộc. Nó giống như ánh mắt của chín
năm về trước nhưng hắn lại không chắc chắn vì ngay lần đầu gặp em hắn đã rất
ghét, ghét từ ánh mắt cho đến nụ cười.

Khẽ thở dài rồi đóng
chiếc laptop lại, hắn cảm thấy rất đói mặc dù bây giờ chỉ mới ba giờ chiều, mà sáu giờ Lina mới mang đồ tới để ăn
tối. Vì mải lo làm việc nên hắn quên mất cả bữa trưa, những tưởng là sẽ không
đói để đợi đến bữa tối luôn nhưng dạ dày hắn lại không cho phép, bằng chứ là nó
đang kêu lên “ọt... ọt” đấy thôi.

Nãy giờ em cứ quanh
quẩn ở trước cửa phòng hắn, tính đưa tay gõ cửa nhưng lại thôi. Cánh tay em giơ
lên rồi hạ xuống không biết bao nhiêu lần. Lúc hắn bỏ vào phòng, trong lòng em
đột nhiên lại dấy lên cảm giác tội lỗi. Em chắc chắn là mình đã làm sai hoặc
nói sai gì đó nên hắn mới bỏ đi một nước như vậy. Vì thế nên em muốn xin lỗi
hắn.

Cạch!


Hắn vừa mở cửa phòng ra
đã thấy em đứng đó, đi qua đi lại vẻ mặt trông có vẻ như có điều gì muốn nói.
Em thấy hắn bước ra thì mừng rơn, còn hắn vừa thấy em thì vội đóng cửa phòng
lại, cứ như là sợ em sẽ vào phòng hắn mà ăn trộm vậy.

Hắn cố làm vẻ mặt
nghiêm trang, đứng khoanh tay rồi dựa lưng vào cửa. Hắn hất đầu, hỏi:

- Gì đây?

- Dạ… Tôi… Tôi muốn xin
lỗi ngài về chuyện lúc nãy. - Em lắp bắp nói nhưng lần này không cúi đầu để nói
như những lần trước mà em nhìn thẳng vào mắt hắn.

Hắn chợt giật mình khi
nhìn vào đôi mắt to và đen láy của em. Ánh mắt này… sao mà quen thế! Có phải
ánh mắt của chín năm về trước không? Em có phải là người con gái năm xưa đã
khiến cho hắn lay động ngay lúc đó không? Chắc không đâu! Làm gì có chuyện
trùng hợp như vậy chứ!

Tự hỏi rồi tự phủ nhận,
hắn khẽ lắc đầu rồi lách người qua em để đi, trả lời em bằng một câu chẳng ăn
nhập gì với lời xin lỗi của em:

- Tôi đói! Có gì ăn không?

Câu trả lời không khớp
với câu hỏi của hắn làm em cũng “cuốn theo chiều gió” luôn:

- Dạ, không ạ! Nhưng
nếu ngài đói tôi có thể nấu mì gói cho ngài ăn đỡ. - Em nhẹ giọng nói.

- Mì gói? - Hắn nhăn
mặt tỏ vẻ không hài lòng, hắn vốn không thích mì cho lắm vì nó rất nóng. Nhưng
mà đang đói biết làm gì hơn nên hắn “ừ” đại một tiếng. Thực sự mà nói thì hắn
có thể cho người mang thức ăn đến bất kì lúc nào mà hắn muốn nhưng hắn cũng rất
muốn biết em nấu mì ra sao.

Em bảo là sẽ nấu mì gói
cho hắn ăn nhưng tìm mãi chẳng thấy gói mì nào, chỉ thấy toàn là mì ly thôi. Em
thiết nghĩ dù là mì gói hay mì ly gì thì cũng là mì, miễn sao có thể lót bụng
là được.

Nghĩ thế, em liền lấy
từ trong thùng ra một ly mì, xé ra rồi bỏ gia vị vào và nấu nước. Nhìn em làm
cứ như một đầu bếp chuyên nghiệp vậy nhưng đầu bếp thì chỉ toàn nấu những món
ăn ngon cao cấp chứ ai đời lại đi nấu mì như em.

Em mở tủ lạnh, lấy ra
một chai nước rồi rót đầy vào ly đem ra cho hắn, xong lại chạy vào tắt bếp. Hắn nhìn theo em không nói một lời nào
cả hay nói đúng hơn là hắn không biết phải nói gì.

Ngồi đợi khoảng một lúc
thì em bưng ly mì ra đặt lên bàn cho hắn kèm theo một
cái nĩa nhựa màu trắng kế bên, ly mì nóng hổi đang bốc khói nghi ngút.
Hắn trợn tròn mắt khi nhìn thấy thứ mà em vừa đem ra trong khi em tươi cười
nhìn hắn.

- Thiếu gia! Mời ngài
dùng.

