Biển Khát

22. Lễ hội Đuốc

Có lẽ vì sự chuyển giao giữa hè sang đông, có lẽ vì hôm nay chào đón sự xuất hiện của Nữ thần (Nữ thần Mùa đông) nên ai nấy trông đều phấn chấn cả. Chợ phiên mở bán các loại vật phẩm độc lạ, nào là nội thất nhà cửa, nào là sản phẩm thủ công, bản đồ cổ, vải vóc hay thậm chí trang sức lộng lẫy. Nhiều đồ trong nhà Đồng Ngôn cũng được tậu từ chợ, bao gồm cả những món lưu niệm mà hắn mang về khi trước.

Yên Hồi Nam nắm tay Đồng Ngôn, sợ hắn lại bị đám đông xô đẩy.

Họ lần lượt đi qua những gian hàng rực rỡ và những quầy đồ cổ đắt tiền, để dừng lại trước một gian bán những mặt vòng cổ lạ mắt.

Chủ gian là một nàng tóc nâu mặc váy Scotland màu đỏ đô. Quầy của nàng nho nhỏ, hơi khuất và trang hoàng không mấy bắt mắt. Trên giá đặt một kệ xoay bằng nhựa ba lớp, treo những mặt vòng cổ thủ công độc lạ.

Nàng ta cười mỉm đứng sang một bên để họ thoải mái lựa chọn.

Yên Hồi Nam nhắm chuẩn con thỏ nỉ màu tuyết từ giữa hàng kệ thứ hai. Có vẻ như anh đến vì nó.

Chú thỏ nghịch ngợm dựng một tai lên, hai má hây hây và có đôi mắt hồng ngọc, sờ thích lắm. Anh nhìn thỏ rồi nhìn Đồng Ngôn, nở nụ cười ngả ngớn trông chẳng ăn nhập gì với sự chín chắn mình có. Mắt anh đảo xoành xoạch giữa hắn và thỏ.

Chết dở. Đồng Ngôn nhận ra nhưng chẳng tìm được cớ nào cản lại.

"Tôi muốn nó," anh nói bằng tiếng phổ thông. Và như ngại hắn nuốt lời, anh lặp lại câu nói này với nàng chủ quầy hàng đương sốt ruột bên cạnh.

Tai đỏ chót, Đồng Ngôn ra vẻ bình tĩnh mà thanh toán. Hắn nhích ra xa anh một chút khi cất bước đi.

Yên Hồi Nam đi phía sau vẫn cúi nhìn con thỏ lông xù, tay mân mê chỗ này chỗ kia. Anh ngước mắt nhìn Đồng Ngôn, khoe chiến lợi phẩm của mình hôm nay một cách khoái chí.

Chú có chắc mình đã ba mươi rồi không. Hắn nghĩ bụng. Có người lớn nào trẻ con như chú chứ.

Họ dạo loanh quanh chợ phiên, gặp được một cửa hàng bán nam châm lưu niệm. Đồng Ngôn thực ra đã mua rất nhiều, nhưng nó đâu liên quan tới việc hắn muốn mua thêm nữa.


Yên Hồi Nam nhớ đến tủ lạnh nhà Văn Phong, cũng có hơn chục chiếc nam châm như vậy. Có vẻ người Anh thảy thích sưu tầm cái nọ cái kia, chẳng hạn như tem.

Ba năm tự do này, em đã đi bao nhiêu thành phố và đã sở hữu bao nhiêu chiếc nam châm đầy ý nghĩa?

"Em thích cái nào thì chọn đi," anh tiến lại gần Đồng Ngôn.

Hắn cắn môi. "Tôi mua nhiều lắm rồi đấy," hắn chỉ vào một vài chiếc nổi bật. "Tôi đã có tất cả những kiểu này. Mặc dù nhìn rất đẹp nhưng không còn chỗ dán nữa."

"Rồi sẽ có (chỗ) thôi," Yên Hồi Nam nhìn chằm chằm môi hắn, buông một lời mập mờ.

Chú đang nói đến căn biệt thự ở lưng chừng núi đấy ư, cái căn mà tôi sẽ chuyển đến sau khi kết hôn. Hắn gật đầu nhè nhẹ.

Mỗi người chọn một chiếc, và Yên Hồi Nam giành phần trả. Đồng Ngôn là Ngọn hải đăng Newhaven được bao quanh bởi nước biển, còn anh là Arthur's Seat trên sườn đồi cao cao.

Rời khỏi chợ, xa xa có thể nghe thấy tiếng trống dồn trong khuôn viên tịch mịch. Ánh lửa đang rập rờn theo những bóng cây. Đồng Ngôn kéo tay Yên Hồi Nam: "Sắp khai mạc rồi. Aisa và những người khác đang ở lối vào công viên."

Tiếng trống ngày càng gần. Mọi người bắt đầu di chuyển đến trước giờ hành lễ. Nhiều nghệ sĩ đeo mặt nạ hoặc vẽ sơn trắng đi ngang qua thè lưỡi làm mặt quỷ với đám đông. Ba cô nàng đi trước Đồng Ngôn giật mình thét toáng, rồi cười hi hi ha ha.

Tim gióng từng hồi theo nhịp trống, hắn như về với đêm mình đi tàu điện ngầm lớp 12. Mỗi độ được hoà vào thiên nhiên và dòng người đông đúc, hắn lại cảm tưởng mình là ngọn đuốc đương được thắp sáng này, bung ra những tia lửa li ti, đốt chảy cả sinh mệnh rực rỡ và dù chỉ trong một thoáng.

Nhưng nay hắn được anh ôm. Bàn tay cầm đuốc của anh ấm vô cùng tận. Nó khiến hắn tin rằng ngọn đuốc trong tay anh sẽ không bao giờ tắt.

Đến chân núi, hắn liếc mắt một cái thấy ngay hai người ở cạnh bãi đất trống - Aisa, cô nàng tự hoạ mình bằng màu sơn xanh, đang cầm một hộp sơn đỏ quệt lên mặt Hyman.

"Cậu... đóng Avatar hả?" Đồng Ngôn bật cười, trêu.

Họ tập trung đến mức chẳng phát hiện hai người đã tới. Aisa trượt tay, quệt thẳng một đường chia đôi gương mặt cậu.


Hyman hét hoảng.

Cô nâng hộp sơn lên và theo thói quen, dang rộng vòng tay với hắn. Nhưng cái ôm (cứ cho là) tình tứ của hai người đã khiến cô loạng choạng chúi đầu về trước.

Aisa "phanh" lại, cùng Hyman săm soi vị bạn đời trong truyền thuyết của Đồng Ngôn.

"Đây là chồng chưa cưới của tôi. Cậu có thể gọi anh là..." Hắn sực nhận ra mình vẫn chưa nghĩ đến việc giới thiệu Yên Hồi Nam với bạn bè như thế nào. Hắn tự dưng lo lo, rằng Yên Hồi Nam sẽ đưa danh thiếp của mình cho những cô cậu sinh viên đại học là họ ư?

Yên Hồi Nam nào làm vậy. Anh tự nhiên tiếp nối lời dở dang của Đồng Ngôn: "Cứ gọi tôi là Yan. Rất hân hạnh được gặp hai cô cậu."

Giọng trầm, hơi khàn, cách phát âm và nhả chữ rất gợi cảm, anh như một quý ông thượng lưu xé sách bước ra. Aisa và Hyman gục gặc đầu.

Yên Hồi Nam đưa túi bánh cho Đồng Ngôn: "E rằng một lúc nữa sự kiện mới bắt đầu. Em chia bánh quế cho bạn mình dùng trước đi."

"À. Vâng," hắn suýt thì quên mất. Áo hắn không túi nên tất cả những vật cần mang theo đều nhét tất vào áo khoác da của anh.

Yên Hồi Nam không ăn bánh ngọt, ba người bèn chia nhau hộp bánh quế phủ kem tươi dâu tây.

Aisa nói liến thoắng, khi họ chụm đầu lại ăn bánh: "Chồng chưa cưới của cậu đẹp trai thật. Anh ta nghiền nát hình tượng của giáo sư Derian trong lòng tôi rồi."

Đồng Ngôn nhướng mày. "Sao, rung rinh nữa à?"

"Không hề nhé. Đàn ông cao to vai u thịt bắp không phải guu tôi. Nhưng hai người đứng cạnh nhau trông xứng lắm, thề luôn." Aisa nói, giọng buồn buồn. "Tôi đành phải chấp nhận sự thật rằng anh ta cướp mất cậu rồi."

Hyman nhân lúc hai người nói chuyện thì nhét nửa cái bánh cuối cùng vào miệng. Sơn đỏ dính kem tươi, trông buồn cười phải biết. Cậu chỉ chỏ Aisa: "Tong, tôi nói cậu hay. Nhỏ này nè, gan lắm, định lên kế hoạch 'cướp dâu' nếu cậu thực sự bị bắt ép đó."


Đồng Ngôn phì cười. Yên Hồi Nam tò mò nhìn sang.

Không thể phủ nhận rằng chú quá đẹp. Mặt hắn nóng hôi hổi.

Sự kiện có vẻ sắp bắt đầu, vô số ngọn đuốc ở dãy núi xa xa đã loé lên như ma trơi trên nền nhạc dân tộc sôi động. Là hậu duệ của Celtics, Aisa phải đứng ở vòng ngoài gần nhóm diễu hành nhất; cả cô lẫn Hyman còn nhiệm vụ truyền đuốc nữa.

Lén bôi một vệt sơn xanh lên mặt Đồng Ngôn, cô nói ở tộc tôi, nó mang ý nghĩa như một lời chúc phúc.

Đồng Ngôn chun mũi nhìn Yên Hồi Nam. Anh bèn vỗ nhẹ vào lưng hắn và nghiêng người về trước, nói với Aisa: "Red, please."

Đây là một trong những lễ hội lớn nhất hàng năm.

Yên Hồi Nam đoán được đại khái thông điệp mà đoàn diễu hành truyền tải nhưng, phần lớn sự chú ý của anh thảy dồn vào Đồng Ngôn. Anh thấy hắn kiễng chân nhìn họ kể lại câu chuyện thần thoại, truyền thuyết của các nữ thần Celtic; thấy trong mắt hắn là ngọn lửa bập bùng, là móc câu nóng bỏng.

Màn trình diễn kết thúc là khi vua Hạ trao chiếc áo choàng, đại diện cho quyền lực tối cao nhất, cho Nữ thần Mùa Đông. Cùng với đó, ngọn đuốc lần lượt được truyền tay nhau và mãi thắp sáng.

Đồng Ngôn vẫy tay chào Aisa và Hyman trong đội. Họ chuyển động như những làn sóng.

Lửa trại bùng lên giữa hoang địa u tối, cùng với tiếng nhạc vui tươi. Mọi người tự động đứng thành vòng tròn nắm tay nhau và nhảy múa dưới bầu không khí náo nhiệt này.

Ly hợp tập tán, không còn khoảng cách và bí mật giữa ta và người. Đại dương kết nối nghìn hòn đảo cô độc. Và Chúa sẽ thứ tha cho tất cả chúng sinh trong đêm nay.

Bài hát kết thúc, họ tản ra và ngồi thành nhóm quanh đống lửa.

"Mình nhóm lửa sưởi ấm đi, lạnh quá." Đồng Ngôn khịt mũi, như làm nũng.

Yên Hồi Nam dẫn hắn đến một khu trống trải hơn. Thấy vậy, cặp vợ chồng nước ngoài ở bên cạnh nhường chỗ cho họ. Rồi chàng trai cười lớn ôm cô gái vào lòng, trao chiếc hôn vội ngọt ngào.

Anh nói cảm ơn, và ngồi xếp bằng dưới đất cùng với Đồng Ngôn.

Trời ngày càng lạnh, mọi người lần lượt xuống núi trước khi quá trễ. Những người ở lại thì tụ tập quanh vòng tròn, làm khoảng cách giữa anh và hắn dần dà thu hẹp. Ngọn lửa trước mặt đã gần sém qua gò má.


Đồng Ngôn duỗi tay ra hơ lửa, thở một hơi nhẹ lòng.

Có tiếng ai xì xào, nhắc đêm nay dài thêm một giờ. Có tiếng ai thở dài buông lơi. Có tiếng ai rủ rê nhau, ê mày, tối nay ra bar chơi cho hết thời gian đi.

"Có phải thấy lạ lắm không," Đồng Ngôn bỗng nói. "Chú sẽ thấy rằng thời gian thật ra chỉ là thước đo đo lường sự vận động của các sự vật hiện tượng khách quan. Nó thậm chí còn không tồn tại. Nó được thiết lập chỉ vì những quy tắc và trật tự của thế giới này."

"Không có quy tắc và trật tự, thế giới có thể lâm vào hỗn loạn." Yên Hồi Nam đưa ra một ý kiến mang tính phổ quát. Dù khó lòng đồng tình do một phần trải nghiệm và tư duy khác nhau nhưng cách anh nói vẫn nhẹ nhàng và hết mực tôn trọng. "Con người phức tạp lắm, em ạ."

Ngày càng có nhiều người tham gia vào kế hoạch quán bar. Người ấy mà, luôn sống bầy đàn và theo đuổi những điểm chung. Một cô gái hào hứng đoán cung hoàng đạo và tính cách MBTI của từng người. Thấy mình phán trúng phóc, cô cười kiêu hãnh, như nàng yêu tinh thực sự biết phép thuật.

"Chú nói đúng, con người lắm phức tạp nên thế giới mới cần rất nhiều quy tắc và trật tự. Rồi họ càng tạo ra nhiều quy tắc hơn để duy trì nó (trật tự). Ví dụ, như cô ta nói, bài trắc nghiệm trên web có thể tính toán chính xác ta là người như thế nào chỉ bằng vài bảng hỏi. Nó có thể phân tích ra tôi thuộc về kiểu nhân cách nào, thậm chí có thể đoán được tôi trong tình bạn và tình yêu có điểm gì giống và khác nhau. Nhưng chú biết không, tôi là một người rất kỳ lạ, hay nói cách khác, một cách tệ hơn và thẳng thắn hơn, tôi khá lập dị và quái đản. Tôi không thích điều này, việc bị phân tích, đóng khung và bảo tôi nên sống như thế nào." Đồng Ngôn trải lòng. "Tôi thà là người ở ngoài quy tắc."

Khúc gỗ mục đi vào lòng ngọn lửa kêu lách tách. Đoàn diễu hành băng qua chân núi, tiếng cồng chiêng vang rừng thu hút sự chú ý của đám đông.

Đồng Ngôn bật cười, giọng trong vắt: "Nhưng uncle à, chú là kẻ thắng cuộc cuối cùng trong quy tắc."

Yên Hồi Nam nhìn xoáy sâu vào hắn. Lửa nhuộm đỏ mắt Đồng Ngôn rồi. Đó là sự cám dỗ trí mạng, như con thỏ trắng nằm yên trong túi.

Anh đã không còn nghe được những gì mình nói nữa. "Vậy liệu em có muốn đồng hoá tôi không?" Kéo tôi ra ngoài những quy tắc và luật lệ?

Đồng Ngôn cười thật khẽ, lắc đầu.

Có một thanh âm nhắc Yên Hồi Nam, rằng tình hình sẽ-không-ổn nếu cứ để mọi chuyện tiếp tục thế này. Ngặt nỗi mắt anh không thể rời khỏi hắn.

Từ trong mắt Đồng Ngôn, anh thấy biển cả dập dìu sóng vào rạng sáng. Một vùng biển tĩnh lặng chưa có ai chứng kiến. Một sự cô độc không thể vơi bớt chỉ bằng những lễ hội hoành tráng.

Biển đến gần anh. Hơi thở của nó ấm còn hơn sao Hoả.

"I don't want to assimilate you. I want to kiss you."

Đồng Ngôn ôm gối, áp môi mình lên môi anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui