Thời gian ra tòa càng lúc càng đến gần, tâm trạng của tôi và Lão La cũng càng lúc càng ủ dột, chúng tôi đã đọc tất cả những vụ an tương tự có thể tìm được, nhưng lại không thể tìm được cách nào giúp Cố Minh thoát tội. Trước ngày ra tòa, tôi quyết định đến gặp Cố Minh lần nữa, tôi nhớ đến một chuyện quan trọng cần anh ta xác nhận, nếu như có thể tìm được chứng cứ, thì tốt quá.
Bộ dạng của Cố Minh còn tồi tệ hơn so với lần trước chúng tôi gặp, anh ta gầy rộc hẳn đi, trong mắt đã không còn nỗi tuyệt vọng, mà thay vào đó là sự đờ đẫn không còn chút sinh khí.
Anh ta như thể đã biết được số phận của mình, từ bỏ tranh đấu.
"Anh Cố, sự việc hơi khó xử lí, nhưng cũng vẫn chưa đến nỗi không có cách nào.” Tôi cẩn thận cân nhắc câu chữ, không muốn đem đến cho anh ta quá nhiều hi vọng, dù sao thì hi vọng càng lớn, thất vọng cũng càng nhiều, nhưng lại không thể để cho anh ta triệt để tuyệt vọng. Như vậy cũng có khả năng sẽ cắt đứt tia hi vọng cuối cùng của chúng tôi, đây là một việc vô cùng khó khăn.
"Tôi muốn anh nhớ lại một chút…”
“Không cần đâu!” Không đợi tôi nói xong, Cố Minh đã cắt ngang lời tôi, trong giọng nói mang theo sự ủ dột nhưng còn lẫn một chút cảm giác như được giải thoát, "Tôi nhận tội rồi."
“Gì cơ?" Lão La chợt trợn trừng mắt nhìn Cố Minh với vẻ kinh ngạc, "Anh nhận tội rồi?"
“Đúng vậy!" Cố Minh gật đầu, đột nhiên bật cười, trong nụ cười mang theo sự giải thoát. Dần dần, nước mắt anh ta đầm đìa khắp mặt một lát sau, đã ôm mặt khóc nửc nở.
"Anh Cố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôi không kìm được lên tiếng hỏi.
"Tôi sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa cả." Cố Minh ngừng khóc, nói cho tôi và Lão La biết sự việc xảy ra trong khoảng thời gian này.
Chính trong khoảng thời gian ba tháng này, công ty của anh ta đã sơ suất trong quản lí nên đã bị phá sán, bị một công ty lớn khác thu mua lại. Người mua lại công ty của anh ta, chính là bố vợ. Sau đó, ngay mới ngày trước, vợ anh ta đề nghị li hôn, đồng thời lấy lí do Cố Minh ngoại tình, tước đoạt hết quyền phân chia tài sản và nuôi dưỡng con cái của anh ta.
Nói một cách khác, cho dù là giữ được tính mạng, sau khi ra khỏi tù, Cố Minh cũng đã không còn bất cứ thứ gì nữa cả.
"Sống trong rừng, không lo thiếu củi đốt." Nghĩ hồi lâu, tôi chỉ nghĩ ra được câu nói này để an ủi anh ta.
"Anh Cố, con anh năm nay 5 tuổi rồi nhỉ?" Lão La chợt lên tiếng hỏi.
Cố Minh nhìn Lão La với vẻ băn khoăn, rồi gật đầu.
"Vậy thì cũng đã ghi nhớ được sự việc rồi. Là con trai à?" Lão La lại hỏi.
Cố Minh lại một lần nữa gật đầu.
"Anh có bao giờ từng nghĩ đến nếu như anh thực sự bị định tội cưỡng hiếp giết người, con anh sẽ như thế nào không?"
"Việc của tôi, liên quan gì đến con tôi chứ?" Cố Minh càng tỏ ra không hiểu.
"Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con của chuột sẽ biết đào hang. Có làm một điếu không?" Lão La lôi thuốc lá ra, giơ đến trước mặt Cố Minh, thấy Cố Minh lắc đầu, thì tự châm một điếu, hít một hơi thật sâu, chợt đập bàn đánh rầm một tiếng, hét lên: "Anh nhận tội thì chết là xong, nhưng còn con anh thì sao? Nó sẽ bị người đời coi là con trai của kẻ cưỡng hiếp giết người, sẽ bị cho rẳng tương lai sẽ trở thành một kẻ cưỡng hiếp, giết người! Anh nhẫn tâm để nó phải gánh chịu cái tội danh này mà sống sao?
Vụ án này, chúng tôi vốn không quan tâm đến việc thắng thua. Nói thực, đại diện cho vụ án này của anh, hai người chúng tôi vốn không kiếm được đồng nào." Lão La lôi từ trong túi xách ra một tập hóa đơn, giở ra, "Anh nhìn này, đây là số tiền mà chúng tôi phải bỏ ra trong quá trình điều tra thu thập chứng cứ cho vụ án này của anh. Anh biết vụ án này chúng tôi có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Tiền hỗ trợ của pháp luật, chúng tôi không kiếm nổi một xu!
Lão Giản, tên này muốn chết, muốn thế nào thì thế đi, chúng ta đi thôi!" Lão La đứng dậy, bực bội nói.
"Luật sư Giản, luật sư La, các anh muốn hỏi gì vậy?" Cố Minh do dự một lát lên tiếng.
"Tối đó, anh và nạn nhân Lâm Lâm tất cả đã quan hệ mấy lần? Có dùng bao cao su không?” Tôi thấy sự việc có cơ hội xoay chuyển, vội hỏi luôn.
“Chỉ một lần.” Cố Minh không nghĩ mà nói luôn, "Không dùng bao cao su."
"Anh có thể khẳng định chắc chắn chứ?"
Cố Minh gật đầu.
"Nếu như có thể có được chứng cứ nào thì tốt." Tôi chau mày.
"Tôi đã từng làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh." Cố Minh nghĩ một lát, nói: "Sau khi có con, con hổ cái nhà tôi sợ tôi linh tinh bên ngoài, sau này việc thừa kế tài sản sẽ xảy ra tranh chấp, nên đã ép tôi làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, từ đó về sau, tôi không cần dùng bao nữa."
"Ừm." Tôi lập tức ghi lại câu nóỉ này vào sổ tay, "Tối đó anh nói anh chỉ quan hệ một lần, việc này có thể chứng minh được không?"
"Việc này...", Cố Minh khẽ cắn môi, do dự hồi lâu mới nói, "E là không ai có thể làm chứng được cho tôi."
"Được rồi!" Nghẹ anh ta nói vậy, tôí rất lấy làm tiếc, "Ngày mai khi ra tòa, đừng có nói linh tinh, nghe theo sự sắp xếp của chúng tôi."
Sau khi kết thúc cuộc gặp gỡ với Cố Minh, tôi và Lão La quay trở về văn phòng luật sư, thì nhận được cuộc điện thoại của Trương Tĩnh. Trong điện thoại, Trương Tĩnh nói ngày mai sẽ ra toà làm chứng, cô nói, hiện cô đang nắm giữ được một bằng chứng vô cùng quan trọng, bảo chúng tôi chuẩn bị tốt công tác đăng kí người ra tòa làm chứng.
“Bằng chứng gì thế?” Lão La hỏi vẻ căng thẳng.
“Việc này, đến lúc đó các anh sẽ biết, yên tâm, đảm bảo khiến cho các anh vô cùng kinh ngạc.” Trương Tĩnh nói, “Phải rồi, Tiểu La Tử, em kiến nghị các anh đi điều tra mối quan hệ của mấy người này.” Trương Tĩnh nêu ra tên của mấy người, Lão La bèn ghi lại vào quyển sổ note.
Tôi nhìn vào mấy cái tên này, không kìm được chau mày, mấy người này chính là mấy nhân viên phục vụ khách sạn đã cung cấp lời khai.
Hôm sau, tại toa án, đúng như dự liệu, ý kiến biện hộ của tôi và Lão La đưa ra, nếu như hung thủ là đương sự của chúng tôi, cần phải lái xe đi sau khi gây án, và cả việc anh ta đã từng làm phẫu thuật thắt ống dẫn tinh, nên trong quá trình quan hệ tình dục sẽ không sử dụng bao cao su đều bị công tố viên bác bỏ hoàn toàn.
"Thưa thẩm phán trưởng, tôi xin được đưa người làm chứng mới lên tòa." Thấy phiên tòa rơi vào cục diện bế tắc, tôi hít thở một hơi thật sâu, quyết định ra con át chủ bài.
"Phản đối!" Công tố viên giơ tay nói, "Chứng cứ, nhân chứng cần phải được đăng kí trước khi hết thời hạn thu thập chứng cứ, bây giờ đã qua thời gian thu thập chứng cứ rồi."
Tôi giật mình, công tố viên nói không sai, việc nộp đăng kí tất cả bằng chứng, nhân chứng đều phải được đưa ra trong khoảng thời gian thu thập chứng cứ, qua thời hạn này, có đưa ra thì cũng phải xem tâm trạng của quan tòa.
Tôi không tránh khỏi cảm giác ảo não, sự việc quan trọng như vậy mà tôi lại có thể quên được.
“Điều công tố viên nói chỉ là ở trong tình huống thông thường.” Lão La giơ tay nói, “Nhưng trong khi đang xử án, nếu như phát hiện ra chứng cứ mới, nhân chứng mới, đồng thời có sự ảnh hưởng then chốt đến quá trình thẩm vấn xử lí vụ án, có thể đưa ra yêu cầu trên tòa. Thẩm phán trưởng cũng nên cân nhắc tình hình để đưa ra quyết định. Hôm nay, việc chúng tôi đưa ra đề nghị đưa người làm chứng ra tòa hoàn toàn phù hợp với quy định này.”
Thấy thẩm phán trưởng hơi do dự, tôi cũng vội nói: "Thưa thẩm phán trưởng, tôi muốn nhắc nhở mọi người một chút, ý nghĩa sự tồn tạỉ của tòa án chính là điều tra rõ chân tướng sự thực, tiến hành xét xử công bằng đối với bị cáo. Nếu như cố tình bỏ qua một số người làm chứng và lởi làm chứng, rất có khả năng xảy ra tình trạng chúng ta không hiểu rõ được chân tướng sự thực mà gây nên vụ án oan."
Thẩm phán trưởng sau khi thương lượng với mấy vị thẩn phán khác, cuối cùng vẫn đồng ý lời yêu cầu của chúng tôi.
Cánh cửa chính của phòng xử án mở ra, một chuỗi âm thanh lộp cộp từ gót giày cao gót gõ xuống nền nhà truyền vào, tiếp đến là tiếng xuýt xoa của những người tham dự phiên tòa, ngay cả công tố viên đã luống tuổi ngồi trên ghế công tố cũng đang cuống cuồng tìm kính.
Nhìn Trương Tĩnh bước vào trong phòng xử án, tôi không kìm được day day thái dương. Cô nha đầu này, đúng là thích nổi bật, với vai trò là người làm chứng được phía biện hộ mời lên toà, cô lại mặc một bộ cảnh phục hết sức trang nghiêm. Mặc dù bộ cảnh phục này vốn khiến cho thân hình cao ráo của cô càng trở nên khí thế, nhưng đương nhiên cũng để cho mọi người biết, người làm chứng muốn giúp bị cáo là một cảnh sát.
“Yên lặng!" Thẩm phán trưởng hét liền mấy tiếng “yên lặng" mới khiến cho sự ồn ào ở chỗ khách tham dự yên ắng trở lại, nhưng lại không thể ngăn cản được tâm trạng kích động của những người thân bạn bè của nạn nhân gây ra hành động quá khích.
"Cẩn thận!” Tôi còn chưa kịp thốt ra câu này, một chiếc giày đã bay sượt qua tóc Trương Tĩnh.
Trương Tĩnh sợ hãi mặt tái nhợt, nhưng phía công tố thì lại tỏ ra vui mừng trước tai họa của người khác.
Chính vì việc này, Trương Tĩnh và phía công tố đã kết mối tư thù với nhau, động một chút là cô ấy kiếm cớ gây chuyện với Viện kiểm sát. Rất lâu sau, tên cô vẫn là một điều cấm kị đối với Viện kiểm sát, chỉ cần nhắc đến "nữ ma đầu" này, việc đầu tiên mà phía công tố nghĩ đến chính là, sao lại động vào "kẻ địch của Viện kiểm sát" chứ, việc thứ hai chính là vội vàng xem xét lại hồ sơ vụ án, xem xem có để sót điều gì không.
"Người làm chứng, thân phận của cô là gì?" Sau khi khôi phục lại trật tự của tòa án, thẩm phán trưởng hỏi.
"Trương Tĩnh, nhân viên điều tra kỹ thuật hình sự của Sở Công an tỉnh." Trương Tĩnh nói.
"Người làm chứng, cô có nắm rõ cô có nghĩa vụ phải làm chứng đứng như sự thực ở trên tòa, nếu như làm chứng giả hoặc cố ý giấu giếm sự thực, cần phải chịu trách nhiệm pháp luật hay không?" Thẩm phán trưởng lại hỏi.
"Nắm rõ."
"Người biện hộ, hãy đưa ra câu hỏi." Thẩm phán trưởng nói.
"Người làm chứng, trong vụ án lần này, cô cho rằng hung thủ có phải là bị cáo trước mặt chúng ta đây không?" Nói thực, đây là lần đầu tiên tôi biện hộ cho một vụ án hình sự trên tòa, hoàn toàn không biết cần phải hỏi nhân chứng những gì, cho nên chỉ có thể chọn lựa cách thức hỏi thẳng thế này luôn.
"Không phải." Trương Tĩnh nói, "Tôi có đầy đủ chứng cứ chứng minh hung thủ không phải là bị cáo."
Trong tòa rộ lên tiếng lao xao, các vị quan tòa ghé tai nhau thì thầm bàn tán, giây lát sau, thẩm phán trưởng mới nói: "Người làm chứng, tôi hỏi lại một lần nữa, từng lời mà cô nói, đều cần phải gánh chịu trách nhiệm pháp luật mang tương ứng, cô có nắm rõ điều này hay không?"
"Đúng vậy, tôi hiểu rất rõ. Tôi có chứng cứ." Trương Tĩnh bình tình nói.
"Mời cô đưa ra chứng cứ của mình!" Thẩm phán trưởng nói.
Trương Tĩnh đưa ra một bản báo cáo giám định, nói: “Chúng tôi tiếp nhận yêu cầu tiến hành giám định lại của luật sư, thông qua phê chuẩn, tôi và đồng nghiệp đã tiến hành thẩm định lại chiếc xe hơi xuất hiện ở hiện trường vụ án. Trong xe, tôi phát hiện ra một con muỗi chết. Trong cơ thể con muỗi đó, lấy được một lượng máu nhỏ. Qua giám định, vết máu đó không phải của nạn nhận, cũng không thuộc về bị cáo, mà thuộc về cậu bạn trai của nạn nhân – Phổ Mỗ."
"Điều này không hề có khả năng chứng minh Cố Minh không giết người." Công tố viên lập tức nói.
"Đúng vậy, điều này không thể chứng minh đương sự của tôi không giết người, nhưng mọi ngươi không cảm thấy kì lạ sao? Tại sao Phổ Mỗ, bạn trai của nạn nhân lại xuất hiện trong xe chứ? Thẩm phán trưởng, tôi xin được yêu cầu cho một người khác ra tòa làm chứng." Lão La cũng đứng lên, hùng dũng nói.
Nhân chứng mới được đưa ra tòa là một ông lão tóc điểm bạc. Sau khi ngồi vào ghế nhân chứng, ông tự giới thiệu mình là giảng viên của học viện Du lịch trong thành phố này.
"Người làm chứng, xin hỏi, ông có quen mấy người này không?" Lão La lần lượt đưa bức ảnh của mấy nhân viên phục vụ khách sạn và Phổ Mỗ - bạn trai Lâm Lâm cho ông già, lên tiếng hỏi.
Ông già đeo kính lão, tỉ mỉ ngắm nhìn mấy tấm ảnh đó, giây lát sau, gật đầu nói: "Có, tôi có quen."
"Họ là ai vậy?"
"Là sinh viên của tôi," Ông già trả lời.
"Đều là sinh viên của ông sao?"
"Đúng vậy!"
"Mấy người bọn họ có quen nhau không?"
"Có quen, họ cùng sống trong một phòng kí túc xá của trường, hiện nay họ đang cùng thực tập ở một chỗ."
“Thẩm phán trưởng, tôi hỏi xong rồi!" Lão La thậm chí còn không giải thích mục đích đưa ra những câu hỏi này, đã kết thúc việc đặt câu hỏi.
"Công tố viên, hãy đặt câu hỏi." Thẩm phán trưởng nói.
Công tố viên lắc đầu, xuất hiện tình hình này là điều mà anh ta không thể nào ngờ tới.
"Người làm chứng, ông có thể xuống được rồi." Thẩm phán trưởng nói rồi lại nhìn tôi và Lão La, "Người biện hộ, các anh còn nhân chứng, chứng cứ mới muốn đưa ra phải không?"
"Đúng vậy." Tôi vội đứng dậy, nói: "Đây là một bản lời khai tôi vửa có được, nhân viên quản lí bộ phận bảo vệ của khách sạn mà đương sự thuê phòng đã chứng thực, hôm đó không hề bố trí điều chỉnh quy trình của máy camera giám sát. Chúng tôi có lí do cho rằng, có người tự ý tắt hệ thống máy camera của khách sạn, thậm chí có khả nảng đã xóa sạch đoạn băng video được camera quay lại. Mối quan hệ của mấy người làm chứng này khá thân thiết, hơn nữa lúc trước họ cũng đặc biệt che giấu mối quan hệ với nhau, chúng tôi xin đề nghị hủy bỏ phần chứng cứ này."
"Ý kiến của người biện hộ, bản tòa sẽ suy xét kĩ lưỡng, bây giờ tạm nghỉ, ba mươi phút sau tiếp tục phiên tòa." Thẩm phán trưởng nói.
Thật không ngờ sự chuyển biến của vụ án lại xuất hiện trên người một con muỗi bé tẹo, trước khi mở phiên tòa, tôi và Lão La hoàn toàn không thể nào ngờ tới. Phiên tòa vừa tạm nghỉ, tôi liền kéo Lão La tìm thấy Trương Tĩnh đang nghỉ bên ngoài.
"Sao em lại nghĩ được đến điều này vậy?" Tôi hỏi.
"Rất đơn giản mà. Anh có nhớ đêm hôm đó, khi làm xong mô phỏng hiện trường trở về, ở trong xe, anh đã đập chết một con muỗi, còn nói, chỉ có một lúc mà sao trong xe có nhiều muỗi thế?" Trương Tĩnh ngồi xuống ghế, nói, còn tinh nghịch ngọ nguậy đôi chân dài.
"Đúng là có chuyện này." Tôi nhớ lại, gật đầu.
"Lúc đó em đã nghĩ, có khi lúc Lâm Lâm bị hại, ở trong xe cũng có muỗi cũng nên, không khéo còn đốt hung thủ nữa. Cho nên, em đã đi kiểm tra, kết quả thì các anh đã biết rồi đấy." Trương Tĩnh nói.
Trương Tĩnh nói rất đơn gián, nhưng tôi biết rõ, đây không hề là một việc dễ dàng. Con muỗi bé xíu như thế, đâu có dễ tìm được. Không biết cô ấy đã phải tìm bao lâu, rồi lại mất bao tinh lực mới có thể lấy được mẫu máu quan trọng từ trong cơ thể con muỗi.
"Thật không ngờ, công lao trong vụ này lại thuộc về một con muỗi." Lão La cảm thán, "Đây đúng là số phận!"
"Là em đấy chứ! Đó là do em phát hiện được." Trương Tĩnh giậm chân nói.
"Lão La, lần này không mời Trương Tĩnh đi ăn một bữa thịnh soạn thì đúng là không ổn chút nào.”
"Cô ấy quan tâm đến điều này sao? Cô ấy đã ăn rất nhiều món mà cậu còn chưa từng nhìn thấy cơ."
"Trương đại mĩ nhân không quan tâm đến ăn gì, mà là ăn với ai. Đồng chí La Kiệt, đã đến lúc hiến thân vì sự nghiệp rồi đấy, tiến lên đi, Pikachu!” Tôi đập mạnh vào lưng Lão La.
Mặc dù chưa tuyên án, nhưng trực giác đã nói cho tôi biết, vụ án này, chúng tôi cơ bản đã thắng lợi.
Thời gian tạm nghỉ rất ngắn ngủi, phiên tòa nhanh chóng tiếp tục tiến hành. Cho dù đoán biết được kết quả cuối cùng của vụ án này ra sao, nhưng tôi vẫn cứ thấp thỏm. Một vị luật sư biện hộ vụ án hình sự có kinh nghiệm mười mấy năm từng nói với chúng tôi, vụ án hình sự, muốn lật lại vụ án ở trên toàn là điều vô cùng khó khăn.
Một là sức ảnh hưởng của vụ án hình sự quá lớn, phía công tố thường làm rất chắc trên phương diện chứng cứ, khiến cho luật sư biện hộ không biết bắt tay từ đâu. Mặt khác cũng là bởi vì, trong một vài phiên tòa, khi tòa án tuyên bố nghi phạm của một vụ án hình sự vô tội thì sẽ bị coi là sự khinh nhờn pháp luật, sự bất lực của quan toà.
Còn về việc Cố Minh sẽ nhận được sự đãi ngộ thế nào, tôi cũng không nắm rõ. Thực ra lúc này tôi đã có sự chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, gửi gắm hi vọng vào phiên tòa xét xử lần hai có thể giúp Cố Minh thoát khỏi tội danh.
Nhưng kết quả của vụ án này lại vượt xa ngoài dự liệu của tôi và Lão La.
Sau khi tiếp tục phiên tòa, Viện kiểm sát đột nhiên nêu ra lí do, vì nhân chứng, chứng cứ quan trọng có sự thay đổi, yêu cầu kéo dài thời gian xét xử vụ án này, bổ sung điều tra phá án.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...