Nhìn xuống ly mì rồi
lại nhìn lên em, hắn giở trò bắt bẻ:

- Cô bảo nấu mì gói cho
tôi mà tại sao lại nấu mì ly?


- Dạ… Là tại vì nhà
không có mì gói, với lại tôi nghĩ dù là mì ly hay mì gói thì cũng là mì, chỉ
khác nhau có cái gói và cái ly thôi nên không thấy có vấn đề gì ạ. - Em lí nhí
trả lời mà không để ý rằng sắc mặt hắn đang dần thay đổi.

- Cô… - Lại một lần nữa
em làm hắn cứng họng.

Đây là lần thứ hai
trong ngày hắn chịu thua em, tại sao lại như thế? Hắn giận đến đỏ cả mặt, vội
cầm cái nĩa lên nhúng vào ly mì mấy cái cho mềm rồi ăn lấy ăn để mà không biết
cay, biết nóng thế nào. Tại hắn đang giận mà. Em không biết là hắn đang giận
nên hỏi hắn ăn có vừa miệng không thì hắn lập tức ngước mặt lên trong khi miệng
vẫn còn ngậm mì, liếc em một cái rồi cúi xuống ăn tiếp. Em thấy vậy nên cũng
thôi không hỏi nữa. Tính cách trẻ con này của hắn lần đầu tiên em mới được
thấy, em khẽ cười rồi quay sang hướng khác vì sợ hắn sẽ nhìn thấy. Còn hắn, mới
một loáng đã ăn hết mì trong ly. Hắn bỏ ly mì và cái nĩa xuống, lấy khăn lau
miệng rồi cầm ly nước lên uống một hơi đến hết. Sau khi cục tức trong người đã
vơi bớt, hắn mới nhận ra vị cay của mì vẫn còn đọng trên đầu lưỡi. Hắn vội chạy
xuống bếp, mở tủ lạnh lấy ra một chai nước uống ừng ực đến nửa chai. Em nhìn
theo hắn không khỏi bật cười, cũng may cho em là hắn không để ý chứ nếu không em
có mười cái mạng cũng không xong với hắn đâu.

Uống nãy giờ gần hết
chai nước lạnh mà độ cay vẫn không thuyên giảm là bao, hắn nhăn nhó đến phát
tội. Em thấy vậy liền chạy vào cầm theo cái ly nước của hắn, đổ phần nước nóng
còn dư để nấu mì lúc nãy ra ly rồi đưa cho hắn.

- Ngài uống nước nóng
vào thì sẽ hết cay ngay thôi ạ. Mẹ tôi thường nói với tôi như vậy mỗi khi tôi
ăn nhầm món có vị cay. - Khi nói ra câu nói đó, sóng mũi em lại thấy cay cay,
là em đang nhớ đến bà - người mẹ quá cố của em.

Hắn đưa tay cầm lấy,
vừa thổi vừa uống. Sau khi uống hết hắn mới cảm thấy không còn cay nữa, đặt ly
nước lên bàn, hắn buông ra hai từ dễ làm cho người khác phật ý sau khi đã cất
công nấu cho hắn ăn:

- Dở ẹc!

Rồi hắn quay đi, không
đoái hoài gì đến em nữa, câu chê nửa thật nửa đùa của hắn làm em quên hết mọi
sự buồn bã. Em mỉm cười rồi ra ngoài dọn dẹp bàn cho sạch sẽ. Hắn đang ngồi
trên ghế xem ti vi, mắt thì dán vào màn hình nhưng đầu óc lại không hề tập
trung. Hắn đang bận suy nghĩ, hắn tự hỏi từ khi nào mà hắn lại có thói quen bắt
bẻ từng câu, từng chữ trong câu nói của em? Rồi từ khi nào hắn bắt đầu nói đùa
bằng hai từ đó mặc dù hắn biết, em nấu mì cũng không tệ? Nhà không có mì gói,
hắn biết chứ vì hắn nghĩ ăn mì ly tiện hơn mì gói. Rốt cuộc là hắn đang nghĩ gì
thế?



Thời gian lại thấm
thoát trôi qua, mới đó mà đã một năm em sống ở nhà hắn. Trong một năm đó, em
những tưởng là sẽ bị hắn hành hạ bằng những trò tiêu khiển khác nhưng từ sau
lần hắn bắt em thử thuốc, hắn đã cho em yên đến tận bây giờ. Đột nhiên, trong đầu
em lại lóe lên một suy nghĩ: Lẽ nào… hắn đã thay đổi?

Còn khoảng hai ngày nữa
là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của hắn, em biết việc này khi vô tình nghe được
Luck nói chuyện với hắn để bàn về việc tổ chức một buổi sinh nhật thật hoành
tráng như mọi năm. Vì hắn là người thừa kế tương lai nên việc này không thể làm
sơ sài được.

Sau khi nghe được tin
thì tối hôm đó em liền xin hắn một việc mà từ trước đến
giờ em chưa bao giờ dám mở miệng.

- Thiếu gia! Ngày mai
ngài có thể cho phép tôi…

Đứng trước mặt hắn, em
không sao mở lời được, thấy em cứ ấp a ấp úng mãi nên hắn khai sáng cho em:

- Muốn gì cô cứ nói!

- Tôi muốn xin phép
ngài… ngày mai cho tôi đi ra ngoài một chút, được không ạ? - Ấp úng mãi cuối
cùng em cũng nói được tròn câu.


- Cô vừa nói cái gì? -
Hắn quát lên đầy ngạc nhiên vì đây là lần đầu tiên em dám mở miệng xin hắn việc
đó.

- Tôi… Tôi chỉ đi một
chút thôi… sẽ không lâu đâu ạ. - Em nghe hắn quát thì hồn vía lên mây, vội phân
trần.

Hắn thấy mình hơi quá
nên nhẹ giọng hỏi:

- Cô muốn ra ngoài làm
gì?

- Tôi chỉ muốn mua một
chút đồ thôi! - Em dè chừng nhìn hắn, sợ rằng hắn sẽ không cho đi.

- Cô sẽ không bỏ trốn
luôn chứ? - Hắn vờ hỏi nhưng không nhìn em.

- Dạ, tôi không dám
đâu! - Em xua tay.

- Tốt! Vậy thì ngày mai
cô có thể đi. - Hắn nói xong thì đứng dậy đi vào phòng lấy thêm cái áo khoác
mặc vào người rồi rời khỏi nhà, để lại lời cảm ơn rối rít của em ở sau lưng.

Hắn không biết là em
vui đến nhường nào đâu, nếu không cần ra ngoài mua đồ gấp thì em cũng chẳng
muốn ra ngoài làm gì. Nhưng dù sao đây cũng là một cơ hội tốt để em tận hưởng
không khí thiên nhiên sau tám năm bị giam cầm ở địa ngục. Em vui lắm! Em không
biết phải diễn tả nỗi vui mừng của mình như thế nào. Ngày mai là ngày em được
giải thoát dù chỉ có một ngày.

Hắn lái chiếc xe Benz
màu đen của mình đến cửa hàng điện thoại di động. Vừa lái hắn vừa thắc mắc, mục
đích thực sự muốn ra ngoài của em là gì? Trốn
thì em không thể vì sợi dây chuyền của em còn nằm trong tay hắn, em không thể
bỏ đi mà không có nó được. Em đã chịu đựng suốt tám năm chỉ để có lại sợi dây
chuyền đó thì chẳng lẽ hai năm còn lại em lại chịu không nổi sao?

Dừng xe trước cửa hàng
điện thoại di động lớn, hắn gửi xe rồi bước vào trong.

Một nhân viên kéo cửa
mời hắn vào, một loạt ánh nhìn của nữ nhân viên bán hàng đều đổ dồn về phía hắn
như nhìn thấy một minh tinh điện ảnh. Nhưng hắn không quan tâm, thản nhiên đi
đến từng quầy bán điện thoại đắt, rẻ khác nhau để xem. Một nữ nhân viên có
gương mặt trắng dễ thương và mái tóc nâu đen thấy hắn lướt qua chỗ mình nên vội
hỏi:

- Anh muốn mua loại
nào? Tôi có thể tư vấn giúp anh.

Dường như hắn không để
ý đến lời nói của cô ta, bằng chứng là không thèm nhìn cô ta lấy một cái. Điều
này làm cho cô ta có chút hụt hẫng vì không được mỹ nam để ý.

- Lấy cho tôi một chiếc iPhone bốn màu trắng.

Bây giờ thì hắn mới
nhìn lên, với khoảng cách gần như không thể gần hơn, cô nàng nhân viên đó mới
có dịp chiêm ngưỡng nhan sắc của hắn. Hắn sở hữu một gương mặt điển trai không
chút tì vết, cộng thêm phần thân hình hoàn hảo mà khó ai có thể sánh bằng. Tại
sao trên đời lại có người đẹp trai đến vậy nhỉ?

Ngắm nghía hồi lâu chợt
thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào mình làm cô ta đỏ mặt, vội đưa tay vào tủ lấy ra
một chiếc iPhone bốn màu trắng mà hắn yêu cầu
rồi đưa cho hắn xem. Xem một lúc, thấy không có vấn đề gì, hắn quyết định mua
nó.

Nhìn chiếc điện thoại mới mua trên tay,
hắn thầm gửi tất cả những hy vọng của mình vào đó. Hắn không biết người nhận
chiếc điện thoại này có vui không? Có cảm động không? Ánh mắt vui buồn lẫn lộn
của hắn khi nhìn vào chiếc điện thoại đã nói lên tất cả những suy tư trong lòng
hắn.

Rời khỏi cửa hàng với
những ánh nhìn tiếc rẻ và những lời bàn tán xôn xao, hắn nhanh chóng lái xe về
nhà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận